Đọc truyện Tên Ngốc Anh Thật Phiền – Chương 17: Một giấc mơ
Dừng xe cách tiệm bánh bao một quãng, cô mím môi nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn đang bận rộn đằng kia. Tên ngốc luôn gnhe lời cô, luôn chiều theo mọi điều cô nói, luôn coi cô là người quan trọng nhất… lại là người nhận lệnh chấm dứt tính mạng của cô sao?
Nói thật cô cũng không mấy tin tưởng điều này.
Thứ nhất, nếu như tên ngốc kia nhận lệnh giết cô mà đến, thì tại sao lại bị thương trước khi xuất hiện trước mặt cô?
Thứ hai, theo như lời anh nói thì bộ quần áo kia cũng không phải của anh, mà là đồ mà cô gái đã cứu anh đưa cho anh. Xem ra thân phận cô gái kia cũng không đơn giản, hơn nữa còn nằm ở phía đối địch với cô?
Đợi một chút, cô khi nào thì dắc tội với xã hội đen vậy? Trước giờ cô vẫn luôn làm một tên trộm có đạo đức mà, sao lại gây thù chuốc oán với người ta lúc nào không hay? Hơn nữa, cô vẫn hết sức cẩn thận, chưa từng táy máy tay chân với xã hội đen mà? Tất nhiên việc của Tô Tử Nhiên là trường hợp đặc biệt.
Hay là có người thuê xã hội đen lấy mạng cô, chứ không phải kẻ thù của cô là xã hội đen?
Nhưng mà nhưng mà… cô vẫn rất cẩn thận mà, chẳng mấy ai biết đến những việc xấu mà cô làm, cũng rất ít người biết được khả năng trộm cắp tuyệt đỉnh này của cô, chỉ có… Không không không, anh làm sao có thể muốn giết cô được, anh còn cần cô giúp anh tìm thứ anh cần đấy.
Vậy thì… cô thật sự không thể nghĩ ra người muốn mạng của cô rốt cuộc là ai?
Aizzz… cái đầu của cô a~
Cô day day huyệt thái dương, còn chă kịp hít thở sâu thì cổ tay đã bị người ta chiếm lấy.
– Bé con! Bé con! Tại sao em lại đứng ở đây? Anh đợi em thật là lâu! – Anh bĩu môi đáng thương nhìn cô.
– Anh làm xong việc rồi à? Sao đã chạy ra đây rồi?
– Anh làm xong hết rồi. Anh đợi thật lâu mới nhìn thấy bé con. Tại sao bé con đến rồi cũng không chịu đón anh? Có phải em vẫn còn tức giận không? – Nói đến đây, đôi mắt anh không nhịn được bắt đầu ậng nước.
– Không được khóc! – Cô hoảng hồn quát một tiếng, sau đó cẩn thận giúp anh tháo cặp kính áp tròng ra, rồi lại đội cho anh chiếc mũ lưỡi trai che đi phân nửa khuôn mặt. – Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đeo kính áp tròng là phải hết sức cẩn tahanj, tại sao anh còn tùy hứng như vậy? Nếu như mắt bị viêm thì phải làm sao?
– Bé con đừng tức giận, anh biết sai rồi, lần sau anh sẽ không như vậy nữa. Anh hứa đó! – Anh vừa ra sức bày tỏ sự ăn năn, vừa nở nụ cười ngây ngô. Bé con quan tâm đến anh! Bé con đang quan tâm đến anh! Bé con là của anh đó! Của anh! Của anh!
– Được rồi, chúng ta về nhà thôi. – Cô thở hắt ra, cam chịu nhường tay lái cho tên ngốc nào đó. Cô càng ngày càng mềm lòng rồi, thật sự là không có cách nào nổi nóng với đôi mắt long lanh đầy tín nhiệm kia mà.
Có điều, bây giờ cô thực sự đang rất hoang mang, bởi vì tính mạng của cô còn đang treu lủng lẳng đợi người đến đoạt kia kìa aizzz…
…
– Bé con, em làm sao vậy? – Anh cầm cái muôi đứng trước mặt cô, hết sức lo lắng hỏi. – Có phải em vẫn còn giận anh không?
