Tên Kia Đừng Tưởng Bở

Chương 21: Ăn Thịt


Bạn đang đọc Tên Kia Đừng Tưởng Bở: Chương 21: Ăn Thịt


Bịch!!!
“UI DA!!!!!!!”
Tiếng đóng cửa vừa chấm dứt, cô ngồi bệch xuống sàn, xoa xoa cái chân đỏ lừ. Lưng và bả vai vẫn còn ê ẩm vì cú tiếp đất ban nãy. Tất cả đều tại tên Lâm Tịch!!!
“Hề hề…Sorry nhé! Tại cô ta hù tôi làm tôi giật mình nên tôi mới….” Lâm Tịch xoa xoa đầu, giọng ăn năn hối lỗi. Cô hét:
“ANH CÓ PHẢI ĐÀN ÔNG KHÔNG HẢ??? NHÁT NHƯ THỎ ĐẾ!!!!!!”
“Tôi…”
“Cho anh biết, nếu ban nãy tôi không kịp ra tay, có lẽ bây giờ anh đã ở ‘hang ổ’ của con hồ ly cái đó rồi!!!”
Hang…hang ổ??? Hồ…hồ ly cái???
“Không biết sao mà mấy con nhỏ lúc trước mê anh. Tôi thực nghi ngờ anh là G-A-Y đó!!!! Mà không sao, nếu anh là gay, tôi sẽ giới thiệu Ken cho anh đó!!! Anh ta có vẻ rất M-Ế-N anh!!!!”
Gay??? Mến???
Bị hoài nghi về giới tính, nếu là những tên khác thì có lẽ đã sừng sộ mắng mỏ, thế nhưng…anh thì cứ nghệch mặt ra đấy!!!
Sống với Chi Ngọc bấy lâu, anh cũng nôm na hiểu được bản lĩnh của mình với Chi Ngọc. Anh mà đấu với cô chỉ có hai từ thôi nhé: Thua chắc!

Thế nên, vì không muốn lãng phí hơi sức vào mấy việc dư thừa này, anh khoác áo đi tắm.
Lâm Tịch: Tôi mặc xác cô, miễn sao bản thân tôi biết tôi không phải là ok rồi!!!
***********Sunfllower
Tối.
Ánh đèn ngủ mờ mờ hắt lên giường. Dương Chi Ngọc chịu đựng cơn đau ở lưng và bả vai đến nhức nhối. Trời ơi~ Cứ như vậy làm sao cô tồn tại qua khỏi đêm nay đây?!
Nằm dưới đất, Lâm Tịch thấy vậy thì đứng lên, đi lại gần, nói:
“Đau hả???”
Gật đầu.
“Cởi áo ra!!!!”
WHAT???? Dương Chi Ngọc tí nữa thì ói ra máu!!! Cởi…cởi áo á?!!!
“Anh…anh có bệnh sao? Tự nhiên kêu tôi…”
“Nếu cô thích nửa đời còn lại nằm sấp mà ngủ thì cứ ở đó mà mắc cỡ đi nhé!!!”
Không ép buộc, không gào, không hét, anh ung dung nói.
“Ê!!!!! Nếu tôi cởi áo, anh sẽ chỉ xoa thuốc thôi nha!!! Không được làm bậy!!!” Dương Chi Ngọc đề cao cảnh giác. Với hạng người cáo già đội lốt ‘bé cừu’ như anh, tuyệt đối rất nguy hiểm á!!!
“Yên tâm! Thứ như cô tôi nuốt không trôi. Cuộc đời tôi sợ nhất chính là chết nghẹn!!!”
“LÂM TỊCH~!!!!!!!!!!!!!!!”
Cô chậm chậm cởi áo ra, tấm lưng trắng trẻo nõn nà lại bị một chỗ bầm tím làm hủy mĩ quan. Thật đáng tiếc! Trên cái vai tròn nhỏ của cô cũng bị sưng lên. Anh bất giác hít một hơi thật sâu, cảm thấy không khí căng đầy phổi mới dừng lại. Nhìn thấy da thịt cô bị như vậy, anh đột ngột có cảm giác giống như thứ mà mình yêu quí nhất bị hỏng vậy. Giận có! Buồn có! Tiếc cũng có!!! Nói chung là rất nhiều cảm xúc không nói nên lời!!!
“Ê! Anh mau xoa đi, để tôi còn ngủ nữa!!! Tôi buồn ngủ quá à!!!” Cô nói. Một tay lấy chăn che trước ngực, một tay dụi dụi mắt như đứa trẻ ngây thơ nũng nịu đòi ngủ. Anh vén mái tóc cô qua một bên, nhẹ nhàng vừa xoa vừa nói:
“Nếu đau thì phải kêu lên nghe chưa!!!!”
“Ừ!… ỐI ỐI!!!! Nhẹ tay!!! Nhẹ tay tí thôi!!!!” Lời vừa chấm hết thì y như rằng cô hét lên oai oái. Buồn cười hơn là anh không giận mà còn thực sự giảm nhẹ động tác giống như đang vuốt ve cánh hoa Giấy, chỉ sợ mạnh tay sẽ làm cánh hoa rụng mất.
“Cho cô biết! Cô có phúc lắm mới được dùng cái thuốc này đấy!!! Đây là thuốc gia truyền của bà nội tôi. Lúc nhỏ, trừ lúc tôi bị thương đến tê người, bầm tím mình mẩy thì mới được sử dụng thôi. Còn cô may mắn mới được xài đấy…!!! Cứ yên tâm, sau khi xoa lên rồi, ngủ một giấc, sáng ngày hôm sau lập tức khỏi!!!”
Lâm Tịch không ngừng quảng cáo. Phần là để chứng minh cho cô thấy cô may mắn thế nào, phần là muốn làm cho cô nhất thời phân tâm mà quên đau!

