Đọc truyện Tên Ngốc Anh Thật Phiền – Chương 55: Tàn bạo
Đã một tháng cô không liên lạc với Gia Tuệ rồi, không biết bây giờ cuộc sống của cô ấy ra sao. Cô cũng không rõ Tô Diệp Hàm và Tô Tử Nhiên đã làm gì mà Tô Diễm bị mấy vị trưởng bối gạch tên ra khỏi hộ khẩu rồi đuổi ra khỏi nhà họ Tô, vĩnh viễn mất đi quyền thừa kế gia sản cũng như quyền lực mà Tô Thất để lại. Sau đó cô không còn nghe được tin tức gì của anh ta nữa. Có lẽ đã chết, cũng có lẽ anh ta đã rời đi, đến một nơi không ai biết tới nhà họ Tô. Biến mất cùng với anh ta còn có Gia Tuệ. Haizzz… Nếu như Tô Diễm vẫn còn sống, cô thật lòng mong bọn họ sẽ có cuộc sống hạnh phúc bình yên!
Ngược lại cô nên lo lắng cho Diệp Hàm mới đúng. Tô Diễm bị hạ gục, đồng nghĩa với quan hệ hợp tác giữa Tô Tử Nhiên và anh cũng chấm dứt.
Nói thật cô không hề mong bọn họ trở mặt. Tô Tử Nhiên dù sao cũng từng là cây rụng tiền của cô, tiếp xúc lâu như vậy mà khôgn có chút đồng cảm nào thì chẳng phải cô thành kẻ máu lạnh rồi hay sao? Hơn nữa, mặc dù anh ta đã thay đổi rất nhiều, nhưng cô vẫn không thể quên được chàng trai năm đó với nụ cười rực rỡ giữa đường phố lúc giao mùa, ấm áp như vậy, hạnh phúc như vậy, khiến cho cô không khỏi ghen tị. Thế nhưng đã bao lâu rồi anh không còn cười như vậy nữa? Một chàng trai hiền lành thân thiện là vậy rốt cuộc đã bị bức ép đến mức nào mới có thể trở nên âm ngoan thủ lạt như bây giờ? Cho nên, phần nào đó trong cô thật sự mong anh có thể có được một chút tình thân để níu kéo lại bản chất lương thiện kia. Nếu phần thân tình này có thể đến từ Diệp Hàm…
– Bé con, em đang nghĩ gì vậy? – Anh kéo tay cô vừa hỏi vừa chỉ chỉ mái tóc ướt của mình, ánh mắt long lanh như nai con khiến cô không thể không mềm lòng, nhẹ nhàng giúp anh lau khô mái tóc.
– Em đang nghĩ đến Tô Tử Nhiên… – Cô thuận miệng trả lời, nói xong mới nhớ tới người này có một niềm đam mê mãnh liệt với dấm, hơn nữa càng chua càng thích.
– Tô Tử Nhiên? – Quả nhiên anh vừa nghe đến đây liền nhảy dựng, hai mắt đong đầy nước đáng thương nhìn cô. – Bé con, tại sao em phải nghĩ đến anh ta? Tại sao không nghĩ tới anh? Anh ta có cái gì tốt hơn anh chứ? Anh ta không dịu dàng bằng anh, không đáng yêu bằng anh, không chăm chỉ bằng anh, không đối tốt với em bằng anh, cũng không trẻ tuổi bằng anh, lại càng không thể nào yêu em bằng anh. Không đúng, anh ta đâu có yêu em. Bé con, em thấy không, mọi mặt của anh ta đều không bằng anh, em vẫn nên yêu anh đi! Em cũng biết anh đối với em…
Cô hít sâu một hơi mới miễn cưỡng kiềm chế lại ham muốn mãnh liệt nhấc chân đá văng anh đi. Người này có thể động não một tí hay không? Hoặc đơn giản hơn là kiên nhẫn chờ cô nói hết câu đã? Vì cái gì luôn thích ăn dấm bừa bãi? Bộ nó ngon lắm hay sao hả?
Nhìn anh vẫn đang lải nhải liên miên không dứt, cô nhíu mày vung tay bịt miệng của anh lại, hung hăng trừng mắt.
– Anh có thôi đi không?
Anh rưng rưng nhìn cô, nhìn đến mức cô bắt đầu hoài nghi có phải mình thực sự đã làm chuyện có lỗi với anh hay không?
Cô lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ kì quái không đâu này, liếc anh một cái đầy xem thường.
