Đọc truyện Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? – Chương 7636
Tua…tua…
Tiếng tua tua đều đều vang làm Junhyung cau mày.
Bên kia chiếc Iphone rung liên hồi từng đợt, chủ nhân của nó đang rất căng thẳng trong phòng phẫu thuật, đèn đỏ đã sáng hơn 2giờ đồng hồ nơi cửa phòng cấp cứu…
“Chết tiệt!” Junhyung thẩy điện thoại lên bàn, đêm nay không thể để Yoseob ở một mình, cậu say quá rồi!
***
Nằm bên cạnh nghe tiếng thở nặng nhọc của Yoseob hắn không tài nào ngủ được, trong đầu rối thành 1đoàn. Ngoài Boyoung còn ai biết rõ chuyện 4năm trước? Ai? Ai nhỉ? Nắm tay siết chặt đến hằn cả gân xanh, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra 1cái tên: GINA
Bíp!
Tua…
(Yeoboseyo)
“…”
“Yoon.Doo.Joon! Sao cậu nghe điện thoại của noona?”
(Vợ tôi đang tắm, cậu gọi Ginie có chuyện gì? Gần 9h rồi! A cô ấy ra kìa)
(…)
“Noona? Em cần gặp chị ngay” Junhyung gấp gáp
(Vì chuyến bay ngày mai à? Cậu nói qua điện thoại cũng được)
“Không phải! Em sang biệt thự Doojoon bây giờ”
Cạch! Tua…tua…
Junhyung dứt khoát cúp máy bật dậy với chìa khoá xe…
***
20sau, tại khách sảnh biệt thự nhà Doojoon! Gina khó xử cắn môi, nét rối rắm hằn sâu nơi đôi mắt phượng
“Chị mau nói đi, 4năm trước khi tìm thấy Yoseob, cậu ta thế nào?”
“Nó…” Gina phân vân, Yoseob vì không muốn Junhyung biết mà bất chấp vết thương còn “tươi chỉ” nhất quyết sang Anh. Vả lại cô vẫn không hiểu tại sao em mình nhận 100triệu từ Yong Man Hyuk. Nói ra há chăng nguỵ biện?
“Chị chỉ có thể nói: Seobie là bất đắc dĩ, đừng tiếp tục hận nó! Sự thật cả chị cũng muốn biết, cậu đừng hỏi nữa”
“Sự thật? Vì sao Seobie giấu em gặp cha, vì sao bỏ cha em lại, vì sao nhận 100triệu và biến mất? Em muốn vén lên bức màn quá khứ! Chị cố gắng thuyết phục cậu ấy, làm ơn” khẩn cầu 1người đã là giới hạn nhẫn nại của kẻ cao ngạo như Junhyung
“Cậu…còn…”
“Em hận! Rất hận cậu ấy, người bị mất cha, bị bỏ rơi, bị bất công là em! Nhưng hôm nay em phát hiện Yoseob cũng chịu thiệt thòi không kém, em…”
“Chị hiểu…Được rồi chị sẽ giúp cậu thuyết phục nó”
.
.
.
Tiếng Gina vọng đến khi Junhyung bước ra cửa
“Đối xử với nó tốt 1chút, chị vẫn câu nói ấy: Seobie là bất đắc dĩ”
“…”
***
Còn lại 2người, Gina xoay người ôm, ngả đầu vào vai Doojoon thở dài
“Sao Seobie lại nhận số tiền đó? Sao chúng nó lại trở thành thế này…”
“Đừng nghĩ! Sẽ không tốt cho đứa bé trong bụng”
“Nghiêm túc! Em làm gì có”
“Vậy tạo đi” dứt câu Doojoon cười hôn nhẹ lên môi người yêu, đơn giản đùa cho cô bớt căng thẳng.
Đêm nay quá nhiều những câu chuyện! Lời thì thầm tâm sự như còn vẳng vọng trong màn đêm u tĩnh…
***
Khi tia ánh sáng đầu tiên của ngày mới xuyên màn mây dày luồn qua tán lá len lỏi vào phòng, Yoseob khó khăn mở mắt. Mùi hương cỏ thơm rõ ràng đập vào mũi, lờ mờ trước mặt là “bức tường thịt”, cậu dụi mắt
“…” trời đất ơi, cậu giật bắn người bật dậy, Junhyung sao lại ở đây? Cởi trần? Yoseob rúc đầu áp mặt vào tấm ngực trần ấm nóng, ôm chặt hắn ngủ cả đêm mà không hề hay biết. Nhìn Junhyung nude cậu suýt cắn lưỡi vì nghĩ đêm qua đã làm gì cùng hắn.
Nhanh chóng kiểm tra quần áo, Yoseob thở phào
“Hú hồn! Còn nguyên”
Vừa bước xuống giường cậu lảo đảo, mắt nhức quá!
Nhìn mình qua gương, Yoseob bóp mạnh 2bên thái dương. Đầu rất đau, tối qua xảy ra chuyện gì?
“Nhớ lại đi Yang Yoseob, mày đã làm gì?”
.
.
.
“Tai nạn…lửa…hu hu…”
.
.
.
“Sao anh không đến? Hu…tại sao…hu hu”
.
.
.
Chút hình ảnh rời rạc lướt qua, đầu càng nhức hơn. Dòng nước ấm nóng chảy tràn khắp cơ thể làm cậu tỉnh táo hơn đồng thời lo sợ cũng nhiều hơn, cảm giác bất an quen thuộc…của 1ngày 4năm trước…
***
Ra khỏi phòng tắm, chuẩn bị xong mọi thứ cho chuyến bay, Yoseob tiến lại gần ngắm kẻ còn đang say ngủ, cậu vén nhẹ lớp tóc mái phủ xoà khuôn mặt đẹp như điêu khắc
“Anh ngủ thật sự rất ngọt! Hyungie à, em phải đi rồi. Hy vọng tối qua không có gì xảy ra…” cậu ngập ngừng
“Đôi khi em tự hỏi anh sẽ phản ứng thế nào khi thấy vết sẹo gớm ghiếc trên người mình. Sẽ không sợ chứ? Em thấy nó thật xấu xí”
“Nhưng nó luôn nhắc nhở em về tội lỗi của mình. Mianhae…”
“Nếu trở lại ngày hôm đó, em tuyệt đối không để bác ấy 1mình”
Sao đột nhiên cảm giác lại giống đến vậy? 4năm trước cậu cũng lặng lẽ nhìn Junhyung say ngủ, thì thầm vào tai hắn thế này, và sau đó xa nhau mãi mãi… Chuyến đi ngắn này có gì đâu chứ!
Yoseob lắc đầu cố xua hết bất an, cậu cúi xuống hôn nhẹ lên bờ môi vương đầy hơi thở nam tính:
“Tạm biệt, Hyungie!”
Yoseob vừa biến mất sau cánh cửa. Junhyung mở mắt, tỉnh táo tuyệt đối. Hắn không ngủ?!