Đọc truyện Tên Kia, Tôi Ghét Anh – Chương 32
Cả lớp há hốc miệng trước câu nói sét đánh của cô Dương rồi bắt đầu bàn tán về nó
-Con nhỏ đó mà học giỏi gì chứ
-Chắc nhỏ đó hối lộ để được đi du học chứ gì…………..
– Ồ không ngờ Mộc Lan giỏi vậy
– Nghe nói bạn ấy thi lấy học bổng đó…………….vân vân…….mây mây……nói chung là ghen tị có rồi khen ngợi cũng có
-Mộc Lan tí em lên văn phòng thầy hiệu trưởng muốn gặp em- cô Dương nói to cho nó ở dưới có thể nghe thấy
– Em đi thi lấy học bổng mà sao anh không hề biết- Hải Nam thắc mắc hỏi nó
-À thì mới đầu em thi cho vui thôi không ngờ lại thi đậu- nó nói mà vẫn không thể tin được
-Haizzz có vụ thi cho vui luôn à- anh nó thở dài
– Mộc Lan vậy cậu sẽ đi du học sao- Như hỏi
-À mình không biết nữa chưa quyết định được- nó phân vân nói
– Nhưng đi du học thì sẽ có tương lai hơn cậu cứ từ từ suy nghĩ- Hằng khuyên nó
-Ừm để coi tí nữa lên phòng văn phòng thầy hiệu trưởng cái j đã- nó nói.
Sau giờ học
Cộc cộc- tiếng gõ cửa vang lên khô khốc
-Mời vào- bên trong vọng ra tiếng nói
Nó nhanh chóng mở cửa bước vào
– Em chào thầy- nó lễ phép thưa
-Có phải em là Mộc Lan lớp 9a1 không
-Vâng thầy gọi em có chuyện gì ạ
-Hôm trước em đã đăng kí thi lấy học bổng giờ đậu rồi em có muốn đi du học không ?
-Chuyện đó thầy có thể cho em thời gian để suy nghĩ được không ?
-Em cứ suy nghĩ kĩ thầy không ép nhưng thầy nghĩ với cuộc sống bây giờ thì đi du học là rất có lợi sau này
-Vâng, nếu không còn gì thì em xin phép
– À tí quên đây là đồng phục và sách hướng dẫn của trường và vài thứ khác do bên đó gửi cho em
– Em cảm ơn thầy vậy em xin phép
-Được
Kết thúc cuộc nói chuyện nhàm chán nó lê bước trên con đường của dãy hiệu bộ trên tay cầm một cái hộp to đùng gồm đồng phục và một số thứ do trường đó gửi.
Nó nhanh nhẹn chạy ra cổng trường nơi anh nó đứng đợi nó
-Anh chưa về sao nãy em nói anh cứ về trước đi mà- nó cằn nhằn
-Anh chỉ sợ heo lười không về tới nhà được- anh nó nói với vẻ lo lắng
– Rùa đi chậm hơn heo mà bày đặt làm màu à
– Thôi chúng ta về thôi- nó nói rồi nhanh chân bước không đợi
Đi được một lúc
– Anh hai em sẽ đi du học- nó nói nhỏ
– Em vẫn còn ám ảnh chuyện của quá khứ à
-Tuy là cuộc sống bây giờ của em rất hạnh phúc nhưng em cũng muốn tìm được gia đình của mình
-Em chỉ có mỗi tí kí ức và sợi dây chuyền này thôi không biết em có tìm được họ không- nó nói mà trong lòng cảm thấy có gì đó buồn
-Em còn nhớ lúc em ngồi khóc ở giữa lòng thành phố Tokyo không ?- anh nó hỏi
-Nhớ chứ lúc đó em đã rất sợ giữa lòng thành phố không có ai quen biết lúc đó ba mẹ đã đưa em về Việt Nam và nuôi dưỡng em
-Em sẽ không hối hận chứ- anh nó hỏi
-Điều gì- nó thắc mắc
-Việc đi du học
-Em rất muốn được nhìn thấy nước Nhật Bản bằng con mắt sau 12 năm này hehe
-Đây mới là mục đích thật của em phải không
-Thì sao đâu chứ- nó nói rồi chạy nhanh vào nhà
Tối hôm đó khi cả nhà đang ăn cơm
-Ba mẹ con đã đi thi và được một suất học bổng du học bên nhật
-Vậy con đã quyết định chưa- ba nó hỏi
– Dạ con quyết định sẽ đi du học
-Vậy sao- mẹ nó nói với giọng buồn buồn
– Con sẽ trở về trong kì nghỉ đông và xuân mà thời tiết bên đó khác bên này mà- nó an ủi
-Vậy bao giờ con đi- mẹ nó hỏi
-Hình như là tuần sau bắt đầu nhập học
-Sớm vậy sao- anh nó nói
-Ừm tí em sẽ làm hồ sơ chắc đi trong tuần này luôn để thuê nhà trọ và làm quen với khí hậu bên đó
-Tiện thể rảnh thì đi du lịch luôn chứ gì- anh nó mỉa mai
-Hai là người hiểu em nhất- nó cười nói
-Mộc Lan con ăn cơm nhanh rồi chuẩn bị đồ đạc- ba nó nói
Bữa cơm của gia đình trở nên nhàm chán không nói thêm gì.
Nó lên phòng mở cái hộp to đùng do thầy hiệu trưởng đưa bên trong là một bộ đồng phục rất dễ thương váy carô màu đỏ đen+áo sơ mi trắng thắt nơ cùng màu váy và áo khoác cũng cùng tông và một đôi giày búp bê màu nâu rất đẹp
Một quyển sổ hướng dẫn của trường làm riêng cho nó+ quyển sổ học sinh của trường
-Ồ đồng phục trường đẹp chắc trường này là của nhà giàu rồi (đúng vậy mừ chị, không người ta cho chị học bổng làm j)
– Vậy chắc sẽ có nhiều anh chàng “đập troai” nhà giàu- nó mơ mộng (chị này “hám troai” dữ )
-Cộc cộc- tiếng gõ cửa vang lên kéo nó về thực tại……….