Đọc truyện Tên Ngốc Anh Thật Phiền – Chương 11: Tên ngốc dễ thỏa mãn
Sáng hôm sau, vừa mở hé mắt cô liền ngây ngẩn cả người, bởi vì đập vào mắt chính là vẻ mặt hết sức chăm chú của tên ngốc kia.
– Tên ngốc, anh… – Cô còn chưa kịp hỏi han người kia đã thay đổi thái độ hoàn toàn, đôi mắt đong đầy nước nhìn cô vô cùng uất ức.
– Bé con, mỏi~
– Mỏi? – Cô nhướn mày ngồi bật dậy, sau đó liền nhớ ra đêm hôm qua hình như mình đã hồn nhiên lợi dụng sức lao động của người ta rồi cứ thế mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay. – Ha ha, tên ngốc, mỏi ở đâu? Đến đây, tôi giúp anh xoa bóp! – Cô xấu hổ cười ha ha, vươn tay đấm đấm bóp bóp coi như bồi thường. Nhưng mà cô cũng đâu có biết, tên kia lại ngốc đến mức cứ thế ôm mình ngồi cứng ngắc suốt mấy tiếng đồng hồ như vậy?
– Bé con~
– Đỡ mỏi chưa? – Cô cười hỏi.
– Đỡ rồi. – Anh gật gật đầu, quay lại nhìn cô, có chút chờ mong hỏi. – Bé con, em còn lạnh không?
– À không không, tôi không sao. – Cô xua tay, vụt một cái đứng dậy, sau khi khoác thêm một đống áo bông đến tròn ung ủng liền hăng hái nói. – Hôm nay để tôi nấu cơm!
– Ừ – Anh ngẩn người ngồi trên đệm nhìn cô bận rộn trong bếp, đôi mắt xanh thẳm không hề giấu diếm sự buồn rầu. Tại sao bé con lại hết lạnh rồi?
Nhưng ngay lập tức anh liền vui sướng đến nhảy cẫng. Tại sao? Bởi vì bé con đang nấu cơm cho anh, không đúng, là cho bọn họ, anh và cô.
Đây là lần thứ hai bé con nấu cơm cho anh nha. Anh còn nhớ rất rõ mùi vị đồ ăn cô nấu, thật sự rất rất rất rất ngon đấy. Nhưng mà sau lần đó cô lại không vào bếp nữa khiến anh phải nuối tiếc thật là lâu.
Nếu như anh biết cô không vào bếp chính là bởi vì đã có một tên ngốc vạn năng trong nhà thì sẽ có phản ứng gì? Khẳng định là hai mắt sáng rực ngoác miệng đến tận mang tai ngốc nghếch cười ha ha, bao nhiêu nuối tiếc uất ức gì cũng đều bị quẳng hết ra sau đầu, thay vào đó là niềm tự hào vô bờ. Anh có thể chăm sóc bé con đấy!
…
– Tên ngốc, dọn cơm!
Còn đang ngẩn người nhìn cô thì tiếng chuông bạc anh yêu thích nhất bỗng vang lên bên tai khiến anh bừng tỉnh, đứng bật dậy chạy đi lấy bát đũa, cái mũi hít lấy hít để hương thơm ngào ngạt trong ngôi nhà nhỏ, cái bụng cũng rất phối hợp sôi lên ùng ục.
– Anh đói lắm rồi đúng không? – Cô cười cười nhìn dáng vẻ của anh, đứng bên bàn vẫy vẫy tay. – Nhanh đến đây ăn cơm!
– Ừ, ăn cơm! – Anh bị mùi đồ ăn quyến rũ thật là sâu, vừa ngồi xuống liền cầm đũa gắp lia lịa, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn khiến cô không thể không phì cười.
– Ăn chậm một chút, tôi nấu rất nhiều. – Nói xong lại nhìn anh đầy nghi hoặc. – Thật sự ngon đến vậy à?
– Ưm, đồ ăn bé con nấu là ngon nhất! – Anh ngẩng đầu cười hi hi, rồi lại cắm cúi ăn, chỉ thiếu điều vùi cả mặt vào bát cơm thôi.
