Đọc truyện Tên Ngốc Anh Thật Phiền – Chương 15: Tô Diễm
Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của tên ngốc, nhưng cô lại không thể không buồn bã ngồi góc kiểm điểm. Cô tự nhận mình là một người tương đối thông minh nhanh nhẹn, nhưng so với tên ngốc học đâu nhớ đây thì chẳng là cái đinh gì. Nhìn xem, cô vừa mới nói qua một lần anh đã rất thuần thục chạy đông chạy tây bưng bánh bao, lau bàn, thu dọn bát đĩa, vân vân và mây mây.
Cô ỉu xìu đứng trong góc tường vẽ vòng tròn, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn bóng dáng bận rộn kia rồi thở dài một hơi.
– Bé con, em làm sao vậy? – Vừa thấy cô có vẻ không vui, anh liền bỏ mặc chồng bát đĩa trên bàn mà chạy tới, lắc lắc cổ tay cô lo lắng hỏi.
– Hừ! – Cô bĩu môi giật lại cổ tay. Cô mới không thèm để ý tới anh đâu, cái đồ đáng ghét!
– Anh đã làm sai cái gì sao? – Anh vội vàng xoay người cô lại, bất an hỏi.
– Ai cho anh thông minh hơn tôi?
– ?
– Ai cho anh làm tốt hơn tôi?
– ??
– Anh là đồ đáng ghét! Hừ, tôi không thèm để ý tới anh…
– Bé con, đừng mà. – Anh vốn còn đang mù mịt trong sương mù, nhưng vừa nghe thấy lời cô liền nhảy dựng, đôi mắt đen tuyền ngập tràn hoảng hốt. – Bé con, em nói đi, anh sẽ sửa mà, em đừng không cần anh được không?
– Tôi… – Cô trợn mắt, muốn phát hỏa mà không biết phải phát như thế nào. Nhìn cái thái độ này xem, rõ ràng chính là đang tố cáo cô cố tình gây sự. Hừ, cô mới không thèm gây sự với một tên ngốc đâu.
– Bé con!
– Đi làm việc đi, đừng có làm phiền tôi. – Cô phẩy tay, tiếp tục ngồi một ngóc rảnh rang suy nghĩ.
Anh liếc cô một cái, rồi lại một cái, thêm một cái, mới mím môi uất ức đi lau bàn. Bé con tại sao lại tức giận rồi? Từ sáng đến giờ anh vẫn luôn rất cố gắng làm việc mà?
Thấy vẻ mặt mờ mịt của anh, cô không khỏi cảm thấy hơi chột dạ. Kỳ thực anh cũng đâu có làm gì cô? Mà cô từ khi nào lại trở nên nhỏ nhen như vậy? Aizzz… chỉ có thể nói tên ngốc này quá nghe lời, cho nên cô tùy ý bắt nạt anh đã thành thói quen.
Mà một tên ngốc đơn thuần như vậy lại có liên quan đến xã hội đen…
Tại sao cô lại chwacs chắn như vậy à? Là trực giác, trực giác nói cho cô biết, trên người tên ngốc này có sát khí, cho dù hiện tại gần như đã biến mất hết.
Còn người đàn ông cao ngất với cặp kính dày cộp trong bệnh viện hôm trước là địch hay bạn? Nếu là bạn thì tốt rồi, anh sẽ nhanh chóng được đón trở về nơi thuộc về mình. Nhưng nếu là địch… Mặc dù cô đã cắt đuôi hắn, nhưng sớm muộn gì hắn cũng tìm đến nơi này. Khi đó…
Aizzz aizzz aizzz… Thật là đau đầu a~ Tại sao tại sao tại sao~ Rốt cuộc tại sao cô lại rước phải cái phiền toái lớn như vậy hả?
…
Khi màn đêm buông xuống, cô rất thuần thục từ trên giường bật dậy, thay một bộ quần áo rộng thùng thình rồi nhanh chóng rời khỏi nhà. Mà tên ngốc kia hiển nhiên vẫn còn không hay biết gì, cựa mình một cái rồi tiếp tục ôm gối ngủ say sưa. Có mấy lần cô còn tưởng anh giả vờ, nhưng sau khi len lén quan sát một hồi mới biết được, người này căn bản chính là một tên ngốc không hề có chút cảnh giác nào. Cô rốt cuộc hiểu được vì sao anh lại bị người ta đánh đến biến thành bộ dạng như vậy rồi.
Nếu như sau khi anh khôi phục trí nhớ mà biết được suy nghĩ này của cô, nhất định sẽ tức đến sùi bọt mép. Anh cũng rất lợi hại đó có được không?
