Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ?

Chương 7836.2


Đọc truyện Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? – Chương 7836.2

Boyoung khựng lại, là bệnh viện gọi. Hôm nay cô không có lịch làm việc mà
Bíp!
“Tôi nghe ạ”
“…”
“M…mwo?”
***
Bước chân ngập ngừng 5s ngắn ngủi, đôi mắt đẹp đầy vẻ rối rắm nhìn Junhyung phía xa bên trong quán. Thoắt cái bóng cô gái nhỏ vội vã quay đầu chạy về hướng ngược lại-bệnh viện tổng hợp Seoul
–FLASH BACK–
“Viện trưởng?” đầu dây bên kia có tiếng trẻ con khóc rất dữ dội rồi tiếng sột soạt chuyển máy
(Dì Boyoung…hu hu…mau đến! Huhu cậu Seungie bị chảy máu, Jinji sợ…hu hu) tiếng oà khóc và âm thanh run rẩy như vỡ ra của con bé làm cô rụng rời

“M…mwo? Dì…bây giờ dì…” cô ngập ngừng đưa mắt nhìn bóng Junhyung
(Huhu cậu sẽ chết sao…ô ô…)
“MWO… Ch…chết á? Dì đến ngay!”
Cạch!
–END FLASH BACK–
Junhyung oppa! Mianhae…
***
Trên taxi Boyoung liên tục vặn vẹo tay hối tài xế tăng tốc, Hyunseung hôm nay đi xem mắt, tại sao phải cấp cứu ở bệnh viện? Còn Jinji? Quan trọng nhất là anh đang nguy kịch, anh sẽ chết sao?
Không! Cô không để anh chết! Cô còn chưa có cơ hội nói yêu anh! Tối qua trằn trọc thao thức cả đêm nghĩ về mọi chuyện, lắng nghe trái tim mình, không dễ gì cô mới thấm hiểu câu “Đôi khi buông tay thứ này để nắm giữ thứ khác chặt hơn” (Bus stop). Khó khăn lắm mới quyết định nói rõ và đồng ý từ bỏ Junhyung, khó khăn lắm mới nhận ra anh quan trọng đến nhường nào, khó khăn lắm mới có can đảm chủ động nắm lấy tay anh dù cho anh không yêu mình… Vậy mà bây giờ…
Trễ rồi sao?
***
Cuống cuồng lao vào phòng cấp cứu, nước mắt đã nhạt nhoà, Boyoung ôm ngực thở không ra hơi. Ở đây không có ai, nhìn quanh quất khắp xung quanh cuối cùng thấy Jinji đang ngồi khóc nức nở trước cửa 1phòng bệnh, bên cạnh là mẹ con bé đồng thời là chị gái Hyunseung
“Chị! Oppa đâu? Anh ấy…còn…” răng cô đánh lập cập vào nhau
“Boyoung? Thằng bé… A em bình tĩnh!”
Chưa kịp để Jang đại tiểu thư nói hết câu cô đã ập vào phòng, tâm trạng kích động điên cuồng. Cô… Mwo? Chàng trai tuấn tú ngồi đó, hoàn toàn lành lặn, chỉ là mặt có chút trầy xước và tay bị băng bó. Anh ngạc nhiên nhìn cô
“Boyoung? Sao em… Boyoung! Em không sao chứ?” Hyunseung giật mình bật dậy khi thấy cô gái nhỏ đột nhiên lả đi ngã phịch ngồi bệt trên nền nhà, nước mắt từng khoả rơi mờ cả đôi mắt mở to đang dại ra. Cô oà khóc thật to vòng tay qua cổ kéo xụp anh xuống khi anh khom người định nâng mình dậy
“Đồ vô lại…ô ô… Em tưởng anh chết rồi. Tưởng không thể gặp anh nữa. Tưởng mất đi người chọc giận em… Ô ô…em còn chưa kịp nói anh đừng đi xem mắt, chưa kịp nói em không muốn, em khó chịu… Ô…kết quả như con ngốc lao đến đây… Ô…hm…” tiếng khóc bị nuốt chửng bởi nụ hôn ngọt ngào bất ngờ đặt nhẹ trên môi, phảng phất tia ngỡ ngàng vui mừng của chàng trai…

***
Junhyung sốt ruột nhìn đồng hồ, tia hắc tuyến trên trán ngày càng rõ. Boyoung muộn hơn 2tiếng rồi, điện thoại thì tắt máy… Nếu không phải vì chuyện của Yoseob, hắn đã không cố công chịu đựng thế này. Vào giây cuối cùng của sự kiên nhẫn, khi Junhyung nén bực đứng dậy thì Boyoung xuất hiện ngoài cửa…cùng Hyunseung!
***
“Cậu bị thương à? Xem mắt ổn chứ? Lee SuMi rất được!”
“Đã xem gì đâu, phen này Kikwang giết tôi vì để chị gái nó leo cây quá! Tôi tiện đường chở Jinji qua studio thì bị chút tai nạn nhỏ! Con bé khóc oà gọi cho Boyoung khi bác sĩ đang sơ cứu, nên kết quả trễ nãi việc của cậu, mianhae!”
“Bình an là tốt rồi! Quen biết cả mà” Junhyung quay sang Boyoung, gương mặt cô sáng hẳn, mắt long lanh như rất hạnh phúc. Hắn cười đùa
“Tóc đỏ chết tiệt! Cậu cướp “người yêu” tôi đấy à?”
Boyoung đỏ mặt, cô thấy khó xử
“Junhyung oppa, xin lỗi anh. Em…”
“Không cần! Nói anh biết chuyện 4năm trước đã”
.
.
.

***
Chiếc BMW đỗ bên ven đường không biết đã bao lâu, nam nhân trong xe lặng yên không biết đã bao lâu. Bên ngoài gió vẫn vờn trên những ngọn cỏ lau trắng muốt, cảnh vật cây cối um tùm trên đoạn đường quen thuộc xưa cũ đã biến mất theo cái lạnh nghiệt ngã của mùa đông…
Khuôn mặt khắc sâu nét đau đớn thống khổ, Junhyung siết mạnh vô-lăng. Hắn đang ở đây, chính tại nơi xảy ra tai nạn, ngay cạnh bụi cây mà Boyoung tìm thấy Yoseob. Khoang mũi như còn ngửi thấy mùi máu của cậu…
Xót xa… Đau…
Từng lời của Boyoung quanh quẩn khắp tâm trí:
“Em tìm thấy Yoseob bất tỉnh cách đám cháy không xa, người cậu ấy bết máu nằm trong bụi cỏ. Khi mang vào bệnh viện Yoseob gần như chết rồi. Em nghĩ cậu ấy thật sự bất đắc dĩ mới bỏ lại bác trai”
Đánh rầm vào vô-lăng móc ra điện thoại, hắn muốn nghe giọng cậu
Bíp!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.