– Thích thì ăn nhiều vào. – Cô được khen đến phổng mũi, tâm trạng đắc ý khiến đồ ăn trong bát cũng trở nên ngon miệng hơn nhiều. – Tên ngốc, ăn xong anh theo tôi ra ngoài mua thêm vài bộ quần áo.
– Quần áo? – Anh nuốt miếng cơm trong miệng, ngẩng đầu nhìn cô. – Tại sao phải mua thêm quần áo?
– Bởi vì thời gian tới tôi sẽ thường xuyên phải ra ngoài. Hay là anh muốn ở nhà trông nhà?
– Không, anh phải đi cùng bé con. – Anh nhảy dựng, viu một cái móng vuốt lại phi tới nắm chặt cổ tay cô không buông, dáng vẻ vừa vội vàng vừa uất ức khiến cô buồn cười.
– Cho nên tôi mới đưa anh đi mua quần áo đấy. Ra đường thì phải ăn mặc chỉnh tề một chút, không thể tùy tiện như ở nhà được, hiểu chưa?
– Ừ, anh biết rồi.
– Tốt. – Cô rất hài lòng với thái độ răm rắp nghe theo của anh, ăn nốt bát cơm rồi nhẹ nhàng buông bát đũa phẩy tay, hoàn toàn là bộ dáng đại gia quen được hầu hạ. – Tôi ăn xong rồi, anh thu dọn đi!
Mà anh cũng rất vui vẻ hầu hạ cô, vừa ngoan ngoãn lại vừa cẩn thận như một cô vợ nhỏ mới về nhà chồng.
…
– Bé con, chúng ta đi thôi! – Anh nắm chặt cổ tay cô kéo đi, nhưng người kia lại không chút động đậy. – Bé con?
– Đứng yên, mở to mắt ra! – Cô cẩn thận lấy từ trong chiếc lọ nhỏ ra cặp kính áp tròng màu đen mới mua hôm trước, kiễng chân nhẹ nhàng giúp anh đeo vào, sau đó mới hài lòng nở nụ cười. – Ừm, được rồi, đi thôi!
– Bé con, tại sao anh phải đeo cái này? – Anh chớp mắt nhìn cô đầy uất ức.
– Anh không thích?
– Không phải. – Anh lắc lắc đầu. Đồ bé con mua cho anh anh đều thích, chỉ là… – Bé con ghét đôi mắt của anh sao?
– Nào có. – Cô bừng tỉnh, cười ha ha giải thích. – Đôi mắt của anh rất đẹp, nhưng mà màu sắc lại quá đặc biệt, dễ gây chú ý…
– Ừ ừ… – Anh gật đầu lia lịa, đôi mắt đen tuyền lấp lánh nhìn cô chăm chú, khóe miệng bắt đầu có xu hướng ngoác đến tận mang tai rồi.
– Tên ngốc, anh cười cái gì vậy? – Cô nghi hoặc nhìn anh. Cô còn chưa giải thích xong mà? Không để cô phải thắc mắc lâu, anh đã toe toét lên tiếng.
– Bé con khen đôi mắt của anh đẹp nha! Bé con có phải cũng thích anh hay không? – Anh đung đưa tay cô, chớp chớp mắt đầy chờ mong.
– == – Cô nói này, tên ngốc kia có thể nào động não một chút không?
– Bé con, bé con, tại sao em không trả lời? Em cũng thích anh có đúng hay không? Đúng hay không vậy? – Anh giống như đứa bé đòi kẹo, cúi đầu ở bên vai cô dụi dụi cọ cọ làm nũng khiến cô dở khóc dở cười, cuối cùng cũng chỉ có thể giơ hai tay đầu hàng.
– Đúng đúng đúng, tôi thích anh, được chưa?
Nhận được câu trả lời mong muốn, chỉ số tâm trạng của anh liền tăng vọt không phanh, cả ngày đều vui rạo rực nắm cổ tay cô chạy hết chỗ nọ đến chỗ kia.
