Bạn đang đọc Tên Kia Đừng Tưởng Bở: Chương 6: Cãi Nhau
Bước vào phòng tắm, Dương Chi Ngọc lén lén lút lút rút tấm giấy ra. Tờ giấy này đối với cuộc hôn nhân của cô là vô cùng quan trọng a!!! Cô phải không ngủ cả một buổi tối để ‘biên soạn’ á!!! Tờ giấy này ghi những kế sách nhằm làm cho tên Lâm Tịch này phải bó tay, mỗi lần gặp cô cứ như là giẫm đuôi cọp, sợ đến mất mật mới thôi. Hahaha!!! Chỉ cần tưởng tượng dến diễn cảnh đó là cô đã thấy thoải mái vô cùng.
Ưm…Tờ giấy này kế sách cũng không nhiều, khoảng trăm mấy thôi à!!! (>___
Cô ung dung và kiêu ngạo như là nữ hoàng, mở tờ giấy được gấp làm tư ra, đọc kế sách một:
“Cho hắn ta một đêm sống không bằng chết, bằng cách đem thứ hắn sợ nhất đặt lên giường.”
Ưm…Thứ Lâm Tịch sợ nhất?!!! Là gì a??? Đột nhiên, trong đầu Dương Chi Ngọc lóe lên một tia ranh mãnh…
*************Sunflower
“Nè!!! Dương Chi Ngọc!!! Cô tắm lâu quá rồi đó!!!!!” Anh thấy lâu quá mà cô còn chưa chịu ra nên đến gần nhắc nhở. Không phải cô ta định ngủ trong đó luôn đấy chứ???
“Ra liền a!!!!” Cô bên trong nói vọng ra.
3’ sau…
Dương Chi Ngọc ung dung bước ra với váy ngủ màu hồng. Không màng tới ánh mắt mê say của Lâm Tịch mà đi thẳng tới giường, nằm giang tay có vẻ như muốn ngủ.
Lâm Tịch hai mắt thao láo như ếch ộp, nhìn bóng hồng lung linh vừa mới đi lướt qua mình, tâm hồn cứ treo ngược cành cây, đứng ngẩn ngơ trước cửa phòng tắm mãi mà không hồi hồn được.
“Nè!!! Anh đang nghiên cứu cái cửa đó hay sao??? Không mau đi tắm đi!!! Hay anh yêu cái cửa đó rồi hả???”Dương Chi Ngọc bóng gió nói cạnh nói khóe. Lâm Tịch ho khẽ một tiếng, nói:
“Tôi chỉ có chút suy nghĩ. Cô đừng có nhiều chuyện quá giùm cái!!!”
Nói xong, anh cao ngạo bước vào. Cô bực mình thầm nguyền rủa.
Sau khi xác định anh chắc chắn không bước ra giữa chừng thì cô đem cái túi hương màu hồng từ trong vali lôi ra, cẩn thận tháo ra, không để cái túi đó chạm vào một tấc da thịt của mình, đem thứ trong túi rải lên giường. Bên trong túi là mắt mèo. Haha…Đêm nay hắn không chết mới lạ!!!
Xác định kĩ lưỡng mọi việc, Dương Chi Ngọc thong thả lên mạng xem thông tin về thần tượng của cô. Bây giờ chỉ cần hắn bước ra, nằm lên giường đầy mắt mèo nữa là xong. Há há!!!
‘Cạch’ Tiếng cửa phòng tắm vang lên. Kéo cánh cửa đó, Lâm Tịch ung dung bước ra. Toàn thân cao thấp chỉ có quấn cái khăn tắm trắng ở hông. Một tay cầm cái khăn khác lau khô tóc. Vài giọt nước còn đọng lại nhiễu xuống bờ vai rộng, lăn chầm chậm tới vòm ngực cường tráng của anh…Dương Chi Ngọc đang định nói cái gì thì há mồm, ngây ngẩn. Trời ơi!!!! Hắn ta dám đẹp hơn thần tượng Lee Min Ho của cô nữa là sao?????