– Tô Diệp Hàm, anh quá rảnh rỗi có phải không? Động một chút liền giở tính ghen tuông, anh cũng không thèm nhìn xem đối tượng là ai? Em đã quen Tô Tử Nhiên được hơn 10 năm rồi, nếu có thể yêu đã sớm yêu, còn đợi đến tận bây giờ làm cái gì?
– Ai nói? Tình cảm làm gì có quy luật? Nếu như một ngày nào đó tỉnh dậy em đột nhiên phát hiện mình không còn yêu… phi phi phi… Bé con, em là của anh, em nhất định chỉ có thể yêu anh, có biết không? Tuyệt đối không được dao động vì bất kì ai đâu đó. Tuyệt đối đó! – Anh càng nói càng cảm thấy nguy cơ mình bị vứt bỏ là rất cao, luống cuống dặn dò cô.
– Anh… anh… – Cô hết chỗ nói rồi. Trí tưởng tượng của tên ngốc này người bình thường căn bản là không thể theo kịp được đâu.
Anh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, liên tục yêu cầu cô khẳng định tình cảm của mình mấy lượt mới miễn cưỡng bỏ xuống trạng thái cảnh giác cao độ, lại ôm cô khư khư thêm một lúc mới hoàn toàn trở lại bình thường. Hừ, bé con là của anh, ai dám có ý định cướp người anh liền liều mạng với kẻ đó!
…
Pằng… Pằng…
Rầm… Rầm… Rầm…
– Chạy mau!
– Rút lui, nhanh!
– Tiểu thư, tiểu thư mau chạy đi!
– Bảo vệ tiểu thư!
– …
Tô Thanh Thanh bị âm thanh hỗn loạn bên ngoài làm cho giật mình từ trên giường bật dạy, nhìn qua cửa sổ chỉ thấy một mảnh đỏ rực chói mắt.
Chuyện gì xảy ra?
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tô Thanh Thanh hoảng loạn rối bời, cho đến khi trước mắt xuất hiện một gương mặt quen thuộc cô mới mơ hồ hiểu ra ngọn nguồn sự việc.
– Anh muốn làm gì? – Tô Thanh Thanh vừa tức giận vừa hoang mang, cao giọng chất vấn.
– Cô làm tiểu thư như vậy là đủ rồi, tôi tới để tiễn cô đến nơi thuộc về cô. – Tô tử Nhiên hừ lạnh một tiếng, ngón tay khẽ ra hiệu lập tức có người đi tới khống chế Tô Thanh Thanh khiến cô ta không thể cử động.
– Tô Tử Nhiên, anh điên rồi! – Tô Thanh Thanh phẫn nộ gào thét. – Tôi là tiểu thư của nhà họ Tô, trên danh nghĩa chính là em gái anh!! Anh muốn làm gì? Chẳng lẽ anh không sợ người ta biết anh động sát tâm với em gái mình hay sao? Anh còn muốn ngẩng đầu lên làm người hay không?
– Ha ha… em gái… ha ha ha… – Tô Tử Nhiên cười điên cuồng, cặp mắt đỏ sậm nhìn chằm chằm vào dáng vẻ chật vật của Tô Thanh Thanh, khóe môi nở nụ cười khát máu. – Thật đáng tiếc, tôi chưa từng có em gái.
– Anh… – Tô Thanh Thanh bị bộ dạng dữ tợn của anh dọa sợ, cố gắng lắm mới có thể khiến cho giọng nói không run rẩy. – Tô Tử Nhiên, anh đừng có làm bừa! Nhà họ Tô còn chưa đến phiên anh làm mưa làm gió…
– Vậy thì sao? – Tô Tử Nhiên nhướn mày, ánh mắt lạnht anh mang theo ý tứ trào phúng nhìn con mồi đang giãy dụa trước khi chết.
– Hừ, anh tốt nhất đừng động vào tôi. Tô Diễm sụp đổ nhưng còn có Diệp Hàm. Anh ấy tuyệt đối sẽ không thua. Tới lúc anh ấy biết được anh ra tay với tôi…
– Ồ, hẳn là cậu ta sẽ rất vui mừng! – Tô Tử Nhiên cười ha hả, khinh miệt nhìn kẻ ngu ngốc vọng tưởng trước mặt. – Cô nghĩ cậu ta sẽ có thái độ gì đối với kẻ năm lần bảy lượt muốn lấy đi tính mạng người phụ nữ của cậu ta? Hả?
