Tên Ngốc Anh Thật Phiền

Chương 62: Sống


Đọc truyện Tên Ngốc Anh Thật Phiền – Chương 62: Sống


Sáu năm sau…
Nửa đêm, trên chiếc giường rộng lớn, cô lật người một cái, chép chép cái miệng nhỏ nhắn, đang định ngủ tiếp thì đột nhiên hơi hơi nhíu mày, hình như có cái gì đó không đúng? Cô quờ quạng xung quanh một hồi, sau đó hé mắt nhìn xung quanh. Không có? Hừ, Tô Diệp Hàm anh giỏi lắm, nửa đêm nửa hôm không ngủ mà lại trốn đi đâu?
Cô tung người nhảy xuống giường, hết sức nhẹ nhàng bước đến cửa phòng, thò cái đầu ra cẩn thận quan sát. Hành lang tối đen, cầu thang cũng tối đen, hiển nhiên là không có ai cả. Cô mím chặt môi, hai mắt bắt đầu phun lửa, đừng nói với cô là anh len lén trốn ra khỏi nhà vào giờ này nha? Nếu để cô bắt được anh dám làm chuyện có lỗi với mẹ con cô, cô lột da anh ra.
Cô nhẹ chân bước xuống cầu thang, rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ phòng bếp, mà ở trong đó hình như cũng không phải chỉ có một mình anh, bởi vì cô nghe thấy tiếng nói chuyện rất nhỏ. Nghiêng đầu căng tai nghe ngóng hồi lâu cô mới biết thì ra không chỉ có ông chồng mình mò xuống đây mà ngay cả hai đứa con của mình cũng có mặt đầy đủ. Làm cái gì? Họp gia đình à?
Mà nhắc tới hai đứa nhỏ kia, cô không kiềm chế được nở một nụ cười hạnh phúc. Năm đó bọn họ rời khỏi nhà họ Tô thì chuyển tới thành phố biển xinh đẹp này, một tháng sau liền tổ chức hôn lễ. Nhanh quá đúng không? Cô cũng thấy vậy, nhưng có một tên ngốc nào đó lại không hề có cảm giác ấy. Một tháng đó cái tai của cô luôn bị tra tấn bởi những lời càm ràm lẩm bẩm của anh, bởi vì bọn họ đi quá nhanh nên ông cậu của anh còn chưa kịp làm xong giấy tờ, mà vừa vặn một tháng sau chúng nó mới đến tay. Đúng rồi, giấy tờ vừa đến giây trước giây sau anh đã nhấc bổng cô lên chạy đi làm thủ tục kết hôn. Cô thật sự không hiểu, cô cũng đâu có ý định chạy trốn, ma cũng chẳng có ai tranh giành vợ với anh, tại sao anh lại bày ra cái dáng vẻ vội vàng như bị người cầm dao kề vào cổ dọa nạt vậy nhỉ? Thôi, vấn đề này có vẻ quá ảo diệu, mỗi lần hỏi anh đều nhận lại cả một bài diễn văn dài mấy trang giấy khiến cô đau đầu không dứt.
