Đọc truyện Tên Ngốc Anh Thật Phiền – Chương 42: Tình bạn
– Thiếu gia, các vị trưởng bối muốn tổ chức một cuộc họp gia tốc, dự kiến sẽ diễn ra vào ngày kia.
– Ừ – Ngón tay Tô Diệp Hàm gõ gõ lên mặt bàn hơi dừng lại, rồi lại tiếp tục tiết tấu chậm rãi đều đều.
– Chúng ta có cần chuẩn bị trước cái gì không? – Lê Minh dò hỏi.
Nói là họp gia tộc nhưng ai cũng biết nó chính là một chiến trường không vũ khí, ai không cẩn thận một chút sẽ bị ăn tươi nuốt sống ngay. Chuyện như vậy trước giờ cón thiếu hay sao?
– Không cần. – Anh nhàn nhạt đáp, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn mặt bàn, đôi môi hơi mím lại như đang tập trung suy nghĩ một vấn đề gì đó rất nghiêm trọng. Một lúc lâu sau mới lên tiếng. – Cậu ra ngoài đi, nếu gặp Tĩnh Nhã thì bảo cô ấy vào đây một chút.
Kết quả, đợi đến khi bước chân thoăn thoắt của cô chạm đến sàn nhà bóng loáng của căn phòng này thì đã là 20 phút sau. Nhìn ánh mắt tủi thân cùng bất mãn của anh, cô áy náy gượng cười một tiếng.
– Lần sau tôi sẽ tới thật nhanh, sẽ không để anh phải đợi nữa. Đừng giận, đừng giận! – Cô vuốt nhẹ hai hàng lông mày của anh, cười hì hì dỗ dành.
– Em vừa làm gì?
– Nghịch chút xíu thôi mà. – Cô lè lưỡi, sau đó xoạt một cái bày ra bộ dáng nghiêm túc ngồi xuống đối diện với anh. – Anh có chuyện gì muốn nói với tôi?
– Đến lúc này em đã không thể tiếp tục đứng phía sau Tô Tử Nhiên được nữa. Tô Diễm và Tô Thanh Thanh luôn như hổ rình mồi. Em nên ngoan ngoãn ở yên một chỗ, đừng táy máy tay chân biết không?
– Không phải anh vẫn không cho tôi đi đâu đấy thôi? Còn nói cái này làm gì? – Cô nhướn mày, lắc lắc cổ tay có chút mỏi.
– So với một mình chạy ngược chạy xuôi thì ở bên cạnh anh sẽ an toàn hơn nhiều. – Anh nhìn chằm chằm cổ tay mảnh khảnh của cô không rời, giọng nói trầm ấm dịu dàng vẫn vang lên đều đều. – Anh chỉ muốn nhắc nhở em một chút, đừng đùa với lửa, rất nguy hiểm!
– Biết rồi, anh thật phiền phức! – Cô nhíu nhíu mày, qua loa đáp lời, đứng dậy muốn đi ra ngoài.
– Bé con! – Anh nắm tay cô hơi kéo lại, đôi con ngươi xanh thẳm như đại dương mênh mông đối diện với ánh mắt rạng ngời lém lỉnh của cô, thở dài một hơi. – aNh không cấm đoán em, anh chỉ lo lắng cho em.
Cô nhìn anh, đột nhiên có cảm giác mình bị người ta coi thường, trong lòng hết sức không vui, đôi môi hơi chu lên bất mãn.
– Tôi đã lớn rồi, không còn là trẻ con nữa. Hơn nưa, tôi đã cứu anh thoát khỏi hang hùm hai lần đấy.
– Anh biết là em lợi hại, nhưng mà anh không muốn em mạo hiểm thêm nữa. – Anh vuốt vuốt mái tóc cô, ánh mắt dịu dàng như làn nước ấm áp. – Anh biết em không phải một cô gái yếu đuổi cần người bảo vệ, nhưng trước khi làm việc gì thì hãy bàn bạc với anh được không? Đừng khiến anh lo lắng, có được không?
– Được rồi được rồi, anh thật lắm lời! Còn chưa già mà sao lại càm ràm nhiều thế? Thật đúng là phiền mà!! – Cô phẩy phẩy tay, lầm bầm lầu bầu đi ra ngoài.
Anh nhìn theo bóng lưng của cô mà không khỏi lo âu. Anh biết cô chỉ trả lời cho có lệ, hoàn toàn không nhập tâm những điều anh vừa nói. Nhưng anh lại không có cách nào quản được cô. Chân tay cô quá lanh lẹ, đầu óc cũng nhanh nhạy, tính tình lại bướng bỉnh. Cấm đoán sẽ chỉ thêm kích thích tính háo thắng của cô mà thoi. Haizzz… Cô luôn chê anh phiền, nhưng cô có biết anh cung rất đau đầu vì cô hay không? Thật sự không thể bớt lo được mà.