– Không phải, tôi chỉ đang suy nghĩ thôi. – Cô phẩy phẩy tay. – Đi nấu cơm đi, đừng làm phiền tôi.
– Ừ – Anh ngoan ngoãn đi vào trong bếp, nhưng thỉnh thoảng lại ló đầu ra cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, lòng nặng trĩu. Bé con rõ ràng là không vui, tại sao vậy?
– Aizzz… – Không biết là lần thứ mấy trong ngày cô thở hắt ra một hơi, nằm vật ra giường. Cô mặc kệ cô mặc kệ, muốn giết cô thì đến đây đi, giỏi thì đuổi theo cô đi! Cô mới không tin trên đời này có người có tốc độ nhanh hơn cô đâu. Hừ! – Tên ngốc, ăn cơm!
Anh bưng cái mâm đi ra liền thấy cô vui vẻ ngồi trên bàn, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm đồ ăn, làm gì còn bộ dáng tối tăm mù mịt lúc nãy? Ngây ngốc một chút, anh lập tức nở nụ cười thật tươi, bé con vui vẻ rồi, thật tốt quá! Anh không biết tại sao cô lại không vui, cũng không hiểu vì sao cô lại không còn không vui, anh chỉ cần biết bây giờ bé con của anh đang vui vẻ, vậy là tốt rồi. Bé con vui vẻ anh cũng sẽ vui vẻ. Bé con không vui, chỉ cần anh biết lí do…
– Tên ngốc? – Cô mở to mắt kinh ngạc nhìn người đối diện. Có phải cô vừa mới bị hoa mắt không? Tại sao vẻ mặt người này lại đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy?
– Làm sao vậy, bé con? – Anh ngây ngô cười nhìn cô.
– Anh… có phải đã nhớ ra cái gì rồi không?
– Không có a.
– Thật sự không có? Anh không phải là muốn giấu tôi đấy chứ? – Cô nhíu mày ngờ vực. Chẳng lẽ cô thật sự hoa mắt rồi?
– Không có mà. Bé con, anh sẽ không giấu em cái gì, sẽ không mà. – Anh đứng bật dậy lắc đầu nguầy nguậy, không thể để bé con nghi ngờ anh, không thể nào, nếu như cô bởi vì không tin tưởng anh mà đuổi anh đi mất thì phải làm sao bây giờ? Không được đâu không được đâu!
– Được rồi, ăn cơm đi! – Cô nhìn anh thêm một cái rồi mới bưng bát cơm lên. Nhất định là do suy nghĩ quá nhiều nên gặp ảo giác rồi, cô phải ăn cơm để bổ sung năng lượng thôi!
…
Nửa đêm,
Cô dụi dụi mắt, chân vừa đặt xuống đất đã bị một âm thanh thình lình xuất heienj làm cho giật mình co rụt người lại. Nhưng một hồi lâu sau cũng không thấy có thểm bất cứ động tĩnh gì. Cô khẽ nhíu mày, rón rén lại gần tên ngốc đang ôm gối ngủ say sưa dưới đất, cẩn thận quan sát.
Quả nhiên, một lúc sau âm thanh kia lại xuất hiện.
Người vốn đang ngủ kia không hiểu vì sao lại đột nhiên gầm lên một tiếng, cho dù đang nhắm chặt hai mắt cũng không thể che giấu sắc mặt lạnh lùng như ma vương. Anh nói: Đáng chết!
Cô trợn trừng mắt, dáng vẻ kia, âm thanh kia, nào còn bộ dạng đơn thuần của tên ngốc nữa? Chẳng lẽ đây mới chính là con người thật của anh? Nhưng hai chữ này là có ý gì? Ai đáng chết? Tại sao lại đáng chết? Và vì sao anh lại bị thương nặng đến như thế này?