Sau khi kết hôn được ba tháng thì cô phát hiện mình có thai rồi, vốn muốn nói cho anh biết nhưng hôm đó không hiểu sao mà bọn họ lại gây gổ một trận, cô vì quá tức giận nên bỏ sang nhà Tô Tử Nhiên ngủ nhờ một đêm. Nói thật cô cũng không còn nhớ bọn họ cãi nhau vì lí do gì nữa, có lẽ chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi. Sau đó mặc dù anh đã rất ngoan ngoãn đón cô về nhà, còn dỗ dành cô đủ kiểu, nhưng cô vẫn hết sức giận dữ, quyết định không cho đứa nhỏ nhận biết bố của nó quá sớm. Khụ… cũng không thể trách cô giận hờn vô lí, ai cũng phải công nhận rằng phụ nữ mang thai thường rất khó chiều. Vì vậy cứ lần lữa mãi, đến khi anh biết được mình đã làm bố thì đã là hai tháng sau. Nhìn khuôn mặt đổi màu liên tục của anh cùng dáng vẻ rõ ràng là giận đến sắp phát nổ mà vẫn phải nhịn lại, cô không kiềm chế được mà bật cười ha ha không ngừng. Hết cách rồi, ai bảo phụ nữ có thai là lớn nhất a~
Năm tháng sau, cô không những sinh cho anh một đứa con kháu khỉnh, mà còn là một đôi, một trai một gái. Đám người Chu Đức Chí, Lê Minh, Lâm Thanh, còn có Phạm Giang và Phạm Thành mỗi ngày đều chạy tới tranh nhau bế hai đứa nhỏ, cô không ngờ bọn họ lại yêu thích trẻ con đến vậy. Còn Tô Tử Nhiên thì sao? Không phải anh không thích đứa nhỏ, mà là anh tranh không được, cho nên anh quyết định phải dùng đầu óc, thực hiện chiến dịch mưa dầm thấm lâu. Kỳ thực lúc đó cô cũng không biết cái kế sách này của anh đâu, mãi cho đến khi hai đứa nhỏ tròn một tuổi, mỗi ngày đều thấy người bác Tô Tử Nhiên này đem hai món đồ chơi tự chế đến khiến bọn nhỏ cười tít cả mắt, lúc nào cũng bám lấy bác không rời, ngay cả ý muốn theo bác về nhà luôn đều có. Lúc này cô mới ngộ ra, không thể không cảm thán một câu: Người có đầu óc quả nhiên có sự khác biệt rất lớn!
Mà từ sau khi cô sinh con liền trở nên vô cùng lười biếng, mọi việc chăm bẵm hai đứa trẻ đều do ông chồng mẫu mực nhà mình lo, việc nhà thì đã có người giúp việc, tiền thì cứ thế rót vào trong túi…
À đúng rồi, quên không nói, hiện tại nhà bọn họ tuy không có cao sang như nhà họ Tô trước đây nhưng cũng có thể gọi là sung túc dư dả. Mà công lao chính thuộc về… mấy vò rượu nhà họ Tô đã bị cố gia chủ trộm không thương tiếc. Số tiền bán rượu ấy cũng không nhỏ, Diệp Hàm đem một phần cho cô giữ để thỏa mãn sở thích ngày ngày lôi tiền ra đếm giết thời gian của cô, phần còn lại anh đưa cho bọn Lê Minh, bảo bọn họ mua lại vài cửa hàng ở khu phố ẩm thực.
Cô vốn nghĩ tới anh nói mình muốn đi bán bánh bao chỉ là đùa cho cô vui mà thôi, ai ngờ lại là sự thật. Không những thế, chẳng biết anh làm cách nào mà cả đám người kia cũng đột nhiên nảy sinh tình cảm mãnh liệt đối với đồ ăn, đổ xô đi mở quán.