…
Cô vừa đi vừa xoay bả vai nhức mỏi, đôi môi chu lên đầy bất mãn. Anh muốn quản cô? Hừ, cô mới không cần người kè kè bên cạnh đâu, vướng tay vướng chân. Lại Tĩnh Nhã cô đây là tên trộm có đạo đức lợi hại nhất! Cô mới… Khi đi qua khung cửa sổ, cô chớp mắt một cái, tiếp tục lầm bầm lầu bầu.
Đột nhiên trong đầu lóe lên, toàn thân lạnh toát, cô muốn xoay người né tránh nhưng thời gian có hạn. Lần đầu tiên cô phát hiện thì ra phản xạ của mình vẫn còn rất chậm.
Choang~
Rầm~
Cô sợ đến sắc mặt trắng bệch, ngây ngốc nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
– Bé con, em có bị thương không? – Anh chống tay nâng người dậy để không đè nặng cô, lo lắng hỏi, trái tim trong lồng ngực vẫn đập điên cuồng. Nếu như không phải anh đi theo cô ra ngoài, nếu như anh không đúng lúc ngẩng đầu liếc qua cảnh vật bên ngoài cửa sổ, nếu như anh không phản ứng nhanh… Anh không dám nghĩ, thật sự không dám nghĩ nữa. Với đường đạn kia, cô còn có thể mở mắt ra nhìn anh lần nữa không? Thật đáng chết!! Rốt cuộc là ai muốn lấy mạng bé con ngay trên địa bạn của anh?
Cô khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời, ánh mắt thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó đã sớm không còn bóng người. Là Tô Thanh Thanh? Hay Tô Tử Nhiên? Hoặc lại có thêm một kẻ nào đó nữa?
– Đừng sợ! – Anh vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, nhìn gương mặt tái nhợt của cô mà đau lòng không thôi.
– Tôi muốn kẻ đứng sau là ai.
– Được, anh sẽ tìm ra kẻ đó. Bây giờ em đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi đi!
– Nếu có người luôn chầu chực muốn lấy mạng của anh, anh có thể an tâm nghỉ ngơi được không? – Cô nhíu mày. Cô ghét cảm giác bất an này, dường như chỉ cần lơ là một chút là sẽ mãi mãi không còn được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Anh không trả lời, chỉ vuốt nhẹ mái tóc của cô. Anh biết cô bị dọa sợ, nhưng anh lại không thể lập tức tiêu trừ mối nguy hiểm đối với cô. Cảm giác bất lực này khiến anh muốn phát điên.
– Thiếu gia, cậu không sao chứ? – Lê Minh vừa chạy tới đã nhìn thấy hai người nằm rạp trên mặt đất thì sợ hết hồn. Ban nãy thiếu gia bảo anh giải quyết một vài việc, ai ngờ còn chưa rời khỏi đã nghe thấy tiếng súng kèm theo âm thanh đổ vỡ.
– Không sao. – Anh đỡ cô lên, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Lê Minh. – Từ bao giờ nơi này trở thành địa bàn của những tay súng bắn tỉa mà tôi không biết?
– Thiếu gia, tôi sẽ điều tra rõ việc này. – Lê Minh sửng sốt, nhưng cũng biết thời gian này bọn họ đã gây ra nhiều sai lầm lớn.
– Bảo Chu Đức Chí làm việc cho tốt, nếu không…
– Tôi cam đoan nhất định sẽ không có lần sau. – Lê Minh sợ run. Thiếu gia thật sự tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Có điều cậu ấy tức giận cũng là điều bình thường, đây đã là lần thứ hai rồi. Cũng may mục tiêu cả hai lần đều không phải thiếu gia, có điều hiện tại không hiểu vì sao mà cậu ấy lại rất quan tâm đến Lại Tĩnh Nhã. Nếu còn xảy ra chuyện này lần nữa, không ai có thể đảm bảo người trúng đạn sẽ không phải thiếu gia.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay to lớn đang đặt trên eo mình, không lên tiếng. Mãi đến khi cơ thể bị nhấc bổng lên mới giật mình bừng tỉnh, hai tay theo phản xạ ôm chặt lấy cổ người kia.
– Bé ngốc! – Nhìn dáng vẻ luống cuống của cô, anh không khỏi bật cười. bé con của anh chủ động ôm anh ha ha ha…
– Tô Diệp Hàm! – Cô nghiến răng nghiến lợi siết chặt cổ họng anh. Tên thông minh này bây giờ còn dám trêu cợt cô cơ đấy, giỏi thật nhỉ?
– Bé con, em thật đáng yêu! – Anh cúi đầu hôn chụt một cái lên má cô cười hì hì, hoàn toàn bỏ qua đôi bàn tay đang dán chặt vào cổ họng mình. Anh biết cô sẽ không giết anh, tất nhiên trong lòng anh tự động hiểu đó là do cô không nỡ, vì vậy lại càng thêm ngọt ngào nở nụ cười.
