Đọc truyện Tên Ngốc Anh Thật Phiền – Chương 46: Khiêu khích
Một ngày mới lại tới, bầu không khí trong lành với bầu trời xanh thẳm, mây trắng lững lờ trôi theo nhịp điệu vui tươi của những tiếng hót líu lo hòa với âm thanh xào xạc của cành lá xanh tươi.
Bịch…
Bỗng nhiên trong không gian vang lên một âm thanh nặng nề.
Anh theo phản xạ giơ tay đỡ lấy vật thể không rõ đang có xu hướng lao tới người mình, giật mình mở to đôi mắt còn ngái ngủ. Vừa nhìn thấy vẻ mặt vô tội của cô, anh không nhịn được bật cười.
– Bé con, em làm cái gì vậy?
– Ai kêu anh nằm ở đây? Vướng víu chết được! – Cô bĩu môi lồm cồm bò dậy. Đúng, cô chính là bị vấp ngã đấy thì sao, ai bảo anh nói thế nào cũng nhất quyết không chịu đi, ở trong phòng này làm tổ không nói lại còn co rúm thành một đống bên cạnh giường? Cười đi, cười đi, anh dám cười cô liền cho anh đẹp mặt, hừ!
– Hóa ra là lỗi của anh à? – Anh nhịn cười nhéo nhéo đôi má cô. Anh cảm nhận được sâu sắc sự thay đổi của cô từ sau ngày hôm đó, trở nên thật đáng yêu, thích cô tình gây sự, thỉnh thoảng còn có thể làm nũng với anh. Cô như vậy khiến anh không sao cầm lòng được, chỉ muốn cả ngày ôm cô trong lòng mà nâng niu thôi. Aizzz… nhưng mà cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng mà thôi, nếu để cho cô bé cuồng chí khí này biết được suy nghĩ của anh thì chắc chắn sẽ náo loạn với anh một trận cho xem.
– Hừ! – Cô quệt mũi, giơ chân đá tung chăn của anh ra rồi mới nghênh ngang ngẩng cao đầu bước đi.
– Thật là! – Anh cười lắc đầu, nhìn theo đến khi bóng cô biến mất sau cánh cửa mới ngồi dậy bắt đầu thu dọn chăn gối, nụ cười dịu dàng trên khóe môi chưa bao giờ tắt.
…
Mấy ngày gần đây trong căn hộ thường xuyên vang vọng đoạn đối thoại như thế này:
– Tên ngốc, đi nấu cơm!
– Bé con, đợi một chút, anh…
– Tô Diệp Hàm, anh muốn làm phản?
– Không có, anh làm ngay đây.
– Ngoan!
Có mấy lần đám người Chu Đức Chí đến tìm thiếu gia nhà mình bàn chuyện nghe thấy vậy thiếu chút nữa ngã lăn ra, nhưng trước lạ sau quen, vài lần rồi cũng dần quen thuộc. Đến bây giờ trái tim bọn họ đã chai sạn rồi, mắt điếc tai ngơ tiếp tục việc ai nấy làm, tránh gây cản trở cho vị thiếu gia không có chí khí này đi lấy lòng cô gái oai phong lẫm liệt nọ.
Tô Diệp Hàm thấy sắc mặt tê liệt của mấy người kia cũng chỉ có thể sờ sờ mũi bất đắc dĩ. Anh còn có thể làm sao? Bé con của anh đói bụng, mà anh lại từng ngu ngốc vỗ ngực cam đoan với cô là sẽ chăm chỉ nấu cơm mỗi ngày. Cũng may cô không kén ăn, là điển hình của những người dễ nuôi, nếu không e là anh sẽ bị cô ép khô mất.