“Ê! Nhìn cái gì mà nhìn?! Nhìn như vậy coi chừng tôi hiểu lầm cô muốn ăn tươi nuốt sống tôi đó!!!!”
Muốn chọc tức Chi Ngọc, Lâm Tịch bắt chước dáng vẻ của mấy thiếu nữ ngây thơ, lấy cái khăn lau tóc còn ướt khi nãy che vòm ngực đầy nam tính lại, ánh mắt nhìn cô như thiếu nữ e thẹn đề phòng yêu râu xanh. Tất nhiên là không quên buông lời cợt nhả rồi!!! (Tg: Oẹ!!! Anh làm em mắc ói quá!!!)
“Ai mà thèm!!! Anh không biết nhìn vào gương xem xem bản thân mình là ai hả??? Làm như đẹp lắm không bằng!!! Xấu như cóc ghẻ!!!” Dương Chi Ngọc tức tối. Mặc dù không đỏ mặt nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Xí!!! Cô chỉ mãi mãi si mê một mình anh Lee Min Ho thôi nha!!!
“Cô đang xem gì đó?!” Anh đổi chủ đề, ngồi lên giường tiếp tục lau tóc.
“Nè, nè!!! Anh làm ơn chú ý một chút coi!!! Mau mặc đồ vào!!! Cái tên biến thái!!!” Cô bực mình.
“Mình là vợ chồng mà, có gì ngại đâu ha???” Lâm Tịch tiếp tục chọc ghẹo Dương Chi Ngọc. Cô buồn chán liếc hắn một cái:
“Bây giờ có phải anh muốn tôi đánh anh hay không hả???”
“Giỡn chơi chút xíu làm gì ghê vậy!!!” Thu lại dáng vẻ lưu manh đó, anh tiếp tục lau tóc nhưng mà…sao tự nhiên thấy ngứa ngứa vậy ta???
Hình như là…có gì đó không bình thường…Tại sao lại ngứa đến thế???
Dương Chi Ngọc nhanh chóng phát hiện ra vẻ kỳ lạ khác thường của Lâm Tịch. Nén cười, cô giả bộ quan tâm:
“Anh bị gì vậy??? Làm gì gãi như khỉ thế hả???”
“Tôi…tôi không biết…đột nhiên cảm thấy ngứa quá!!!” Lâm Tịch vừa nói vừa gãi muốn trầy da tróc vẩy. Có chuyện gì xảy ra vậy???
“Hay là anh ăn ở không sạch sẽ, cứ ‘giao lưu’ với mấy con nhỏ hồng xanh đỏ vàng gì gì đó…không khéo bị bệnh đó!!!” Cô cố tình lăng mạ lòng tự trọng của hắn.
“Cô đừng có nói nhảm được hay không???” Lâm Tịch nổi điên. Đã ngứa ngáy khắp người lại còn gặp con nhỏ này nói xàm!!!
“Anh hét cái gì chứ???” Cô giận dữ. Đứng bật dậy tiến tới định đánh anh, nào ngờ vấp cái túi hương đựng mắt mèo khi nãy, mất đà té vào lồng ngực nam tính của anh, tất nhiên, thân thể hiện giờ của cô…đang ở trên giường. Á!!!
Đúng là ‘gậy ông đập lưng ông’ mà!!! Hiện giờ, thân thể cô bắt đầu có cảm giác. Thật sự quá ngứa rồi đó!!!!
“A!!! Thì ra là do cô bày trò!!! Cô đã làm gì vậy hả???” Lâm Tịch tức đến mức muốn giết người luôn.
“Tôi…tôi…tôi chẳng qua chỉ là…chỉ là để ‘chút ít’ mắt mèo thôi à!!! Hix!!!” Dương Chi Ngọc thú tội.
