Tên Ngốc Anh Thật Phiền

Chương 48: Sóng gió nổi lên


Đọc truyện Tên Ngốc Anh Thật Phiền – Chương 48: Sóng gió nổi lên


Hôm nay là một ngày đặc biệt, bởi vì Lại Tĩnh Nhã vô lương tâm rốt cuộc bị tình cảm chân thành và sự quan tâm hết mực của người nào đó làm cho cảm động, đồng thời trong lòng lặng lẽ dâng lên sự hổ thẹn nho nhỏ, vì vậy cô quyết định sẽ tự mình vào bếp nấu cho anh một bữa tối thịnh soạn dưới ánh nến lung linh.
– Bé con, em muốn đi đâu? – Vừa thấy cô khoác áo anh liền hí hửng hỏi. Anh biết bé con của anh rất lợi hại, nhưng mà cho đến bây giờ vẫn chưa được tận mắt chứng kiến đôi chân thoăn thoắt của cô lần nào, cho nên anh vẫn rất chi là tiếc nuối.
– Đi siêu thị. – Cô không chút chần chừ trả lời. Tất nhiên nếu có thể cho anh một bất ngờ sẽ tuyệt vời hơn, nhưng hoàn cảnh sống của anh có chút đặc biệt, nên mọi hành động của cô cũng cần cẩn thận hơn người bình thường. Cô cũng không muốn vì sự tùy hứng của mình mà đẩy anh vào nguy hiểm.
– À – Anh ỉu xìu đáp lại một tiếng. Xem ra vẫn chưa thể chiêm ngưỡng tài năng của bé con rồi… Đợi chút, cô vừa mới nói cái gì?
Cô vừa bước một chân ra khỏi cửa thì một bóng dáng to lớn đã bổ nhào tới, chuẩn xác bắt được cổ tay cô.
– Anh làm gì thế? – Cô giật mình ngẩng đầu nhìn đôi mắt xanh thẳm của anh. Người này lại bị làm sao?
– Em đi siêu thị làm gì? Em thiếu cái gì có thể nói với anh mà!
– Em không thiếu gì cả, em muốn đi mua đồ ăn.
– Em muốn ăn cái gì thì nói với anh, sao phải tự mình đi? – Anh nhíu mày, lại bắt đầu lo sợ vẩn vơ. – Hay là em không thích đồ ăn anh làm? Hoặc là anh khiến em tức giận?
Cô mở to đôi mắt long lanh nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của anh, khóe môi dần dần cong lên. Ôi chao, tên ngốc của cô thật là đáng yêu quá mà, cả ngày chỉ thích suy nghĩ lung tung làm bản thân rơi vào rối rắm. Giống như bây giờ vậy, anh đứng trước mặt cô, bàn tay to lớn siết chặt cổ tay mảnh khảnh, hai hàng mi run run, bả vai sụ xuống, dáng vẻ hết sức đáng thương. Cô nhịn không được vươn tay nhéo nhéo mặt anh, thanh âm đầy bắt đắc dĩ.

– Diệp Ham, anh lại nghĩ đi đâu rồi? Em chỉ muốn xuống bếp nấu cho anh một bữa cơm thôi mà. Không phải anh nói là thích đồ ăn em làm hay sao?
– Ừ, thích. – Anh gật đầu một cái, hơi hơi nghi hoặc nhìn cô. – Nhưng mà tại sao đột nhiên em lại muốn nầu cơm?
– Thì… – Cô bối rối, hai gò má bắt đầu có xu hướng hồng lên.
– Bé con, em…
– Nói nhiều cái gì? Anh có ăn hay không? Không ăn thì thôi, đỡ tốn công. – Cô trừng mắt nhìn anh, rút tay về quay đầu chạy đi.
Anh bị phản ứng mạnh mẽ của cô làm cho ngây người, đến khi cô đã đi được một quãng mới giật mình kêu lên.
– Bé con, đợi anh với, anh cũng muốn đi!! – Anh quay vào nhà cầm lấy chìa khóa rồi vội vàng đuổi theo cô. Anh phải tận dụng mọi cơ hội cùng bé con vun đắp tình cảm a~
– Hừ! – Cô bĩu môi, bước chân dần chậm lại, không bao lâu bàn tay đã cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, khóe môi cũng theo đó cong lên.
Anh quay sang nhìn cô, đúng lúc bắt gặp nụ cười này thì hơi ngạc nhiên, sau đó vui sướng cúi đầu hôn chụt một cái, nhanh đến mức cô không kịp phản ứng.
Cô giật mình, vừa mới quay sang định dạy dỗ anh một trận thì trước mắt đã bị che khuất, đồng thời trên môi truyền đến cảm giác hơi lành lạnh. Tên ngốc to gan này lại dám ngang nhiên hôn trộm cô lần thứ hai, xem ra dạo gần đây cô hiền lành quá rồi.