“Chẹp! Nghe anh nói giống như rất công hiệu nhỉ???”
“Chứ còn gì nữa!!!”
“Ừ!!! VẬY SAO ANH KHÔNG TỰ MÌNH NGÃ LẤY ĐI!!!! TỰ NGÃ RỒI TỰ XOA THUỐC ẤY!!! RÁT MUỐN CHẾT LUÔN À!!!!” Cô hét tướng lên. Có trời mới biết cái thuốc ấy ban đầu xoa vào hơi lạnh lạnh, sau thì nóng dần rồi rát như đang lột da cô vậy!!!
“Hơ hơ…Thế mà bảo mình là thiên tài học võ! Chỉ hơi rát chút xíu mà làm thấy ghê!!! Mà…cô học võ để làm gì thế?! Con gái con đứa, học võ làm gì để rồi dữ như cọp mẹ í!!”
“Hứ! Học võ để tự bảo vệ mình. Học võ để thay thiên hạ trừng phạt mấy tên đào hoa!!!” Cô vừa nói vừa dứ dứ nắm đấm vào không khí.
*********Sunflower
“Đào hoa cũng không phải là cái tội mà!!!” Anh nói giống như muốn khai thông tư tưởng của cô vậy.
“Ừ! Đào hoa đâu phải là cái tội…ĐÀO HOA LÀ CÁI NGHIỆT MÀ!!!!!” Câu sau cô hét lớn. Anh toát cả mồ hôi.
“Haizz…Cô có vẻ rất ghét đàn ông thì phải?!”
“Không phải là ‘có vẻ’ mà chính là như vậy!!! Chị hai tôi tại lũ bắt cá hai, ba tay mà ra nông nỗi thê thảm như vậy. Tóm lại, nếu như tôi là ông trời, tôi sẽ đánh chết lũ đàn ông khốn kiếp ấy!!!!”
“Haizz…Cô còn nam tính hơn cả đàn ông nữa đấy, Chi Ngọc!”
Dương Chi Ngọc: Z.Z///

Hai người nói chuyện một hồi thì cũng xong. Cô vẫn giữ nguyên tư thế ôm chăn che trước ngực đó, quay sang anh, nói:
“Anh mau ra ngoài đi!!!”
“Gì? Cô muốn ăn cháo đá bát hả??? Tôi giúp cô, bây h cô muốn tống cổ tôi ra ngoài, một mình chiếm hữu cái giường này ư???” Anh nổi điên.

“Gì chứ?! Tôi mà xấu xa thế à?! Tôi kêu anh đi ra ngoài là để cho tôi thay áo. Nghe chưa?! RA!!!!!!!!” Cô nhíu mày.
“Hừm!!! Có thấy thì đã sao? Làm như cô đẹp lắm không bằng!!! Mắc ói muốn chết!!!” Anh vẫn ko có ý định rời đi, khoanh tay, hất mặt.
“Muốn ói thì ói đi!!! Ói xong thì tự mà dọn lấy á!!!!” Cô lườm. Người gì mà thấy ghét!!!!
“Cô!!!!” Anh lao vào, không thèm để ý mà có ý muốn giật cái chăn đang cố thủ trước ngực cô ra.
“Ê!!!!!!!!! Anh bị điên hả??????? Đồ điên này!!!!!!!! BUÔNG RA!!!!!!!!!!!”
Cô la lớn. Bàn tay siết chặt lấy tấm chăn trước ngực giống như buông ra thì cô sẽ chết không bằng.
“Đây là nhà tôi, giường này là của tôi, chăn trên giường cũng của tôi luôn!!!! Cô mau buông ra!!!!!!” Anh ỷ có thế mạnh, đè ép cô vào thành giường. Ngồi lên chân cô, lồng ngực cường tráng áp sát cơ thể cô.
“Đồ mát dây này!!! Anh có điên thì cắn chó cắn mèo gì đi, đừng có kiếm cớ gây sự nhé!!!!” Cô tức muốn chết. Anh một tay giữ chặt một tay của cô, tay kia giữ lấy gáy cô, đặt một nụ hôn lên cái cổ da dẻ mềm mại.
“Á~!!!” Cô thì cảm thấy mình giống như bị ma cà rồng ngoạm ột cái, rùng rợn mà la lên…
Không khí đang mập mờ thì…
CẠCH
~Tiếng cửa mở vang lên!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.