“Cô!!! Cô!!!!!! Cô muốn mưu sát tôi hả???????????”
“Tôi đã nói từ đầu anh không được phép cưới tôi rồi mà!!! Đồ chết tiệt!!!!!”
“Vậy cô đừng nhận lời. Đất nước này vẫn còn pháp luật, cô không đồng ý sao mà tôi cưới được chứ?!!”
“Còn dám nói?! Tất cả đều tại công ty khốn kiếp nhà anh uy hiếp công ty gia đình tôi chứ bộ!!!”
…
Vậy là tối hôm đó, một cặp vợ chồng không ngừng mắng nhiếc, lật lại chuyện cũ của nhau. Nếu không phải tại đám mắt mèo ngứa xanh mật này thì chắc họ đã đứng lên PK một mất một còn với nhau rồi!!!
*************Sunflower
“Yêu tinh chết tiệt! Dám bày trò quấy phá!!! Báo hại tối qua chẳng chợp mắt được gì hết!!!”
Sau đêm qua, hai người họ cứ như là ai đi đường nấy vậy, Lâm Tịch thì lái xe đi dạo còn Dương Chi Ngọc thì đi tìm Mộc Như Ý tám chuyện.
“Lẽ ra mình phải đề cao cảnh giác mới đúng chứ?! Hừm!!! Con yêu tinh này ranh ma lắm, sơ sẩy là mình tiêu!!!” Lâm Tịch vừa lái xe vừa bực dọc lầm rầm.
Anh lái xe nhanh hơn, đột nhiên, lúc đi lướt qua một khách sạn 4 sao thì thấy ai như Dương Chi Ngọc đứng trước cửa cùng với một tên khốn người Pháp nào đó lôi lôi kéo kéo, đáng ghét hơn là tên người Pháp ấy dám cao hơn cả anh. Lâm Tịch hừ lạnh:
“Chưa gì mà cô ta đã có ‘bồ nhí’ rồi ư??? Cái đồ lẳng lơ!!!”
Tất nhiên, câu này anh chỉ dám nói khi không có mặt cô thôi, nếu có, anh mà nói ra thì xem như hết đường sống.
…
Thực ra, ở đây có chút hiểu lầm nảy sinh. ‘Tên đàn ông người Pháp’ trong suy nghĩ của Lâm Tịch là chồng sắp cưới của Mộc Như Ý. Hiện tại cô ấy đang ở khách sạn 4 sao The Night, mục đích chính là thoát ly khỏi tên phiền toái này. Thế nhưng, anh ta cứ như là kiếp con đỉa ấy, tối ngày cứ nối đuôi theo Như Ý, cô ấy thấy phiền phức nên nhờ Dương Chi Ngọc ‘ra tay tương trợ’, giúp cô ấy dằn mặt tên này một phen.
“Này! Tôi thừa biết ý đồ của mấy người, lần này tôi quyết tâm, không ép được Như Ý cưới tôi thì tôi không về! Không-về!!!” Kevin cố chấp. Dương Chi Ngọc cố gắng giữ bình tĩnh:
“Anh Kevin! Anh hà tất phải cố chấp đến thế. Con nhỏ Sue ấy có gì hay ho đâu. Nó vừa hung dữ, vừa kiêu kỳ, hơn nữa lại còn coi anh chẳng ra gì, thua cả đôi dép lê trong nhà kho của cô ấy thì anh làm gì mà yêu quý cô ta thế?!! Please, trên đời này còn nhiều cô gái tốt hơn Sue nhiều!!!”
Sue, cũng tức là Như Ý, là một người kiêu kỳ chính hiệu. Tuy nhiên, đó là đối với những người không biết rõ cô ấy, còn như Lam Khê với Chi Ngọc, Mộc Như Ý thực ra là người tương đối nhạy cảm.