Trong khi cô còn mải suy nghĩ thì người đang nằm bỗng nhiên ngồi bật dậy, sắc mặt hung tợn, toàn thân căng cứng, giống như mãnh thú đang chuẩn bị tấn công con mồi. Từ đôi môi đang mím chặt rít lên mấy chữ:
– Đều đi chết đi!
Cô sợ đến mức ngã phịch ra đằng sau, thật lâu mới miễn cưỡng hoàn hồn, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì anh đột nhiên quay đâu, đôi mắt sắc bén như mãnh thú nhìn thẳng vào cô. Cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh totas, cảm giác sợ hãi dâng lên tận óc, vặn người một cái định chạy trốn thì người kia đã lên tiếng, hơn nữa cái âm thanh này…
– Bé con~
Cô kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy tên ngốc kia bày ra vẻ mặt mê mang nhìn mình, đôi mắt xanh thẳm tràn ngập tín nhiệm.
Cô ngây ngốc rồi. Thế này là thế nào? Tại sao nháy mắt một cái lại biến trở về rồi? Là anh đang diễn trò trêu đùa cô sao? Hay là còn có âm mưu gì khác?
– Tên ngốc? – Cô khẽ hỏi một tiếng, hết sức cảnh giác chuẩn bị sẵn tinh thần bỏ chạy.
– Ừ? – Anh cười ngây ngô, chớp chớp đôi mắt nhìn cô nghi hoặc hỏi. – Bé con tại sao lại không ngủ?
– Tôi muốn uống nước… – … nhưng thiếu chút nữa bị anh dọa chết khiếp. Tất nhiên lời phía sau cô cũng không định nói, chỉ nhìn anh một cái, rồi hắng giọng. – Đi lấy cho tôi cốc nước!
– Ừ – Anh ngoan ngoãn bò dậy, có chút khó hiểu vì dáng vẻ cảnh giác của cô. – Bé con, có ai muốn bắt nạt em à?
– Tại sao anh lại hỏi thế? – Cô nhẹ nhàng di chuyển đến cánh cửa, hích mũi vuốt tóc một cái rồi vòng tay ra sau lưng mở khóa.
– Bởi vì… – Anh nhíu mày, dường như đang suy nghĩ gì đó, nhập tâm đến mức nước đổ hết ra ngoài cũng không biết.
Róc rách~
Tiếng nước nhỏ xuống đất rốt cuộc cũng khiến anh bừng tỉnh, hơi hốt hoảng quay lại nhìn cô, thấy cô không có vẻ tức giận mới yên tâm, nhanh chóng lau chùi.
Cô bây giờ làm gì còn có tâm trí để mà để ý đến mấy chuyện lặt vặt đó? Cái cô muốn biết là rốt cuộc anh đã nhớ lại hay chưa? Và điều quan trọng nhất là, bọn họ là bạn hay thù?
Cô không nhịn được nhớ lại dáng vẻ mới vừa rồi của anh, âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh. Nếu như bọn họ là kẻ thù…
– Bé co…
– Đừng đến đây! – Cô giật mình kêu lên một tiếng, thành công ngăn cản anh kéo gần khoảng cách.
– Bé con làm sao vậy? – Anh đứng im lại chỗ, bàn tay to lớn nắm chặt cốc nước, đôi mắt ngập nước hết sức đau lòng nhìn cô. – Có phải anh đã làm gì sai không?
– … – Cô cau mày nhìn anh, dường như muốn từ trong đôi mắt kia nhìn xem anh có thật lòng hay không. Bộ dáng này đúng là tên ngốc rồi, nhưng mà… Cô thật sự không muốn đem tính mạng của mình ra đặt cược đâu. Cho nên, cô hắng giọng một cái, hơi mỉm cười trấn an. – Không phải, anh không làm gì sai cả.
– Vậy tại sao bé con lại ghét bỏ anh? – Anh uất ức bĩu môi, dường như có thể òa khóc ngay lập tức.
– Bởi vì tôi vừa mơ thấy một cơn ác mộng, trong mơ… – Cô hết sức chăm chú nhìn anh, không bỏ sót bất cứ một phản ứng dù là nhỏ nhất, đôi môi khẽ mấp máy. – … anh muốn giết tôi.
