Tên Ngốc Chính Là Anh ! Nhưng Em À, Em Là Cô Ngốc Đó Đấy

Chương Những ngày sau đó...


Bạn đang đọc Tên Ngốc Chính Là Anh ! Nhưng Em À, Em Là Cô Ngốc Đó Đấy: Chương Những ngày sau đó…

Kể từ cái lần gần đây nhất hai bạn Sam và Quân ngừng chiến đấu, quyết định bắt tay giảng hòa. Thế giới trong Seo tưởng như được bình yên có ngờ đâu, như lúc này đây, Seo ngán ngẩn cái công việc. Nhìn, nhìn, khen, ngắm và nhìn, nhìn, khen ngắm, rồi thì nhìn, nhìn , khen, ngắm. Ôi không, tóm lại là chán cái trọng trách cao cả được Sam giao cho với cương vị là một người bạn thânnnnn quá đi mất.
– Sam à, bộ đó đẹp lắm rồi. Nhìn xem, cả tủ bị bà lục tung hết lên rồi đâu này.
Seo ngán ngẩn, lôi cái váy đang yên vị trên đầu ra ném sang giường. “Trời xanh ơi, bao giờ tôi mới được bình yên đây?” tiếng lòng kêu rộn ràng.
– Cậu xem, hình như cái váy này dài quá, cái này thì sao? không được, không được mình không thích kiểu này. Theo Vogue thì cái váy tầm này không hợp với người cute như tớ đâu.
Sam lắc đầu nguầy nguậy, rồi lại cắm đầu cắm cổ vào tử quần áo. Bỏ Seo phía sau nhăn nhó hết cỡ, Vogue, Vogue nào bảo người ba mét bẻ đôi không được mặc chiếc váy hoa đấy chứ. Ừ thì là cuấn tạp chí thời trang có ảnh hưởng nhất trên thế giới, nhưng có nhất thiết phải ảnh hưởng tới cái mức này không?

– A, đây rồi, được không Seo, ơ không được Phong không thích màu này.
Sam lẩm nhẩm, đầu lại cắm cúi.
– Đây, cái này, được đấy, thế nào hả Seo?
Sam cười tít cả mắt, ngắm ngắm mình trong gương, ngoái đầu lại hỏi Seo.

– Được, bà khi nào chả đẹp. Ừm thì bà bị chậm hơn tiếng rồi đấy, nếu còn chọn nữa thì chắc chắn bộ dạng này của bà chỉ cho tui xem thui, bà muốn vậy hả?
Liếc nhìn Sam, Seo hỏi, tay giơ đồng hồ ra trước mặt sao. Cô nàng cuống cuồng chạy ra sân lấy xe, còn lại Seo một mình và đống quần áo lộn xộn.
– Trời ơi, ai trên đời khổ bằng tôi không vậy trời.
Ôm lấy đầu, Seo hét toáng lên. Cật lực dọn dẹp đống lộn xộn, không nhanh thì tới tối chưa xong. “Phải chỉnh đốn lại Sam thôi không thì chuỗi ngày tiếp theo của mình là bi kịch, ôi mỏi quá” Seo khóc không ra nước mắt, dở khóc dở cười. Không tin nổi có ngày sẽ xảy ra chuyện này và cô cũng biết chuyện này sẽ chả lạ lẫm gì với cô trong tương lai nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.