Đọc truyện Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? – Chương 8338.1
Trong đầu Junhyung lúc này chỉ duy nhất 1 ý nghĩ: Cứu.sống.Yoseob! Hắn vội, vội đến tay chân loạn 1đoàn không biết làm gì, vội đến quên mất thông báo tình hình cho những người còn lại…
Chạy thẳng ra bãi đậu xe, hắn gấp gáp đạp phanh nhấn ga lao về phía công trình xây dựng khu nghỉ mát bên bờ biển. Trên đường đi Junhyung luôn cố gắng tự trấn an mình
“Bình tĩnh! Định thần lại đi Yong Junhyung! Yoseob sẽ ổn mà…”
Hít sâu, hít sâu, thở…
Sau 15 ép buộc thần kinh căng thẳng phải thả lỏng hắn mới chợt nhớ ra dự án xây dựng khu nghỉ mát bên bờ biển vốn của công ty Kikwang. Về sơ đồ thiết kế hẳn cậu biết rõ.
Bíp!
“Kwangie! Có biến, Yoseob đột nhiên về trước lịch trình. Bọn sát thủ bắt em ấy rồi”
“MWO? Hyung đang ở đâu? Sao hyung biết?”
“Kể sau đi! Nói hyung biết cấu trúc thiết kế của khu nghỉ mát bên bờ biển”
“Khu nào cơ?”
“Khu BEAUTY đang đình công vì mùa đông này ấy”
“À! Hyung đến đó, vào cổng sẽ chia thành 7khu: hồ bơi, khu nghỉ dưỡng, khu vui chơi… Các lối cầu thang lên xuống bố trí mép phải mỗi khu thi công. Khu hồ bơi nằm gần trung tâm, đang đào rất nguy hiểm… Blah blah blah
Đặc biệt phía bìa trái hướng ra biển, mặt phía Đông là vách đá vực biển chưa được xây bao lại. Gần đó sẽ có nhà kho chứa vật liệu xây dựng, rất rộng. Đấy là nơi có khả năng nhốt Yoseob nhất” Kikwang nhanh chóng tuôn 1lèo phân tích chỉ dẫn
“Cửa sau nhà kho nối ra khu công trình phụ. Hyung vào bằng ngả ấy an toàn hơn…”
Xột xoạt! R…rè… Tiếng chuyển máy điện thoại chói tai. Dongwoon giật di động Kikwang khẩn trương lo lắng
“Junhyung nghe em này! Bây giờ bọn em sẽ đến ngay, trễ hơn hyung ít nhất nửa tiếng, đừng manh động! Bọn chúng chưa làm gì Yoseob đâu, hyung chớ nóng vội sẽ nguy hiểm”
“ANDWAE! Đi hết sẽ bị nghi ngờ”
“Tiệc sắp tan rồi! Em và Kwangie đi ngay bây giờ. Doojoon Hyunseung sau 1tiếng nữa sẽ tới cùng FBI”
“Bây giờ nghe em. Ngăn tủ bên trái gần máy định vị đường đi, mở ra. Hyung thấy súng chứ? Em đã bỏ vào khi chiều, 12viên. Em biết hyung bắn rất chuẩn nhưng đừng nổ súng nếu không cần thiết”
Junhyung kéo ngăn tủ, quả thật có súng.
“Gomawo Woonie! Hyung đến nơi rồi, gặp lại sau”
Cạch! Tua…tua…
Khu công trình nghỉ mát đồ sộ đang thi công dần hiện ra bên bờ biển mùa đông. Junhyung dắt súng vào đai quần cẩn thận xuống xe quan sát…
Bọn chúng hẳn giấu xe ở đâu đó rồi. Trở lại xe lái vào 1góc khuất, hắn yên tâm theo chỉ dẫn của Kikwang lần lượt kiểm tra từng khu. Đúng chỉ khu hồ bơi là không có người canh, từ hồ bơi thông qua lối công trình phụ càng ngày càng nhiều bọn “chó giữ nhà”. Nhờ Kikwang đã chỉ trước vài lối đi an toàn mà Junhyung trót lọt áp sát nhà kho.
Áp người sát vách tường nhìn qua khe cửa, hắn mở bừng mắt khi thấy thân ảnh nhỏ bé gục ở góc. Áo cậu dính máu…
MÁU? Mái đầu bạch kim hơi đỏ hồng 1vùng gần trán. Cơn giận dữ bốc lên như thiêu đốt lí trí, hắn siết tay, hàng chữ xăm trên cánh tay phải cũng vặn vẹo méo mó theo từng đường gân hằn nổi.
Nghiến răng quan sát, xung quanh Yoseob không có người! Chúng không sợ cậu chạy sao? Hay đây là 1cái bẫy? Mặc kệ bẫy thú bẫy người bẫy cái quỷ gì, đợi nữa hắn chắc chắn phát điên!
Quyết tâm đẩy cửa vào chạy thẳng tới chỗ cậu, Junhyung lo lắng lay vai Yoseob
“Seobie! Seobie! Tỉnh lại”
“Hm…hư…” lờ mờ mở mắt nhìn thấy Junhyung, cậu vội vã ôm choàng hắn
“HYUNGIE? Là anh? Thật là anh sao? Hu hu…em rất sợ, sợ lại như 4năm trước… Em gọi mãi mà anh chẳng tới… Hu hu… Hyungie, rốt cuộc anh tới rồi”
“Bình tĩnh nhìn anh! Bọn chúng đâu? Sao em không chạy? Em bị thương ở đâu?”
“Hm…á… Em…không bị thương ở đâu cả” cậu nhịn đau trấn an Junhyung, sau chiếc áo khoác đen dày là viên đạn găm sâu vào tay Yoseob. Hắn cũng không biết máu cậu dính trên áo mình vì cái ôm vừa nãy.
“Bọn chúng vừa ra ngoài bảo gọi cho ai đó. Em bị ngất nên chúng hơi mất đề phòng”
“Theo anh! Chúng ta trốn. Em đi được chứ?” Junhyung liếc nhanh xung quanh, chỉ có cửa ra phía vực biển là có thể đi. Hôn lên trán cậu cái hôn xót xa, giọng hắn trầm nghẽn chan chứa niềm yêu:
“Em phải ráng chịu đựng, arraso?”
“Được” giọt hạnh phúc nhỏ thấm sâu vào trái tim, Yoseob cười yếu ớt trả lời
“Mau đi thôi, chúng vào đây mất!”
***
Vừa ra ngoài Junhyung vừa hỏi
“Có bao nhiêu tên?”
“Tầm 12-13 nhưng canh chừng em chỉ có 5tên và 1gã thủ lĩnh”
12viên đạn xem ra không đủ rồi, Junhyung thở dài trong lòng…
Đoàng! Tiếng súng nổ chấn động khắp khu nhà, viên đạn sượt qua áo Junhyung. Cả 2 đứng tim quay lại.
Tiêu! Bị phát hiện rồi…