Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ?

Chương 65


Đọc truyện Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? – Chương 65

“Không nghĩ, không nghĩ nữa! Tranh thủ lúc hắn còn ngủ, mình chuồn cái đã!” cậu lắc mạnh đầu lao vội xuống giường vào phòng tắm thay đồ. Nhìn mình trong gương…trên làn da non mịn in đầy dấu hôn, vết bầm tím…cậu dại cả người. Chúa ơi, tối nay hắn sẽ không chỉ hôn thôi chứ?
“Mau,mau lên Yang YoSeob, đi làm, ra khỏi nhà, và tối nay dù có phải ngủ ở bến tàu điện ngầm hay lăn lóc ở gầm cầu sông Hàn cũng đừg trở về. Không thì mày chết chắc!” cậu đưa tay tạo thành hình nòng súng, nhắm vào hình ảnh mình trong gương và “Pằng! Knock out”
…Cậu lao nhanh xuống lầu, nhào ra phía cửa, bất thình lình bị 2 tên vệ sĩ “đầu bóng loáng” chặn lại:
“Thiếu gia đã dặn cậu không thể ra ngoài khi chưa có lệnh của anh ấy!”
“Thiếu…thiếu gia á? Aishh cái tên thiếu gia giáo mà thừa vô liêm sỉ đó! Tôi mặc kệ, mau tránh ra, tôi phải đi, sắp trễ rồi!” nói đoạn cậu gạt phăng tay bọn vệ sĩ, nhưng lại bị kéo lại lần 2. Cậu ngẩng đầu nhìn bằng đôi mắt ai oán, khuôn mặt mau mau xụp đổ, giận đến “máu chảy đầm đìa” cắn răng cố nặn ra nụ cười:
“Mau để tôi đi, muộn mất rồi!”

“Không được!” 2tên đồng thanh.
Nói lí không được, cậu chuyển sang trò năn nỉ. Trong bụng phỉ báng mình lại dùng cái trò buồn nôn này nhưng đối phó với tên khốn ấy có vô sỉ bao nhiêu cũng chỉ tiếc mình chưa đủ vô sỉ.
“Ây da 2 anh đẹp trai blah blah blah…” cậu show off nụ cười toả nắng đáng yêu chân thành nhất thế kỉ. Sau khi xổ 1tràng đưa 2thằng lên mây mà bản thân thì buồn nôn đến lên bờ xuống ruộng, cậu kết luận bằng1 câu năn nỉ “Làm ơn cho tôi đi đi mà, xin các anh đấy!”
“KHÔNG THỂ!”
“Aishh đúng là lãng phí cả tấn nước bọt của mình.”
Đừng đùa chứ, có cho cả núi vàng 2thằng cũng không dám để cậu đi! Lần trước chỉ vì nghe lời ông bà chủ, cãi lệnh thiếu gia mà đã bị cạo trọc rồi, lần này mà để cậu đi thì 2tên chỉ có nước gào thét tại sao cha mẹ sinh ra mình không đủ lông để cạo nữa thôi.
Cả tiếng đồng hồ day dưa không được, cậu quyết định chơi tuyệt chiêu cuối – nói láo và đe doạ!
“Này! Tên khốn… À không, thiếu gia của các anh kêu tôi ra ngoài mua đồ ăn sáng! Để tôi đi mau nếu không tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!” cậu vênh váo đe doạ, nhìn nét mặt 2tên xám lại mà hí hửng lần này thành công chắc rồi, nhưng…
“Tôi có sai cậu đi mua gì sao?” tiếng cười khẽ kèm theo giọng nói châm chọc vang lên từ sau lưng.
“Aishh trời ơi không xong rồi!” sống lưng lạnh toát giống như đang bị nhìn chằm chằm, mồ hôi túa đầm đìa, cậu hít sâu một hơi, nhe răng tít mắt cười giả lả quay lại. Hắn đứng đó khoanh tay, người hơi nghiêng dựa vào thành cầu thang, chiếc sơ mi đen bị tung vài cúc, xốc xếch, mái tóc nâu hơi rối, trông hắn phong trần. Nụ cười nhếch mép và ánh mắt đen sẫm u tĩnh nhìn cậu. Hắn nhìn cậu bằng đôi mắt hút hồn ấy, cậu bối rối, ánh mắt hắn như xuyên thấu cậu. Cảm giác mình thật sân si, giống như trần truồng qua ánh nhìn của hắn. Cậu cứng người, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười 1cách “chân chó” nhất “Ha…ha…xin chào, buổi sáng tốt lành, hôm nay thời tiết thật tốt! Ha…ha…hơ…”

“Trả lời! Tôi có kêu cậu đi mua thứ gì sao?”
“…”
“Ha…ha…hơ…là tôi nhầm, anh không nói cần mua gì cả!” cậu run rẩy xám ngoét mặt, với mức độ vô sỉ không đáy của hắn, có khi lại bắt cậu đi mua thứ gì đấy đắt bằng cả núi tiền mà không đưa một đồng nào thì chết.
“… Trở về phòng!” hắn bật nhẹ ra 3chữ rồi đi thẳng lên lầu. Ôi 3chữ khác nào sét đánh bên tai, cậu bất lực ỉu xìu rũ rượi cuối gầm đầu chậm chạp theo sau hắn.
… Sau khi cả2 đã trở về phòng, hắn điềm tĩnh ngồi ở xa lon nhìn cậu phía mép nệm!
“Nhìn gì? Cái tên…agrr tôi còn không biết tên anh, anh là ai? Tôi đã dính phải chuyện gì không biết nữa!” cậu vò tung mái tóc đen của mình.
Hắn không nói gì, mở ngăn bàn lấy ra một tập hồ sơ đưa cho cậu!
“Tài liệu về tôi, những thứ cậu cần biết, đọc thật kĩ chúng. Sau khi tôi tắm xong, ta sẽ nói về vấn đề này!” nói đoạn hắn bước nhanh vào phòng tắm.


Đến khi tiếng nước dừng hẳn,cửa phòng tắm mở ra, hắn với mái đầu ướt sũng, tấm thân trần và chiếc quần đen dài. Cậu vẫn ngồi đó,đôi mắt mở lớn dại ra,hoàn toàn bất động cho đến khi phần nệm bên cạnh lún xuống,cậu mới chậm chạp quay sang,chính cậu cũng không nhận ra giọng nói đang bật ra từ cổ họng mình,đầy kích động và run rẩy:
“Anh…anh…người như anh,sao lại cần tôi?Anh cần tôi với mục đích gì?”
“…”
Có phải hắn đã ích kỉ,nhẫn tâm khi lôi cậu vào chuyện này…?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.