Đọc truyện Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? – Chương 1615
Đến khi cơ hồ 2 phiến môi chạm nhẹ vào nhau, cậu vội lấy tay che miệng hắn:
“Anh muốn hôn tôi?”
“…”
“Anh thích tôi sao?”
“Không thích!” hắn hờ hững đáp
Chút hụt hẫng vụt qua đáy mắt “Vậy tại s..uhm…” không để cậu nói nhảm thêm, hắn nắm bàn tay đang chặn môi mình ghì chặt trên đầu, nhanh chóng hôn lên đôi môi mềm mại… Một lúc sau hắn mới buông ra môi cậu, nuối tiếc cắn nhẹ cánh môi mềm lần cuối rồi lật người nằm sát bên cậu.
Cậu khẽ mở mắt, quay đầu sang bên nhìn hắn, nhỏ giọng:
“Anh hãy quên hết quá khứ đi. Chị ấy…chắc hẳn hi vọng anh hạnh phúc…”
“…”
“Như thế nào là hạnh phúc?” hắn vẫn mông lung nhìn lên trần nhà, nhếch môi chua chát hỏi.
“…” đột nhiên bị bật lại thế làm cậu bối rối
“À…uhm…xem nào, tiền anh không thiếu, bạn tốt thì 4người họ rất tốt rồi, vậy tình đi, tìm một người yêu anh và mang lại cho anh cảm giác ấm áp, bình yên…”
“…Đầu óc cậu thật đơn giản, bớt đọc tiểu thuyết đi nhóc!” chút ấm áp ánh lên trong đáy mắt nhanh chóng bị giấu đi, hắn tỏ vẻ nhàm chán bật dậy
“Thay đồ đi, xuống ăn sáng rồi tôi chở sang bar”
***
Hạnh phúc như bong bóng xà phòng lơ lửng trong không khí, trong suốt lung linh đẹp rực rỡ bảy sắc. Nhưng khi vươn tay chạm vào lại vỡ tan như chưa từng tồn tại.
(trích “Bong bóng mùa hè”)
***
Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua… Thoáng cái đã gần nửa tháng. Ngày ngày nhìn thấy hắn, tuy biểu hiện khuôn mặt hắn thật nghèo nàn, luôn một bộ lạnh lùng khó đăm đăm, nhưng cậu đã làm hắn cười nhiều hơn. Đôi khi phồng má, bặm môi, chu mỏ, làm những động tác đáng yêu cho hắn xem, hắn luôn trố mắt nhìn rồi bật cười nhéo má, nựng mặt hay đè cậu ra mà hôn. Riết rồi đôi môi hắn dường như thật quen thuộc với cậu. Mỗi khi tan ca nhìn thấy thân ảnh tuấn dật phía bên kia đường, lòng lại dấy lên tia ấm áp.
Hôm nay trời khá lạnh, gió bỗng nhiên thổi mạnh và nhiều hơn. Cậu kéo cao chiếc khăn len quanh cổ, chỉnh lại áo khoác…mãi mà hắn vẫn chưa đến, bản thân lại không có điện thoại, chỉ còn cách đứng chờ…
Đã 3tiếng trôi qua, trời bắt đầu tối, đèn đường lên cả rồi, gió lạnh từng đợt thốc vào làm tai, mũi cậu đỏ ửng… Điên tiết cả lên:
“Tên đại hỗn đản, tốt nhất tôi đếm từ 1đến 1000 anh mau xuất hiện” cậu lầm bầm mắng, nhưng haizz, chiều giờ đã đếm cả trăm lần 1000rồi, đến cái đít hắn còn chả thấy =.=
Xốc lại ba lô, Yoseob quyết định đi bộ ra bến tàu điện ngầm. Vừa đi vừa miên man suy nghĩ:
“Lạ thật, từ tối qua hắn đã lạ rồi, ánh mắt lạnh băng không nói không cười…Ý…ai kia? Trông giống tên khốn đó thật” cậu mở to mắt thốt lên khi đi ngang cầu sông Hàn.
Phía bờ sông, thứ ánh sáng le lói nhập nhoè cuối ngày làm bóng dáng quen thuộc trông mờ ảo, nhưng cậu chắc đó là JunHuyng. Hắn ngồi trên mui trước của chiếc BMW đen.
Cậu xuống cầu tiến nhanh về phía bờ sông… Lặng nhìn thân ảnh cô đơn nơi đó, mái đầu nâu đỏ rối tung trong gió, nam nhân ngũ quan tuấn mỹ đầy mê hoặc nhưng đôi mắt lạnh lùng lại vô tình, thâm thuý, làm người ta không dám đối mặt. Hắn trong chiếc sơ mi đen ống tay áo bị vén đến hơn nửa, trầm tư nhìn về phía sông nhưng tầm mắt như trôi về nơi xa xôi vô định nào đó.
Cơn gió mạnh ào đến cuốn theo giọt nước ấm nóng đập nhẹ vào má, mang theo cả thanh âm run rẩy của ai đó xẹt qua tai cậu:
“Đã 6năm rồi… Chị, thiên đường có đẹp không, chị đang hạnh phúc chứ… Chết tiệt, em nguyền rủa cái ngày này. Lẽ ra người nên chết là em mới phải…” hắn vùi mặt vào lòng bàn tay, đôi vai run nhẹ.
Cậu chết sững đứng đó, là…gió thổi nước mắt hắn xẹt qua má cậu…hôm nay…là ngày dỗ chị ấy sao? Lặng nhìn hắn đau đớn dằn vặt như thế, đôi mắt cậu mê mông ẩn ẩn nước, bước chân vô thức tiến lại gần trước mũi xe, chỉ theo trực giác ôm chặt thân ảnh cô đơn đó…không biết nên nói như thế nào, cuối cùng đành rớt nước mắt chảy theo.
Khoảnh khắc cậu chạm vào, hắn cứng người ngẩng đầu thống khổ nhìn…rồi ghé nhẹ đầu vào vai cậu…bờ vai nhỏ dần thấm đẫm nước.
…
“Lần đầu tiên nhìn thấy một Yong Junhuyng yếu đuối như vậy, thật làm người ta khó có thể tưởng tượng” cậu ngồi trên mui xe cạnh hắn, đăm chiêu nhìn về phía xa bên kia sông, khẽ giọng.
“… Năm nào cũng vậy, trời luôn gió to vào ngày này” hắn nhẹ cười
“Anh thích gió sao?”
“Thổi khô nước mắt, tự do và phóng khoáng. Tôi ghét mưa, ủy mị và ướt át, mưa thật giả tạo”
“Tôi thích gió, nhưng mưa rất đẹp mà” cậu bĩu môi
“Nước mưa…dễ dàng chạm vào nhưng không thể nắm giữ, tôi ghét sự mong manh”
“…”