Cứ như vậy, khi cái bụng của cô hơi nhô lên, cũng chính là hôm anh tình cờ phát hiện ra sự hiện diện của một vật thể đáng yêu trong bụng cô, mấy cửa hàng mới đồng loạt khai trương. Quán bánh bao tất nhiên là của anh. Bên cạnh là quán mỳ vằn thắn của Lê Minh và quán đồ nướng của Chu Đức Chí. Đối diện còn có quán cơm bình dân của Phạm Thành và Phạm Giang. Mà khoa trương nhất là Lâm Thanh còn tạo riêng một trang web để quảng bá khu phố ẩm thực này, còn mời Tô Tử Nhiên làm nhiếp ảnh gia độc quyền nữa chứ. Bộ bọn họ định xây dựng cả một thế giới đồ ăn hay sao vậy?
Lúc ấy cô chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, bàn tay nhè nhẹ xoa xoa cái bụng, chậc chậc hai tiếng đầy cảm thán rồi âm thầm suy nghĩ, cô nên dạy đứa nhỏ làm bánh bao lúc 9 tuổi hay 10 tuổi đây? Mà cô cũng không biết, khi ấy trong đầu ông chồng mình cũng có suy nghĩ tương tự, chỉ là độ tuổi trực tiếp rơi thẳng xuống 4 với 5 mà thôi.
Mà cô nói này, hai đứa con của cô cũng lạ lắm nhé, cô rất nghi ngờ liệu có phải bọn nó bị ảnh hưởng bởi người bố không bình thường của mình không mà từ sau sinh nhật một tuổi chúng nó đã bắt đầu thể hiện sở thích có phần ác liệt của mình, mà người đầu tiên nhận ra khẩu vị của bọn nhỏ tất nhiên là ông bố mẫu mực Tô Diệp Hàm.
Hôm đầu tiên anh chuẩn bị vài miếng su hào, cà rốt và súp lơ, kết quả chỉ có con bé con ăn ngấu nghiến, ăn đến híp cả mắt, y như là bị người ta ngược đãi bỏ đói lâu ngày ấy.
Ngày thứ hai anh mua xương bò về ninh cháo, ninh nhừ rồi vớt chúng nó ra, vừa quay đi quay lại thì đã thấy đứa con cả của mình không biết làm cách nào mà với được một cục xương, hiện tại đang vui vẻ gặm gặm cắn cắn đến quên cả trời đất. Anh sợ nó bị hóc nên vội vàng lấy lại cục xương đem vứt đi, nào ngờ đồ ăn vừa rời khỏi tay nó liền gào khóc đến khản cả cổ, dỗ thế nào cũng không nghe, khóc y như là bị người ta bạc đãi mấy đời vậy. Cuối cùng anh không còn cách nào liền thả cái bát xương vào trong lòng nó, cho nó gặm đến mặt mũi tay chân tèm lem hết cả mới thỏa mãn cười hì hì bò đi.
Sau đó anh vô cùng nghi ngờ, liền quyết định đổi chiến lược ăn dặm, chuẩn bị vài miếng rau kèm theo mấy cục xương bay, kết quả hai đứa nhỏ đều ăn đến vui tươi hớn hở. Mà điều đặc biệt là bọn chúng ăn rất đoàn kết, ăn trong hòa bình, một chút tranh giành cũng không có. Anh nhíu mày, cầm một cục xương nhét vào trong tay cô con gái nhỏ. Bé ngơ ngác nhìn bố, rồi nhìn cục xương, sau đó không chút nghĩ ngợi giơ ra trước mặt anh trai, đôi mắt long lanh rõ ràng viết hai chữ cho nè!. Mà bé trai phía đối diện cũng không hề khách khí nhận lấy, còn cầm một miếng súp lơ giơ ra, dường như đã hiểu thấu đáo đạo lí có qua có lại. Ông bố nào đó ngồi bên cạnh sắc mặt cừng đờ, khóe miệng run rẩy không thốt nên lời. Cũng là từ đó, hai cái tên đi theo suốt tuổi thơ của hai đứa nhỏ đã ra đời, Tô Xương và Tô Rau.
Quay trở về hiện tại, lúc này trong nhà bếp đang diễn ra một cuộc đối thoại hết sức thần bí mà không biết rằng người được nhắc đến đang âm thầm trốn sau bức tường nghe lén.
– Bố, mẹ sẽ thích món quà này chứ? – Tô Xương nhìn ông bố mình đang tỉ mẩn trát kem, thì thầm.
– Cũng không chắc lắm, dù sao thì tính tình mẹ con vốn rất thất thường. – Anh nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nhìn con trai con gái ở phía đối diện. – Các con có muốn cùng làm không?
– MUỐN. – Hai đứa nhỏ đồng thanh nói, sắc mặt tràn đầy kiên định.