Anh cũng chỉ dám chạm nhẹ một cái vào đôi môi mềm mại kia, sau đó liền vòng tay ôm lấy cô, khuôn mặt cọ cọ bên má cô làm nũng.
– Bé con, anh cũng chỉ muốn thân mật với em mà thôi, đừng tức giận có được không?
– Anh…
Chụt~
– Anh yêu em! – Còn chưa đợi cô nói gì anh đã lại cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cô, cười tít mắt nói.
Cô trừng mắt, không thể tin được tên ngốc này lại có thể làm càn đến như vậy, nhưng lời anh nói lại khiến cô không cách nào phát giận được. Hơn nữa, hai gò má cũng bắt đầu có xu hướng nóng lên. Cô xấu hổ đẩy anh ra, lắc cổ chân một cái đã cách anh cả đoạn dài.
Anh chớp chớp mắt nhìn cô chằm chằm, nụ cười trên mặt hơi cứng lại, sau đó lại càng ngoác đến tận mang tai.
– Bé con, em thật là lợi hại! Đợi anh với, bé con, em nhanh như vậy anh theo không kịp a~ – Anh vừa chạy theo đằng sau cô vừa vui vẻ kêu to, đắc ý dạt dào nhìn tốc độ của người phía trước giảm dần. Anh biết là bé con của anh rất quan tâm đến anh mà! Còn có, bé con của anh quả thực rất lợi hại á, nhanh như vậy thì sẽ không có ai có thể làm cho cô bị thương được.

Đến siêu thị, sắc mặt anh lập tức trở nên hết sức bất đắc dĩ. Tại sao? Bởi vì bé con của anh rất lười nha! Không phải đã nói sẽ đi mua đồ về nấu cơm cho anh à? Tại sao anh lại có cảm giác mình trở thành cu li của cô vậy nhỉ? Tình hình cụ thể là như thế này, Lại Tĩnh Nhã đi phía trước, thiếu gia Tô Diệp Hàm đẩy xe theo sau. Mỗi khi nhìn thấy đồ mình muốn mua cô sẽ dừng lại, ngón tay thon dài thẳng tắp chỉ vào khu vực đó. Lúc ấy anh sẽ rất hiểu ý đẩy xe qua, nghiêm túc chọn lựa một hồi đến khi cô vừa lòng mới thôi.

Lúc này anh đang tập trung chọn cà chua, còn cô đứng bên cạnh hết nhìn đông lại nhìn tây, dường như đang tìm kiếm gì đó, cho đến khi ánh mắt đụng phải một khuôn mặt quen thuộc cách đó khá xa. Cô quay đầu nhìn người bên cạnh một cái, ở bên tai anh nói nhỏ một câu rồi rời khỏi khu vực bày rau quả.
Anh ngẩng đầu nhìn theo bóng cô ngày một cách xa mình, hai hàng lông mày hơi hơi nhíu lại. Bé con…