…
Kíng koong…
Chuông cửa vừa kêu, cô theo phản xạ nhấc chân đạp người đối diện một cái, sau đó như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn cơm, ngay đến mí mắt cũng không nháy một cái.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, bĩu môi tỏ vẻ uất ức, nhưng người kia căn bản là không hề nhìn anh chút nào. Cho nên anh hết sức ai oán liếc cô một cái rồi lại một cái, hai chân chậm rì rì bước ra khỏi phòng ăn. Anh tức giận, nhưng lại không thể tức giận, bởi vì cô cũng đâu có bị ảnh hưởng gì, thế nào cũng sẽ chỉ có mình anh bực bội với bản thân mà thôi. Anh thật là đáng thương a~
Phía sau, cô nghiêng đầu nhìn hai bả vai sụp xuống của người nào đó, khóe môi hơi hơi cong lên. Người này rốt cuộc có biết hay không, cái dáng vẻ tức giận mà không dám bùng phát này của anh có bao nhiêu đáng yêu?
– Cái gì thế? – Cô quét mắt nhìn qua chiếc phong bì trên tay anh, lơ đãng hỏi.
Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, bĩu môi xoay tấm lưng rộng che khuất tầm mắt cô, đôi bàn tay thoăn thoắt xé mở phong bì. Anh không thể phát hỏa với cô, chẳng lẽ còn không thể giận dỗi đôi chút hay sao?
Xoẹt xoẹt~
Cô mở to mắt nhìn bóng lưng uể oải đằng kia, nín cười đến mặt mày đỏ hồng. Trời ạ, Tô Diệp Hàm này làm sao có thể đáng yêu đến như vậy? Cô nhẹ nhàng đứng lên, cổ chân khe khẽ di chuyển, nhoáng một cái đã đến trước mặt anh, không chút chần chừ đưa tay đoạt lấy tờ giấy anh vừa mới rút ra, còn chưa để anh kịp phản ứng lại cơ thể mềm mại hơi nghiêng một chút, chính xác dựa vào lồng ngực rắn chắc của ai kia, một giây sau đã thấy hai bàn tay còn khựng lại giữa không trung dần dần siết lại.
– Bé con~ – Anh gục đầu lên bả vai cô, cười đến vui sướng. Anh thực sự rất thích rất thích ôm cô như thế này, thật ấm áp!
– Ồ? – Cô mở tờ giấy kia ra, hai mắt quét nhanh khắp mặt giấy, kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Anh lười biếng ngẩng đầu nhìn thứ trên tay cô, đôi con ngươi xanh biếc dần trở nên sâu thẳm. Tô Diễm!
– Vân tay này là thế nào? – Cô nghi ngờ nghiêng đầu nhìn anh. Hôm đó trở về cũng không nghe anh đề cập đến cái này.
– Anh không biết, có lẽ là lấy lúc anh hôn mê.
– Còn chữ ký?
– Anh rất nghe lời, đã ký vô cùng cẩn thận mà. – Anh buồn bực đáp. Trước đó cô đã lường trước tình huống này, vì vậy dặn đi dặn lại anh phải ký cho cẩn thận, thay đổi một chút chi tiết nhỏ. Anh đã luyện tập rất chăm chỉ, ngày hôm đó cũng không có xảy ra sai sót gì, tại sao lại thành thế này?
– Khả năng quan sát thật tỉ mỉ! – Cô chậc lưỡi cảm thán.
Chữ ký của một người có thể nói giống như một thói quen vậy, đặt bút liền trôi chảy, nhưng một khi thay đổi đi, cho dù có luyện tập bao nhiêu, thì tốc độ và ánh mắt cũng sẽ dao dodọng, dù ít hay nhiều. Chính vì thế cô mới yêu cầu anh phải luyện tập đến nhuần nhuyễn, thế nhưng cái con người này khi đó chính là một tên ngốc tuy nghe lời nhưng lại có một loại cố chấp không hề bình thường với bé con, được rồi bé con này chính là cô đấy. Cho nên chỉ cần cô động cựa một chút anh liền mất tập trung, dẫn đến luyện chẳng ra đâu vào đâu, chỉ miễn cưỡng coi như là không quá sơ hở mà thôi. Cô vốn cho rằng như vậy là đủ rồi, chí ít Tô Tử Nhiên sẽ không thể phát hiện ra. Nhưng cô làm sao mà biết được, Tô Diễm lại lợi hại như vậy? Phải là con người tinh tế tỉ mỉ đến mức độ nào mới có thể trong chớp mắt nắm bắt được điểm khác biệt rất nhỏ này?