Cô thấy anh càng lúc càng vui vẻ thì hận đến ngứa răng. Vì cái gì mỗi lần cô muốn trừng phạt anh lại chỉ đổi lấy sự vui sướng của người kia? Tô Diệp Hàm rốt cuộc là kiểu người gì?
– Bé con, đừng nghĩ nữa, tức giận nhiều không tốt cho cơ thể. – Anh vỗ vỗ lưng cô, có chút lo lắng nói. Liệu lần tới anh có nên giả bộ một chút không? Cứ tiếp tục thế này nhỡ cô tức đến đổ bệnh thì làm sao đây? Ừm, anh hẳn là nên chiều theo ý cô, bé con của anh vẫn còn nhỏ, cần được yêu thương.
Lại Tĩnh Nhã hoàn toàn không biết ý nghĩ của anh, bởi vì cô còn đang bận bắt lấy tia sáng nhỏ chợt lóe lên trong đầu. Cũng may cô không biết, nếu không Tô Diệp Hàm e là có họa lớn rồi. Anh làm sao có thể quên mất sự si mê đến cố chấp của cô với hai chữ chí khí cơ chứ?
Đến khi cô nhíu mày lắc lắcd dầu thì phát hiện bản thân đã an vị trên chiếc xích đu nho nhỏ ngoài sân, bên cạnh là tên thông minh nào đó ôn tồn bóc vỏ nho, mà vị ngọt ngào trong miệng hiển nhiên là xuất phát từ trên bàn tay nhanh nhẹn kia. Cô hơi ngạc nhiên, nhưng lại không nỡ cắt ngang hứng thú dạt dào của người kia đối với những quả nho chín mọng, chỉ đành ngả người về sau vừa ngắm trời mây vừa tiếp tục suy nghĩ về chiếc nhẫn bạc trong túi, thỉnh thoảng phối hợp hé miệng ngậm lấy một quả nho nhóp nhép nhai.
Chiếc nhẫn này cô lấy được từ bọc đồ trong cái hẻm nhỏ mà hôm trước cô gái bên cạnh Tô Diễm đã giấu đi. Mặc dù không hoàn toàn nắm chắc, nhưng cô nghĩ đến bảy, tám phần đây là đồ thật. Cô đã mày mò thật lâu cũng không phát hiện ra cái gì, chẳng lẽ nó mang ý nghĩa biểu tượng? Nhưng trước giờ cô chưa từng nghe Tô Tử Nhiên nói đến Tô DIễm có lực lượng bí ẩn gì. Cô tin tưởng năng lực của To Tử Nhiên, nếu thật sự có ẩn khuất thì anh ta khôgn thể khôgn thu được bất cứ một tiếng gió gì được. Mà có vẻ Tô Diệp hàm cũng không mảy may nghi ngờ…
– Bé con! – Anh dùng một ngón tay chọc chọc vào má cô, bất mãn gọi.
– Hả? – Cô bị ngón tay lành lạnh làm giật mình, quay sang liền bắt gặp sắc mặt tràn ngập ủy khuất của anh, chỉ thiếu mỗi hai hàng nước mắt lã chã tuôn rơi nữa thôi. Cô giật giật khóe miệng, húng hắng giọng. – Có chuyện gì?
– Đinh Gia Tuệ đến tìm em, bây giờ đang đứng ở ngoài cửa.
– Gia Tuệ đến đây? – Cô nhảy dựng, vội vội vàng vàng lao ra ngoài. Tính ra hai người cũng đã mấy tháng không gặp rồi, mà cô lại còn bỏ đi đột ngột chỉ để lại một bức thư ngắn ngủn, không nghĩ cũng biết cô ấy đã lo lắng thế nào.
Quả nhiên Gia Tuệ vừa nhìn thấy cô đã bắt đầu liến thoắng không ngừng, đầu tiên là mắng cho con bạn vô lượng một trận, tiếp đến càm ràm lải nhải một hồi, cuối cùng vừa khóc vừa đe dọa.
Lại Tĩnh Nhã bị tấn công đến đầu váng mắt hoa, nhưng rất biết điều im lặng chịu trận, từ đầu đến cuối đều bày ra vẻ mặt áy náy đến đau ruột thắt gan, thật khó khăn vượt qua quãng thời gian sám hối đau khổ.
Gia Tuệ phát tiết xong rồi mới chịu trả tự do cho dôi tai đáng thương của tội đồ, nghiêm túc ngồi xuống, đang định mở miệng thì một tách trà xuất hiện trước mặt làm cô hơi sửng sốt, theo cánh tay xa lạ nhìn lên liền thấy một gương mặt quen thuộc. Gia Tuệ há miệng định nói gì đó liền cảm thấy không đúng. Khuôn mặt và dáng vẻ xác thực là cựu nhân viên của cô, thế nhưng biểu cảm cùng ánh mắt lại rất xa lạ. Cô khách khí nhận lấy tách trà hớp một ngụm rồi mới liếc sang Tĩnh Nhã như có ý dò hỏi.