– Cái gì??? – Anh nhảy dựng, hoàn toàn luống cuống rồi. – Làm sao có thể? Anh làm sao có thể muốn hại bé con? Không đâu không đâu, bé con, không phải đâu, anh sẽ không mà. Sẽ không sẽ không, nhất định sẽ không…
– Được rồi, đừng kích động, chỉ là mơ thôi. – Cô nở nụ cười cứng ngắc, có chút giãy dụa. Tin hay không tin?
– Ừ ừ, chỉ là mơ thôi, làm sao anh có thể hại bé con được cơ chứ? Rõ ràng là một giấc mơ vớ vẩn, thật đáng ghét! – Anh gật đầu như gà mổ thóc, tiếp tục tươi cười lấy lòng. – Bé con, anh sẽ không hại em mà, đừng ghét bỏ anh có được không?
– Sẽ không hại tôi sao?
– Tất nhiên rồi, anh làm sao lại hại bé con chứ? Anh thích bé con nhất a~ – Anh ngây ngô cười, dường như chỉ cần nghĩ đến cô anh liền đặc biệt vui vẻ.
Nhìn thấy nụ cười cùng ánh mắt kia, không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nhất mực tin tưởng, tin tưởng đây thực sự là suy nghĩ trong lòng anh.
Cô từ từ tiến lại gần, nhận cốc nước từ trên tay anh uống cạn, sau đó nhìn anh đi úp cốc rồi mới trở lại giường, rốt cuộc vẫn không kiềm chế được lên tiếng.
– Tên ngốc!
– Ừ? Bé con còn muốn uống nước nữa sao?
– Không phải. Tôi… muốn hỏi anh một câu…
– Bé con hỏi cái gì anh đều trả lời hết. – Anh cười tít mắt nghiêng người ôm gối nhìn cô. Anh thật sự rất thích nghe giọng của bé con nha, thật là hay!!
– Vừa rồi anh có nằm mơ thấy cái gì không?
– Nằm mơ? – Anh nhăn mặt nhíu mày, dường như đang cố gắng suy nghĩ, có chút không chắc chắn nói. – Hình như là có, nhưng mà anh không nhớ rõ lắm.
– Không rõ lắm? Vậy anh nhớ được những gì?
– Anh mơ thấy bé con nha! – Anh chép chép miệng, hai mắt sáng ngời bắt đầu kể lể. – Anh mơ thấy bé con đưa anh đi chơi, đi thật là nhiều nơi, đi mãi đi mãi, sau đó… bé con không thấy nữa… rồi… – Anh nhíu mày thật sâu, ánh mắt dần dần thay đổi, nhưng vừa quay đầu lại trở nên ngây thơ thuần khiết, bĩu môi lắc đầu. – … anh không nhớ ra.
– Được rồi, không nhớ ra thì thôi, mau đi ngủ đi! – Cô vươn tay giúp anh chỉnh lại góc chăn, nhẹ nhàng nói. Sau đó thân thể không nhịn được lùi sát vào góc tường, nhắm mắt.
Không gian lại trở về sự yên tĩnh như lúc đầu, nhưng dường như có điều gì đó đang dần thay đổi mà không ai hay biết.
Một lúc sau, thanh âm trầm thấp mà ngây thơ lại vang lên
– Bé con~
– Có việc gì?
– Anh sẽ không làm hại bé con, sẽ không đâu.
Im lặng~
Căn nhà nhỏ tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ hơi thở của mỗi người. Thật lâu sau cô mới khe khẽ thì thầm.
– Nếu như… tôi không phải là bé con thì sao?
Không có ai trả lời, bởi vì anh đã ngủ mất rồi.
Cô quay đầu nhìn tên ngốc ngủ ngon lành bên dưới, khẽ thở dài, một tiếng thở dài này tràn ngập lo lắng cùng bất an, nhưng chính cô cũng không biết, còn ẩn chứa cả đau lòng.
——————————————————————