Thấy anh vui vẻ như vậy, khóe môi cô cũng không nhịn được mà cong lên. Tại sao trước đây cô lại không biết tên ngốc này rất dễ thỏa mãn nhỉ? Không hiểu điều này là xuất phát từ bản tính trời sinh hay chỉ xuất hiện sau khi anh trở nên đơn thuần như bây giờ??
Nghĩ đến đây, cô lại không thể không nhíu chặt chân mày. Cô cũng không thể giữ anh ở nhà mình mãi được. Đối với sự an toàn của cả anh và cô, tốt nhất là nên mau chóng đưa anh trở về đúng vị trí của mình. Mà để đạt được mục đích này thì chỉ có hai cách. Một là anh tự mình nhớ lại mọi chuyện. Hai là cô sẽ phải lăn lộn khắp nơi điều tra thân phận thật sự của anh rồi đem anh tống trở lại đó. Tất nhiên là cô hi vọng vào con đường đầu tiên, bởi vì… cô lười a~
Nhưng nhìn bộ dạng anh ngây ngây ngô ngô như trẻ con thế kia biết bao giờ mới hồi phục được trí nhớ đây? Xem ra cô phải sắp xếp thời gian đưa anh đi khám thôi.
– Bé con, em sao thế? – Vừa quay đầu đã thấy cô đang cau mày, anh có chút sốt ruột. Giống như một phản xạ, lời còn chưa dứt đã dang tay ôm chặt lấy cô, sau đó mới cẩn thận hỏi. – Còn lạnh không?
– o.o – Cô trừng mắt. Người này không phải thật sự coi mình là một cái lò sưởi chứ? Khẽ đẩy anh một cái, cô miễn cưỡng nói. – Tôi không sao. Đi thôi, tôi đưa anh đi ăn mỳ vằn thắn.
– Mỳ vằn thắn là cái gì?
– Là một loại mỳ.
– Một loại mỳ như thế nào?
– Một loại mỳ gọi là mỳ vằn thắn.
– Bé con~
– Được rồi, lát nữa ăn không phải sẽ biết sao? – Cô đảo mắt một vòng. Đứa nhỏ này từ khi nào cũng biết kháng nghị với mình rồi?
– Vậy nó có ngon không?
– Ngu ngốc, không ngon tôi đưa anh đi ăn làm gì?
– Ừ ha ha ha…
Cô liếc anh một cái đầy khó hiểu. Cô có nói cái gì buồn cười sao? Vì cái gì anh nghe xong liền ngoác mồm cười đến vui sướng thế? Đúng là không thể hiểu nổi tên ngốc kia mà.
…
Nếu có người hỏi anh hôm nay là ngày gì, anh nhất định sẽ không chút do dự nhảy cẫng lên mà trả lời: Hôm nay là ngày vui vẻ nhất nhất nhất!!. Tại sao ư? Bởi vì hôm nay bé con đối với anh thật là tốt. Không những đưa anh đi mua rất nhiều quần áo, còn dẫn anh đi ăn rất nhiều món ngon, chơi đến tận tối cơ đấy. Không những thế, cả ngày hôm nay bọn họ đều đi bộ. Đi bộ, đi bộ nha!! Anh cúi đầu nhìn bàn tay mình vẫn an vị trên cổ tay cô, ánh mắt càng thêm tỏa sáng. Cổ tay của bé con thật mềm, cầm thật thoải mái! Nếu như có thể ôm bé con nữa thì thật là vui vui vui~
Nghĩ như vậy, anh liền cúi đầu nhìn cô chăm chú, toét miệng hỏi.
– Bé con, em có lạnh không?
– Có một chút… – Cô còn chưa dứt lời đã giật mình, sau đó không nhịn được trợn trắng mắt. Làm ơn, cái lò sưởi này của cô có phải là quá tận tâm rồi không?
Nhưng mà cô cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ từ trong lồng ngực anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, nơi nào đó trong trái tim bất giác trở nên vô cùng ấm áp, nụ cười trên môi cũng phá lệ dịu dàng.
Tên ngốc, anh quả nhiên là một chiếc lò sưởi thần kì!
——————————————————————