– Anh ấy hồi phục trí nhớ rồi. – Cô mỉm cười giải thích.
– Ồ, chúc mừng! – Gia Tuệ hơi lúng túng, nhưng rất nhanh lấy lại nụ cười khách sáo.
– Phải rồi, sao mày tìm được chỗ này?
– Có người chỉ cho tao. – Gia Tuệ lại nhấp một ngụm trà, sắc mặt hơi khó coi. – Mày có biết tao lo thế nào không hả? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò mất tích? Hại tao tìm mày muốn phát điên.
– Tao biết tao sai rồi, mày tah thứ cho tao lần này đi! – Cô đã rất hối lỗi rồi còn không được sao?
– Được rồi, cùng tao về nhà đi!
– Tao…
– Không được. – Cô còn chưa kịp lên tiếng thì người nãy giờ vẫn giữ im lặng đã trả lời tahy, đồng thừoi bàn tay to lớn cũng nhanh chóng tìm về chốn cũ.
Gia Tuệ hơi nhíu mày, nhưng thấy dáng vẻ kiên quyết của người đàn ông kia thì lại do dự. Cô không dám đối đầu cùng anh, nhưng cũng không thể để Tĩnh Nhã tiếp tục ở lại đây được.
Khi Gia Tuệ còn đang đắn đo thì Tĩnh Nhã đã thành công giải thoát cổ tay, tiến đến trước mặt cô bạn chậm rãi nói.
– Gia Tuệ, tao biết mày lo cho tao, nhưng hiện tại tao rất tốt. Mày cũng biết đấy, trước kia tao chỉ sống một mình trong căn nhà nhỏ đơn sơ, hiện tại có phòng riêng, có đồ ăn ngon, có quần áo đẹp, tao sống rất tốt!
– Nhưng mà… lần trước tao tới nhà mày thì thấy bọn côn đồ đang lục tung mọi thứ, còn nói cái gì mà phải bắt mày, giết mày, bởi vì mày giúp người không nên giúp. – Gia Tuệ nuốt khan, nhỏ giọng hỏi. – Người bọn chúng nói có phải anh ta không?
– Gia Tuệ, trở về đi, sau này đừng để ý đến những chuyện này nữa. mày cứ sống như trước đây, tao sẽ tự lo cho mình.
– Mày bảo tao mặc kệ mày lao đầu vào lửa? – Gia Tuệ mím môi kiềm chế tức giận trong lòng. – Mày nghĩ tao cũng vô lương tâm như mày à? Bỏ mặc mày đi tìm chết tao làm không được.
– Gia Tuệ…
– Đi theo tao, chúng ta đi về! – Gia Tuệ nắm lấy tay cô kéo đi. – Rời khỏi nơi nguy hiểm này, mày muốn làm gì tao cũng mặc kệ, chỉ cần mày chịu theo tao rời khỏi đây, sau này đừng bao giờ nhúng tay vào những chuyện như thế này nữa.
– Gia Tuệ, mày nghe tao nói đã. Đây là con đường tao đã chọn, là cuộc sống của tao, mày…
– Tao không nghe. – Gia Tuệ lắc đầu nguầy nguậy, từng giọt nước mắt lăn dài trên má. – Tĩnh Nhã, mày nghe lời tao đi, tao chỉ muốn tốt cho mày thôi. Ở lại đây mày sẽ gặp nguy hiểm.
– Rời khỏi đây tao càng nguy hiểm.
– Không đâu, tao sẽ không để mày gặp nguy hiểm. Mày tin tao, cùng tao về nhà đi!
– Tao không thể, Gia Tuệ!
– Phải làm thế nào mày mới nghe tao?
– Tao sẽ khôgn đi, Gia Tuệ, mày về đi, mặc kệ tao.
– Tao xin mày, trở về với tao đi có được không? Mày sễ khôgn có bất kì nguy hiểm gì, tin tao được không?
– Gia Tuệ, đây là cuộc sống của tao, do tao lựa chọn, mày mặc kệ tao đi được không?
– Tao chỉ lo cho mày thôi. Mày đừng làm tao khó xử, Tĩnh Nhã, tao xin mày đấy. Nếu mày còn coi tao là bạn thì đi cùng tao đi!
– Chính mày đang làm tao khó xử đấy. Tình bạn của chúng ta tao luôn trân trọng, nhưng nó không thể là cái cớ để thay đổi cuộc sống của tao. Tao biết điều gì là tốt nhất với mình.
————————————————————–