– Bé con, anh sẽ giải quyết, em đừng lo lắng! – Anh chu môi hôn chụt một cái lên má cô, cam đoan.
– Không, thứ này không phải để sử dụng bây giờ. Nếu như em đoán không nhầm thì anh ta đang muốn khiêu khích anh, chính thức mở màn cuộc chiến vốn đã âm ỉ suốt bao năm qua của mấy người. Mà thứ này, là để nói cho anh biết, sớm muộn anh ta cũng cướp đi hết thảy của anh, khiến anh không thể trở mình. – Cô chầm chậm nói lên suy nghĩ của mình, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh buốt. Đây là khiêu khích, trắng trợn khiêu khích!
– Có vẻ không giống tính cách của anh ta lắm? – Anh mím môi nghĩ ngợi, hơi hơi hoài nghi.
– Suy tính lâu như vậy rồi, cũng phải đến lúc thu lưới chứ. – Cô nhếch miệng. – Hơn nữa, anh ta hẳn là còn có con bài chưa lật. – Nói đến đây, cô không khỏi cụp mắt, bàn tay nắm chặt tờ giấy đến nhăn nhúm. Cô thực sự hi vọng mình đoán sai rồi, thực sự hi vọng ngày đó sẽ không đến…
– Bé con, không sao đâu, có anh ở đây! – Mặc dù khôgn hiểu hết ý tứ của cô, nhưng anh biết có lẽ nó có ảnh hưởng rất lớn tới cô. Tương lai không thể đoán trước, anh cũng không có khả năng bao bọc cô hết thảy, vì vậy anh chỉ có thể để cho cô biết, dù có chuyện gì xảy ra cũng có anh ở bên cạnh cô, bọn họ sẽ cùng vượt qua tất cả.
…
Cạch…
Cánh cửa nặng nề mở ra, Lý Nhã Tư nằm trên giường hơi hơi nhíu mày, cố gắng nhấc mí mắt lên, dáng vẻ dường như có chút yếu ớt. Khi nhìn rõ người đến là ai thì sắc mặt thoáng thay đổi, hơi hoảng sợ nhưng rất nhanh đã lấy lại sự kiên cường, khẽ gọi một tiếng.
– Chị họ!
– Đã suy nghĩ kỹ chưa? – Tô Thanh Thanh khoanh tay đứng bên giường, ánh mắt lạnh nhạt mang theo khinh thường nhìn xuống gương mặt tái nhợt kia. – Có muốn ra ngoài hay không?
– Anh ấy… anh ấy là anh trai của chị! – Lý Nhã Tư phẫn nộ trừng mắt. Đúng, cô cũng yêu anh, nhưng thế thì sao? Anh có quan hệ huyết thống với Tô Thanh Thanh, nhưng với cô thì không. Tại sao cô không thể cố gắng vì anh? Tại sao phải từ bỏ anh chỉ vì thứ tình cảm ghê tởm của người chị họ này? Thật nực cười!
Ánh mắt Tô Thanh Thanh ngày một lạnh lẽo, toàn thân cũng tỏa ra hơi lạnh thấu xương. Huyết thống là cái gì, cô không quan tâm, càng không hiểu tại sao bọn họ đều chấp nhặt với vấn đề này như vậy, cũng không muốn đi tìm hiểu. Cô chỉ cần biết, Tô Diệp Hàm là của cô, bất kì ai, bất kể cái gì cũng không thể thay đổi được điều đó…
Nếu như chính anh muốn thoát khỏi cô, vậy cô cũng không ngại bọn họ chôn cùng một chỗ, thiên đường hay địa ngục đều không chia lìa.
——————————————————————