– Suỵt~ – Anh giật mình luống cuống, thò đầu ra ngó ngó cầu thang, xác định không có động tĩnh gì mới thở phào một hơi, quay đầu dặn dò. – Nói nhỏ một chút, mẹ con mà dậy thì món quà bất ngờ của chúng ta chẳng phải sẽ đi tong hay sao?
– Suỵt~
– Suỵt~ – Hai đứa nhỏ nghe vậy cũng quay đầu nhìn nhau, ngón trỏ đưa lên môi, thanh âm thì thà thì thầm lại tiếp tục vang lên. – Bố, bọn con cũng muốn trang trí bánh kem cho mẹ!
– Đợi một chút, bố trát kem xong sẽ đến lượt các con. Các con nghĩ nên làm bánh trái cây hay bánh sô cô la?
– Cả hai không được ạ?
– Cả hai à? Ừ, cũng không tệ đâu.
– Bố, mẹ có thích ăn dâu tây không?
– Mẹ thích xoài không bố?
– Cẩn thận chút! Nhẹ tay thôi!

– Con đặt miếng sô cô la lên được không bố?
– Chúng ta cắm bánh quế nữa đi!
– Đây là bánh sinh nhật của mẹ hay đồ chơi của các con hả? Ít ít thôi, trông như cái đống hổ lốn vậy.
– Nhưng mà nó ngon lắm á!
– Bố, bố ăn thử bánh này đi, nó cũng ngon nữa!
– Ừ, đúng là ngon thật!
– Vậy chúng ta cho thêm vài cái nhé?
– Cũng được.
– Bố, còn có cái này…
Cô rón rén quay lại phòng, nằm trên giường mà khóe môi vẫn không nhịn được cong lên. Suýt nữa thì cô đã quên mất, ngày mai chính là ngày sinh nhật 25 tuổi của cô. Sáu năm nay chưa năm nào anh quên cho cô một bất ngờ, khiến cô thật sự rất hạnh phúc, nhưng món quà năm nay là món quà mà cô thích nhất.
Ưm, không được rồi, cô cảm động đến phát khóc mất. Không được không được, nếu để cho anh biết cô vì hành động này của bọn họ mà khóc thì nhất định sẽ tự trách thật là lâu, mặc dù đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. Nghĩ đến phản ứng mãnh liệt của anh mỗi khi nhìn thấy nước mắt của cô, bất kể cô có giải thích đó chỉ là do cô quá hạnh phúc mà thôi, cô không khỏi bật cười. Đúng là một tên ngốc, đáng yêu chết đi được!
Được rồi, bây giờ cô phải ngủ một giấc thật là ngon, ngày mai tỉnh dậy đón chào một bữa tiệc sinh nhật thật vui vẻ cùng với ông chồng ngốc và hai đứa nhỏ đáng yêu của cô ha ha ha…


Một ngày nọ, bởi vì quá nhàm chán nên cô kiên quyết xung phong nhận công việc giao hàng, tất nhiên ông chủ hay suy nghĩ miên man nào đó cũng chỉ đồng ý để cô đến những nơi quanh quanh đây thôi. Thế nhưng, chỉ bởi vì cô từ chối đem theo hai đứa nhỏ phiền phức mà cái thùng dấm của anh được thể lên men đến chua loét, không ai có thể ngăn cản được sức công phá của nó.
– Em biết rồi, em về ngay đây, anh có thể đừng gọi nữa được không? – Cô bất đắc dĩ thở dài. Không phải chỉ là đi giao hàng thôi ư, có cần thiết phải 5 phút gọi một lần kiểm tra hay không? Cô là một người vợ hoàn toàn chung thủy có được hay không?
Cô vừa nhét điện thoại vào túi, ngẩng đầu lên thì đã thấy một bóng người lao ra trước mũi xe khiến cô giật mình, theo phản xạ phanh kít một cái.
Cô vừa ngẩng đầu muốn mắng cho cái kẻ không có mắt kia một trận thì người ta đã mở miệng trước, còn liên tục cúi đầu nhận lỗi khiến cơn tức của cô cũng xẹp lép.
– Được rồi, tôi cũng không sao, anh… – Cô đang nói thì người đàn ông đối diện ngẩng đầu lên, toàn bộ khuôn mặt của anh ta hiện rõ trước mặt cô. Người cô cứng ngắc, giật mình mở to mắt, những lời muốn nói cũng nghẹn lại trong cổ họng, có chút lúng túng cùng sợ hãi không biết phải làm sao.
– Này cô, cô không sao chứ? – Người đàn ông lo lắng hỏi, nhưng vẫn cố chấp duy trì khoảng cách với cô.
– Anh… có biết tôi không? – Cô chỉ vào mũi mình, cẩn thận hỏi, chống chân chống muốn tiến lại gần thăm dò. Tại sao cô cứ có cảm giác người này có chút lạ lạ? Chẳng lẽ là…
– Này cô, tôi là người đã có gia đình, cô đừng đến đây! Nếu để vợ tôi nhìn thấy rồi hiểu lầm thì cuộc sống của tôi sẽ rất khổ đó. – Người đàn ông vội vàng lùi lại hai bước, vẻ mặt bất đắc dĩ nói, nhưng sâu trong ánh mắt lại không giấu được niềm hạnh phúc khi nhắc đến vợ mình. – Đúng rồi, tôi phải về đây, vợ tôi đang ở đằng kia chờ tôi. – Nói rồi liền rời đi, dáng vẻ thật sự rất vội vã.
Nhìn theo bóng lưng người kia ngày một xa dần, cô khẽ mỉm cười, ai nói bọn họ không phải là anh em?
~-~-~-~-~ The end ~-~-~-~-~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.