Bạn đang đọc Tên Kia Đừng Tưởng Bở: Chương 2: Hàng Tồn Kho Cần Thanh Lý Gấp
Trong căn nhà màu trắng thanh tao nhưng không kém phần rực rỡ. Bao trùm lấy nó là một khuôn viên màu xanh mát cả mắt. Nhìn sơ sơ đã biết chủ nhân nó giàu nứt vách đổ tường rồi. Vậy mà hôm nay, căn nhà mang vẻ đằm thắm ấy lại bị tiếng hét chói tai của cô chủ nhỏ đánh thức.
Căn nhà chỉ có ba tầng, nhưng bên trong rất to lớn và rộng rãi. Phòng Dương Chi Ngọc là ở tầng ba. Phòng cô ở cuối dãy. Cô có hai phòng, một là phòng ngủ, một là phòng sách. Tuy nhiên, để tiện việc đi lại thì mẹ cô đã cho thợ nối hai phòng này lại với nhau. Bà chủ ở tầng hai, còn tầng một là của người làm.
“Con không đồng ý!!!!! Nếu mẹ còn tiếp tục ép. Con bỏ nhà đi bụi à coi!!!”
Dương Chi Ngọc mắt hừng hực lửa. Chỉ tại tên khốn Lâm Tịch, tự nhiên lại đồng ý cưới cô. Báo hại cô bây giờ ngồi đây một sống một chết nhất quyết không đi lấy chồng. Lại còn là lấy một tên ác quỷ hút máu nữa mới ác chứ!!!
“Lâm Tịch vừa đẹp trai, có đạo đức, hơn nữa là nhiều tiền. Lấy nó là sung sướng biết chưa?!!” Mẹ cô cố gắng liệt kê những đức tính tốt của con rể tương lai. Cốt yếu cũng chỉ muốn cho đứa con gái cưng đanh đá này hồi tâm chuyển ý.
Hừ!!! Đẹp trai thì ăn được hay không??? (Có chứ ạ!!! Sau này chị ăn được liền. Hihi!!!) Nhiều tiền thì giỏi lắm hả??? Có đạo đức??? Hơ…Mới là lạ!!!
Tuy nhiên, dù cố gắng mấy đi chăng nữa thì cũng không thể làm nguôi nỗi hận trong lòng cô.
“…Tôi nói cô ba vòng như một, lép kẹp như tấm ván. Ngực thì phẳng còn hơn cả tôi nữa!!! Chưa hết, eo thì thô như là khúc bánh mì khô, cả người tong teo như là que củi, vòng ba nhìn tệ như là phụ nữ 90 cân. Có quỷ mới thèm. Hứ!”
Dám nói cô như vậy??? Xúc phạm nhan sắc và ngoại hình phụ nữ, chưa băm hắn ra là may chán, huống gì lấy hắn! Hứ!!! Đừng-có-hòng nhé!!!
*************Sunflower
“Dương-Chi-Ngọc!!! Con nhất định phải lấy Lâm Tịch!”
Mẹ cô thấy cô nhu không chịu nên đành lớn tiếng.
“Tại sao chứ???”
“Bởi vì công ty mình cần họ chống lưng!!!”
“HẢ????”
Kể từ khi nào mẹ cô học người ta lấy con gái ra làm mồi nhử thế này?! Đâu thể lấy hôn nhân để đổi lấy tài chính chứ!!!
“Cho nên con nhất định phải lấy. Hiểu rồi chứ???”
“Con không lấy! Không lấy!!! Nhất định không lấy a!!!”
“Dương Chi Ngọc!!!!”
Mẹ cô hét lên còn cô thì ngang bướng chạy lên lầu, đóng sập cửa lại.
…
Cùng lúc đó, cũng ngự trị tại một căn biệt thự đồ sộ và lộng lẫy, Lâm Tịch vừa ngồi xem phim vừa ăn nho. Hai bên còn có hai mỹ nữ đang cười khúc khích. Thật sự là ung dung tự tại mà!!!
“Ai da, sau này anh có vợ rồi, hai bọn em sẽ chẳng còn cơ hội vui vẻ cùng anh nữa!!!” Một cô gái nói với vẻ luyến tiếc.
“Ai nói chứ!!! Có khi…sau này còn cần tới hai cưng nhiều hơn í!!” Lâm Tịch sủng nịnh vuốt cằm cô ta. Cô ta hí hửng cười, mặt mày rạng rỡ nhìn vừa giả dối vừa đáng ghét.
“Con gái!!!”