Ba mẹ Như Ý quanh năm suốt tháng làm việc ở Pháp, thỉnh thoảng mới về thăm cô ấy. Không biết từ đâu mà ‘nhị vị phụ huynh’ nọ gặp được anh chàng Kevin này, thế là khoảng sau 3, 4 tháng quen biết gì đó, họ đã ghép luôn cô con gái cưng với tên này. Nhưng mà tên Kevin này cũng rất thành tâm thành ý, còn vì cô ấy mà học tiếng Việt nữa. Đáng tiếc, Như Ý lòng dạ cứng như sỏi đá, không chút mảy may động lòng.
“Ai nói!!!! Sue trong mắt tôi là cô gái tuyệt vời nhất trên đời. Cô ấy vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng, dịu dàng nữa!!!”
“Dịu dàng á??????” Dương Chi Ngọc mém chút ngất đi. Mộc Như Ý, có phải bà đã tẩy nào tên ngố Kevin này hay không? Thánh thần ơi, lại còn dịu dàng mới kinh dị ấy chứ!!!
“Đúng vậy! Cô không được nói xấu Sue!!!! Cô là đồ nhiều chuyện!”
CÁI-GÌ????????????
“Tôi không muốn đánh người vô tội đâu nha!” Đột nhiên, Dương Chi Ngọc chuyển giọng, lạnh như băng nhắc nhở.
“Cô…cô dám làm gì cơ chứ???” Kevin run run lùi về sau. Nhưng dù cô gái trước mặt có là quỷ dữ đi chăng nữa thì anh cũng không sợ, anh chỉ cần có Sue thôi!
“Hơ! Nhát như thế còn bày đặt. Thôi mau rút lui đi! Như Ý sẽ không bao giờ thích anh đâu!!!” Dương Chi Ngọc xua tay cười cười.
“CÔ…”
**************Sunflower
“Cái đồ lì lợm!” Dương Chi Ngọc nổi điên đạp cửa phòng khách sạn, vừa bước vào liền nhìn thấy Lâm Tịch, thế là cô liền trút giận lên đầu anh.
“Đồ xấu xí!”
Lâm Tịch đang ung dung đọc báo nghe thấy có người mắng mình là đồ xấu xí liền điên tiết bật dậy:
“Có gan cô lặp lại lần nữa cho tôi nghe xem?!”
“Tôi nói anh là đồ-xấu-xí!!!!!”
“Nè! Tôi đụng chạm gì cô đâu hả? Cô là đồ lẳng lơ!!!”
“Anh dám?!!!!” Dương Chi Ngọc nghiến răng kèn kẹt nói. Tên này hôm nay nuốt mật gấu ư? Dám nói cô lẳng lơ?!
“Tôi thì đã sao?! Đã có chồng mà còn lôi kéo đàn ông trên phố. Không phải lẳng lơ thì là gì?!” Lâm Tịch bắt đầu nặng lời xúc phạm cô. Dương Chi Ngọc bất giác có cảm giác chua xót. Cô lấp liếm bằng cách đá thật mạnh vào chân anh một cái, nhắm mắt lớn tiếng mắng:
“IM ĐI!!!! Anh không biết gì thì đừng có nói nhảm!!! Anh không có quyền gì mà quản tôi hết á!!! Anh thích thì cứ đi tìm mấy đứa con gái của anh đi!!! Đừng có viện cớ này nọ nữa!!!!”
Cô có cảm giác bản thân mình sắp không khống chế nổi mấy giọt nước mắt ương bướng nên đá mạnh vào chân anh thêm cái nữa rồi quay lưng vọt đi. Cái đồ đáng ghét!!! Biết gì mà nói cơ chứ???
“Ừ! Cô có gan thì đi luôn đi!!!!!!!!” Lâm Tịch giận dữ la hét. Sau khi bình tĩnh lại, anh mới nhận ra căn phòng sang trọng rộng lớn không biết từ khi nào chỉ còn có mỗi bản thân…
“Dương Chi Ngọc…” Anh thẫn thờ gọi tên cô.