Lại nói đến hiện tại, cô hoàn toàn không lo lắng sẽ bị tên ngốc kia phát hiện, nhanh như chớp lẩn vào nhà họ Tô, theo con đường quen thuộc đi đến thư phòng trước đây của Tô Thất. Cô chắc chắn thứ mình cần tìm ở trong đó, nhưng lão già chết tiệt kia không biết giấu ở chỗ nào làm cho cô tìm kiếm thật lâu mà vẫn chưa có manh mối. Cô thề sau khi lấy được thứ mình muốn nhất định phải cho một mồi lửa đốt sạch thư phòng của lão, hừ!
Con đường lát sỏi càng trở nên âm u dưới những tán cây xào xạc. Không khí dường như cũng nhiễm sự lạnh lẽo của đêm đen. Tất cả tưởng chừng như rất bình thường, nhưng cô lại tinh tường cảm thấy một tia không đúng. Không cần nghĩ ngợi, cô liền lắc mình trốn sau một thân cây đại thụ, đôi mắt đảo loạn khắp nơi, tôi tai cũng vểnh lên nghe ngóng.
Vài phút sau, cô rốt cuộc phát hiện ra chỗ kì quái…
– Đi ra! – Còn chưa đợi cô kịp định thần, một giọng nói mềm nhẹ đầy mị hoặc đã vang lên, văng vẳng trong không gian.
Ngay sau đó, từ trong màn đêm tối tăm, hai người đàn ông cao lớn chậm rãi đi tới hướng này, mục tiêu không nghi ngờ gì chính là cái cây cổ thụ mà cô đang trốn.
Một trong hai người kia cô biết, chính là cái tên hôm trước rất nhiệt tình diễn cảnh nóng cho cô xem. Hôm nay anh ta mặc một chiếc ao sơ mi đỏ rực cùng quần tây đen tuyền càng tôn lên khí chất âm u, cộng thêm đôi mắt xêch lúc nào cũng như đang tính toán người khác và khóe môi khẽ nhêch, quả nhiên là một con hồ ly giảo hoạt đáng sợ!
Người còn lại là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài không mấy nổi bật, chỉ là đôi mắt kia giống như đã nhìn thấu hết thảy, khiến người đối diện có cảm giác mình trở nên thật nhỏ bé.
– Còn không chịu đi ra? – Người đàn ông áo đỏ nhướn mày, dường như rất không hài lòng vì sự chậm trễ này, nhưng thanh âm vẫn êm dịu từ tính như trước.
Cô cau mày thật chặt. Người này vừa nhìn đã biết là một tên biến thái, cô mà rơi vào tay anh ta thì nhất định không có chuyện tốt xảy ra. Hừ, phát hiện được cô ẩn nấp ở đây coi như cũng có chút lợi hại! Nhưng muốn cô ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, nằm mơ!
– Bắt! – Người áo đỏ hiển nhiên rất không có tính kiên nhẫn, lập tức ra lệnh.
Lời còn chưa dứt, người đàn ông trung niên đã hùng hổ lao đến bên cây đại thụ vung ra một quyền.
Răng rắc~
Thân cây đại thụ run rẩy mãnh liệt, có mấy cành cây yếu ớt không chịu nổi lập tức gãy lìa, kèm theo đó là một bóng người rơi xuống cái bịch.
Cô mím môi nhìn chằm chằm cái người vừa ngã xuống kia, bàn tay bên hông không khỏi siết chặt. Người này không phải là…
– Trói lại! – Mà người áo đỏ thậm chí còn không hỏi một câu liền giơ chân đạp một cái, nhàn nhạt phun ra hai chữ.
– Vâng. – Người đàn ông trung niên vươn tay vỗ mạnh một cái vào sau gáy tên kia khiến hắn bất tỉnh, rồi không biết lôi từ đâu ra một sợi dây thừng to bằng cổ tay trẻ con bắt đầu quấn quanh người nọ.
Cô nhíu mày rồi lại nhíu mày, nhìn người bị trói rồi lại nhìn kẻ vẫn ung dung ngắm trăng ở bên kia, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên người áo đỏ xoay người, đôi mắt sắc bén thẳng tắp nhìn về phía sau cây đại thụ, khóe môi hơi nhêch lên, khẽ nói.
– Tô Diễm. – Sau đó lập tức quay lưng bỏ đi, thái độ nhàn nhã tự tại giống như đang dạo chơi ngắm cảnh
Cô sửng sốt một lúc lâu. Người kia… là đang giới thiệu bản thân với cô hả? Tô Diễm? Con trai thứ hai của Tô Thất? Hắn biết cô đứng ở đây? Vậy vì sao không bắt cô lại mà còn tốn công tốn sức nói cho cô biết thân phận cua mình? Người này… rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Mà trong lúc cô rối rắm nghĩ ngợi thì Tô Diễm lại rất khoái trá cười đến đôi mắt cong cong, cuối cùng cô bé kia cũng chịu xuất hiện rồi, xem ra thời gian tới sẽ rất thú vị đây!
——————————————————————