Mẹ cô lần này là gõ cửa lần thứ n rồi. Cô vẫn lì lợm cố thủ trong phòng. Quyết tâm tuyệt thực để không bị “bán” cho quỷ dữ.
“Mẹ đừng có gõ nữa!!!! Con không ra đâu. Khi nào mẹ vẫn còn ý định đem con gả cho tên khốn nạn ấy thì con nhất định không ra!!! Không ra!!!!”
Dương Chi Ngọc ở trong phòng hét vọng ra. Thực sự mà nói…cô…cũng có chút đói!!! Hic!!!
“Chi Ngọc!!!” Mẹ cô dịu dàng, trong giọng nói có chút bất lực. “Mẹ xin con đó!!!”
“CON NÓI KHÔNG-LÀ-KHÔNG!!!!!!!”
Cô giận dỗi hét lớn. Đem quả cầu thủy tinh trong phòng ném xuống.
PHA!!!!
Một tiếng động lớn làm mẹ cô hốt hoảng. Vốn toan định quay đi thì bà chạy vội đến bên cửa, lo lắng:
“Con gái!!! Con gái!!! Con đừng khờ!!! Công ty, sản nghiệp, thậm chí cả sinh mạng của mẹ cũng có thể mất, nhưng…nhưng…mẹ không thể để mất con được!!! Thôi, nếu con không muốn mẹ sẽ…không ép con nữa!!!…”
Giọng nói mẹ xa dần, xa dần cho đến khi cô không nghe thấy tiếng nói ấm áp ấy nữa. Cô như thế có phải là rất ích kỷ hay không???
***************Sunflower
Buổi tối. Vì từ trưa giờ không có gì bỏ bụng nên cô chịu không nổi bèn lén lút xuống bếp kiếm gì ăn qua đêm đỡ đói. Vậy mới nói, tiểu thư con nhà giàu, nhịn ăn chưa bao lâu đã chân tay mềm nhụi.
Cô đang lúi húi trong bếp thì đột nhiên nghe có tiếng động ngoài vườn. Trộm!
Tên trộm này, hôm nay chính là ngày tận số của mi đấy nhá!!! Đụng tới chị đây thì mi chỉ có nữa cạo đầu mà tu. Hôm nay chị đây sẽ thay trời hành đạo, đem mi tẩn ột trận. Khà khà!!!
Dương Chi Ngọc nhẹ nhàng bước ra vườn. Thì nhìn thấy tên trộm ấy mặc váy ngủ dài màu xanh lam, ngồi trên xích đu.
WHAT??? Hàm cô đột nhiên bị trẹo. Thời này văn minh thế á!!! Vào nhà người ta ăn cướp mà còn mặc váy ngủ hiệu Chanel??? Đã thế còn dám ngồi đây thơ thẩn chiêm nghiệm tinh hoa trời đất, ngắm sao, ngắm trăng nữa cơ??? Trộm gì mà “khôn” thế này???
Cô tiến thêm ba bước nữa để nhìn rõ hơn. HẢ???? Là…là…là mẹ???
Mẹ sao nửa đêm không ngủ mà ra đây thế này??? Phù!!! Cũng may cô chưa ột đòn Karate, không thì lập tức bị mẹ tụng ột bài kinh sám hối nữa là…
Thấy an tâm vì không phải là trộm, Chi Ngọc quay người tiếp tục hành trình trộm đồ ăn của mình thì nghe tiếng mẹ vang lên khe khẽ:
“Ông nó à!!! Có phải tôi đã làm sai rồi hay không??? Là do tôi từ nhỏ nuông chiều nó quá nên bây giờ nó sinh hư. Nhưng…tôi cũng sợ…nếu quá khắt khe, nó rồi sẽ giống như chị hai nó…sẽ…Ông nó, nếu tập đoàn mà ông cố gắng cả một tuổi trẻ để gây dựng lại bị sập trong tay người vợ vô dụng như tôi…Ông sẽ không giận tôi chứ???…Chắc là không. Vì tôi lấy nó đổi hạnh phúc cho Chi Ngọc mà! Xứng đáng lắm!!!”
Mẹ cô ngồi đó miết tấm hình cha cô trong tay. Do trời tối quá nên cô cũng không thấy nét mặt của mẹ, nhưng cô biết mẹ đang nhớ tới cha.
Cô đột nhiên hết hứng, lầm lũi trở về phòng. Sau khi mất 3 tiếng liền suy ngẫm, cô đã quyết định…một quyết định làm thay đổi cả cuộc đời cô…