Đi đến một góc khuất, bước chân của cô thoáng chậm lại, quay đầu nhìn anh một cái, chỉ thấy người kia vẫn đang nghiêm túc chọn chọn lựa lựa, bộ dáng y hệt một nàng dâu đảm. Cô mỉm cười, tên ngốc này đúng là đáng yêu quá mà…
Bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo ở sau lưng, toàn thân cô căng thẳng, bàn chân hơi di chuyển, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào. Nhưng chưa kịp có hành động gì thì bên tai đã vang lên một giọng nói trầm khàn.
– Đã lâu không gặp, chẳng lẽ ngay cả một lời chào hỏi cô cũng không muốn nói hay sao? Đúng là vô tình mà!
– Tô Diễm? – Cô ngạc nhiên quay người nhìn chằm chằm người đang dựa vào tường cách mình mấy bước chân, trong lòng dâng lên sự khó hiểu cùng thất vọng. Người đó… Là như vậy sao?
– Sao vậy? Tôi không thể xuất hiện ở chỗ này? – Tô Diễm nhìn cô nở một nụ cười khiến cô lạnh cả sống lưng.
– Chẳng lẽ anh cũng có hứng thú với việc sắm sửa đồ đạc?
– Không thể sao? – Tô Diễm nhếch khóe miệng, ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm, giống như mãnh thú đang đánh giá con mồi của mình vậy.
– Rốt cuộc anh có mục đích gì? – Cô cố gắng trấn tĩnh đáp lại. Không hiểu sao ánh mắt Tô Diễm luôn khiến cho cô sợ hãi, giống như là một tên biến thái khát máu vậy. Đợi chút, ánh mắt này… – A~
Cô sợ hãi mở to mắt nhìn người trước mặt, cố gắng dán sát lưng vào bức tường lạnh lẽo, dường như hận không thể khảm cả thân thể lên đó thành một món đồ trang trí luôn.

– Sợ tôi đến như vậy sao? – Tô Diễm cười khẽ nhìn phản ứng kịch liệt của cô, hai tay chống lên tường giam cô lại, đầu hơi cúi xuống đối diện với ánh mắt to tròn của cô. – Lại Tĩnh Nhã, cô biết không, tôi cảm thấy ánh mắt của cô rất quen thuộc.
Cô rụt cổ, hai tay chống trước ngực Tô Diễm muốn kéo dãn khoảng cách nhưng chỉ tiếc sức lực không đủ. Trong lòng cô nghiến răng nghiến lợi, tên biến thái này, nhàm chán không có việc gì làm chạy tới đây cắn loạn à?
Quen? Cô cũng thấy anh ta rất quen đấy, có điều không nhớ nổi đã gặp ở nơi nào thôi. Nếu như anh ta cũng có cảm giác này, chẳng lẽ bọn họ thật sự đã từng gặp nhau ở đâu đó?
– Thế nào? Cô cũng có cảm giác này với tôi, phải không? – Tô Diễm vươn một ngón tay đùa nghịch sợi tóc mai của cô, khàn khàn lên tiếng.
Cô ngước đôi mắt to linh động lên nhìn Tô Diễm gần sát phía trước, cố gắng lục lọi trí nhớ nhưng làm thế nào cũng không nắm bắt được tia sáng mới vừa lóe lên kia nữa.
– Tô… ưm…
Bỗng dưng Tô Diễm gục đầu xuống, cánh tay to như gọng kìm giữ chặt cô lại làm cô sợ hết hồn, còn chưa kịp kêu lên miệng đã bị một bàn tay to bịt chặt. Cô trợn trắng mắt, toàn thân không thể động, miệng cũng không thể phát ra âm thanh, chỉ cầu tên điên này đừng có ngứa tay cho cô một chưởng hộc máu tại chỗ.
Bịch bịch bịch…
Bên tay bỗng vang lên âm thanh xôn xao cùng tiếng bước chân vội vã làm cô tò mò. Chuyện gì xảy ra? Có trộm? Hay là đánh nhau? Hoặc là… Ánh mắt cô chuyển đến trên người Tô Diễm, trong đầu bỗng lóe lên một suy đoán. Chẳng lẽ có liên quan đến anh ta? Nếu như vậy, anh ta xuất hiện ở chỗ này là vì bị rượt đuổi? Như vậy người kia… Trong lòng cô bỗng dưng có một tia hi vọng le lói. Nếu tất cả chỉ là trùng hợp, thì có lẽ người kia…
Đợi đến khi tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài tản đi hết, Tô Diễm mới buông cô ra, trước khi đi còn nhìn cô một cái đầy thâm ý, khóe môi mang theo ý cười như có như không.
——————————————————————


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.