– Không… không… anh ấy sẽ không chán ghét tôi. Anh ấy làm sao có thể chán ghét tôi? Anh ấy… anh ấy…
– Không tin? – Tô Tử Nhiên nhướn mày. – Vậy hôm nay tôi sẽ tốt bụng giải quyết khúc mắc của cô trước khi chết. – Nói rồi anh rút điện thoại gọi cho Tô Diệp Hàm. Anh không phải người tốt, nhưng anh không muốn Tô Thanh Thanh phải chết không nhắm mắt, hay nói đúng hơn là anh không muốn cô ta ra đi quá dễ chịu ha ha ha…
Tút… Tút… Tút…
Tô Thanh Thanh dường như nín thở chờ đợi, trong lòng vừa mong chờ lại vừa sợ hãi. Cô mong Tô Diệp Hàm có thể bảo vệ cô, hoặc chỉ đơn giản là quan tâm cô một chút cũng đủ để cô vui vẻ thật lâu rồi. Thế nhưng, vẻ mặt lạnh lùng cùng thanh âm nhàn nhạt thiếu kiên nhẫn của anh trong quá khứ cứ từng chút từng chút dội lại trong trí nhớ của cô. Anh chưa bao giờ cho cô một ánh mắt dịu dàng, chưa từng dùng thanh âm mềm nhẹ nói với cô một câu. Tất cả những thứ đó dường như chỉ là đặc quyền dành riêng cho một người…
Tút… Tút… Tút…
Từng tiếng tút dài vẫn đề đề vang lên bên tai, tuy chỉ mới vài giây trôi qua nhưng Tô Thanh Thanh cảm thấy mình đã phải chờ đợi cả năm trời, lòng bàn tay nắm chặt đến rướm máu, vầng trán trắng mịn cũng lấm tấm mồ hôi. Cảm giác chờ đợi thật đáng sợ, nhưng ít ra chờ đợi tức là cô còn có thể hi vọng vào một phần cơ hội…
Tút… Tút…
Rốt cuộc điện thoại cũng được kết nói, đầu dây vang lên tiếng nói lạnh nhạt cố hữu của Tô Diệp Hàm, nếu để ý kĩ thì dường như còn mang theo một chút dè dặt nho nhỏ.
– Có chuyện gì?
– Tôi muốn loại bỏ cô tiểu thư vô dụng của chúng ta, cậu có ý kiến gì không? – Tô Tử Nhiên vừa nói vừa nhìn chằm chằm phản ứng nôn nóng lo âu của người trước mặt, nụ cười lạnh lẽo bên khóe môi chưa bao giờ tắt.
– … – Tô Diệp Hàm đột nhiên im lặng khiến Tô Tử Nhiên hơi nhíu mày. Cậu ta đang do dự?
Tô Thanh Thanh lại vui vẻ không thôi. Anh lo lắng cho cô, đúng không? Anh cũng không phải là không hề để ý đến cô, đúng không? Anh… có phải cũng có chút thích cô hay không?
Nhưng sự thật luôn phũ phàng. Ngay khi Tô Thanh Thanh đang tràn ngập hi vọng vào một tương lai totó đẹp thì giọng nói không kiên nhẫn của Tô Diệp Hàm lại vang lên, đánh tan mọi mộng tưởng của cô ta.
– Tô Tử Nhiên, anh rảnh quá à? Cô ta thì liên quan gì đến tôi? – Nói xong liền không chút do dự cúp máy.
Sắc mặt Tô Thanh Thanh trắng bệch, đáy mắt dần dần tràn ra tuyệt vọng. Bởi vì trước khi điện thoại hoàn toàn bị ngắt, cô còn loáng thoáng nghe thấy hai chữ, dịu dàng đến thế, triền miên đến thế… Bé con…
Anh khôgn hề quan tâm cô, không đúng, phải nói là anh không hề để tâm đến bất kì ai, tại vì tất cả đều đổ dồn lên một người rồi. Lại Tĩnh Nhã, rốt cuộc vẫn là Lại Tĩnh Nhã! Cả cuocọ đời này cô hận nhất là cái tên này!! Cô chỉ trách mình sao không nhẫn tâm một chút, sớm một chút giải quyết cái gai này, nói không chừng bây giờ Diệp Hàm đã là của cô rồi.
Lại Tĩnh Nhã thì có cái gì tốt chứ? Cô ta hàon toàn không bằng cô, mọi mặt đều không bằng cô, cái gì cũng không bằng cô, một góc cũng không bằng… Tại sao? Tại sao anh không chịu nhìn cô lấy một cái? Tại sao luôn luôn xoay quanh cô ta? Tại sao? Tại sao chứ?
AAAAAAAAAAAAAA………………………
——————————————————————