Bạn đang đọc Tên Kia Đừng Tưởng Bở: Chương 14: Chuyện Xưa
Hôm nay là giỗ cha, cô không đến công ty mà về nhà ngay. Vừa bước vào nhà thì…
“Đứa bất hiếu!!!!! Mày còn về đây làm gì??? Đi ngay cho khuất mắt tao!!!!!!!!”
Cô nghe thấy tiếng mẹ quát lớn. Haizzz…Chắc lại la mắng chị hai nữa chứ gì!!! Lần nào mà không như vậy! Nhưng bất quá, mẹ cô chỉ quát chị ấy mấy câu, gào thét chút xíu rồi cũng chỉ lừ mắt nhìn chị ấy thôi à!!!!
Thế nhưng, không phải vì vậy mà cô có thể tỉnh bơ được!!! Dù muốn dù không cũng phải can thiệp chứ!!!
“Mẹ à!!! Mẹ đừng có la chị nữa!!!! Chị hai bận vậy mà còn tới đó!!!!”
“Tốt nhất là nó đừng có về nữa!!! Nhà này từ lâu không còn là nhà của mày nữa rồi!!!!!!!” Câu cuối mẹ cô quay sang Dương Chi Tuyết hét lớn. Dương Chi Ngọc nói thầm:
“Chứ sao mẹ cho chị ấy làm thiết kế chính của công ty mình chứ?!!!”
“Chi Ngọc,…Không…không sao!” Dương Chi Tuyết khẽ kéo tay đứa em. Dù sao bao nhiêu năm qua chuyện này cô cũng đã quen rồi.
“Mẹ!!!!!!! Mẹ thôi đi!!!!!! Bao nhiêu năm qua mẹ cũng phải bớt bực tức đi chứ!!! Sao mà mẹ thù dai quá vậy???” Cô bắt đầu bực mình. Haizzz…Bao giờ cái điệp khúc này mới tới hồi kết đây?
“Con còn bênh vực nó…”
“Đó là chị con! Là con gái của mẹ!!!!”
“Mẹ không có đứa con gái khốn nạn như nó!!!!!!!!”
“Mẹ!!!!!!!!!!”
Dương Chi Ngọc và mẹ cãi vả một hồi. Nhìn lại mới phát hiện: Chị hai đâu rồi???
“Dạ! Thưa bà chủ, cô chủ nhỏ! Cô chủ lớn nói chỉ thắp nén nhang cho ông chủ rồi đi ngay!!!! Không ở lại phiền lâu đâu ạ!!!!”
Dì Vân đứng cạnh khẽ nói. Cô nhìn thấy trong mắt mẹ hiện lên một tầng mất mát. Dù vậy, cô vẫn tức, nói:
“Đó! Tại mẹ đó!!!! Lần nào mẹ cũng như vậy hết à!!!!”
Nhìn dì Vân, cô thấy dì ra hiệu cho cô im lặng.
*************Sunflower
“Chi Ngọc!!!!!!!!!!”
Có tiếng người gọi tên cô.
“Ê! Ai cho anh vào nhà tôi ngang nhiên vậy hả???? Hả???”
Cô đứng bật dậy. Đến đúng lúc lắm, vừa lúc cô muốn tìm người trút giận.
“Đây là nhà mẹ vợ, anh cũng có thể coi như là nhà anh vậy!!! Em yêu~” Anh kéo cô vào lồng ngực mình, siết chặt cô ra vẻ như rất thương yêu cô.
Tức tối vùng ra, cô hét:
“Tránh xa tôi ra giùm!!!! Ở đây đừng có bày ra bộ mặt giả dối đó. Ai cũng biết cái mặt đểu-chảnh-giả tạo của anh rồi!!!!!!!!!!”
Cười nhẹ, anh không làm khó, bỏ cô ra. Bắp tay, chỗ vừa bị ấy siết lấy đỏ lên một mảng.
“Tới làm gì?” Cô hỏi trống trơn.
“Ăn giỗ!” Anh cũng ăn miếng trả miếng.
“Ai mời? Mời ai???”
Cô hơi tức. Đồ mặt dày như mặt lộ!!!!
“Anh là chồng em! Là con rể. Anh tất nhiên phải đến cho phải phép chứ!!!”
“Anh tốt nhất cút xéo đi!!!… Phải phép?!… Anh làm như mình là rể hiền không bằng~”
“
##$%^&)#!!$hh…”
Anh chỉ biết…bó tay!
______________
Chap sau…Hehe:
“
Câu trả lời của cô làm cho anh thấy giận dữ đầy một bụng. Anh giữ chặt cổ tay cô, áp sát cô vào vách. Môi kề môi hạ xuống….
“Ưm…?!”
Cô hai mắt tròn xoe.
Á!!!!!!!!!!!! Cái gì vậy hả trời??????????”
…
Mọi người thử đoán coi!!!!
Dương Chi Tuyết mặt không chút biểu cảm bước ra khỏi nhà. Vừa định mang giày vào rồi đi đến công ty thì trên đỉnh đầu vang lên một tiếng nói:
“Vào ăn cơm rồi hãy đi!”
Là mẹ!
Tiếng nói ấy nhẹ nhàng, không phải là thét gầm như lúc nãy nữa. Dương Chi Tuyết bất giác thấy trong tim có thứ gì đó trào ra, hốc mắt đỏ lên…
“Dạ!”
Lẽ nào mẹ hết giận rồi???
…
Dương Chi Ngọc đứng trên ban công thấy cảnh đó, cô vô thức mỉm cười.
“Cười gì đó?”
Một giọng nói đầy nam tính vang lên.
“Ê!!!!!!!!!!! Làm hết hồn à!!!!!”
“Làm chuyện gì sai trái sao???” Anh nhướn mày cợt nhã cô. Trừng mắt, cô mắng:
“Sai trái cái đầu anh!!!!” Cô xoay người muốn bước vào nhưng bị anh chặn đường. Hứ! Hôm nay hắn ta bị sao vậy???
“Anh muốn gì hả???”
“Em không thấy có lỗi ư???”
“Lỗi phải gì?!”
“Đám cưới hơn hai tháng mà vẫn chưa có chuyện gì~ xảy ra…”
“Thì đã sao? Anh mau biến đi chỗ khác!!!!”
Câu trả lời của cô làm cho anh thấy giận dữ đầy một bụng. Anh giữ chặt cổ tay cô, áp sát cô vào vách. Môi kề môi hạ xuống….
“Ưm…?!”
Cô hai mắt tròn xoe.
Á!!!!!!!!!!!! Cái gì vậy hả trời??????????