Bạn đang đọc Tên Ngốc Chính Là Anh ! Nhưng Em À, Em Là Cô Ngốc Đó Đấy: Chương Phong,Sam
– Này, đanh đá chúng ta lại gặp nhau rồi.
Đỗ Phong dựa vào cây, hai tay khoanh tròn để trước ngực, áo bật bung một cúc. Nháy mắt với Sam. Thật lãng tử, Khiến không biết bao nữ sinh liếc nhìn, rồi chỉ chỏ bàn tán. Có người còn làm dáng thật đẹp cô cười thật tươi, người bạo dạn hơn thì tiến lại gần làm quen.
– Ô, em. Giận anh sao. Anh xin lỗi mà.
Cậu làm mặt cún tiến từng bước lại gần Sam, cô nàng thấy vậy bụng bảo dạ phải chạy nhưng khổ nỗi tay bị Phong giữ chặt, uất ức đứng im nhìn cậu ta. Thái độ của cô như vậy càng làm mọi người bàn tán, có người đi qua tốt bụng bảo.
– Thôi, đừng giận câu ấy nữa.
Có người nhìn Sam không mấy thiện cảm.
– Người yêu tuyệt vậy còn làm bộ, anh bỏ quách cô ta đi.
Không đâu tự nhiên bị mọi người hiểu lầm mà không thể làm gì được, Sam nghiến răng kèn kẹt, *bộp*
– A, này bà đanh đá sao giấm chân tui.
Phong thì thầm, trong tiếng nói cố đè nén cái cảm giác dau nhói tê buốt đang có ở đầu ngón chân.
– Tôi thích, sao anh giận em à.
Sam, nói lớn dần, nhấn mạnh câu cuối, làm bộ hốt hoảng tội nghiệp của một cô người yêu bé nhỏ bị giận.
-Và ngay lập tức, Phong được làm nhân vật “phản diện” trong :bộ phim” của mình. Hứng chịu không biết bao “gạch đá”. Có người, tỏ ra thương Sam.
– Cô giỏi lắm, đi.
Phong ghì chặt bàn tay nhỏ đang cố rút ra khỏi tay mình, kéo đi