Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ?

Chương 1413


Đọc truyện Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? – Chương 1413

***
“Không, mau buông ra, anh sẽ chết mất, JUNHUYNG!!!” cậu hét to bật dậy, bất ngờ choàng tỉnh. Đưa mắt quét một lượt khắp phòng…lạy hồn, phòng gì mà rộng thênh lại chỉ có độc một chiếc giường ở giữa, một bộ sô pha và dàn máy, ti-vi, tên nào lại biến thái quá vậy…
“Tỉnh rồi à!” giọng trầm ngân vang lạnh lẽo từ sát bên vọng lại làm cậu giật bắn người quay ngoắt sang
“Đã chiều rồi, mọi người đang nướng thịt ngoài hoa viên, mặc đồ vào rồi xuống đó.” hắn nhàn nhạt nói như không có chuyện gì xảy ra, đút nhẹ tay vào túi quần và quay bước đi. Cậu lặng im nhìn theo bóng lưng thon dài, thân ảnh cô đơn đó…đột nhiên muốn ôm chặt lấy hắn.
“YONG JUNHUYNG” tiếng gọi bật ra trong vô thức… Hắn khựng lại, vẫn không ngoái đầu…
“Anh…không có lỗi! Đừng tự trừng phạt bản thân.”

Cảm giác vai hắn chợt run lên trong khoảnh khắc:
“Đừng tự khoác lên vai đôi cánh thiên thần, cậu tưởng mình là đấng cứu thế sao? Nếu có thiên thần, họ ở đâu khi chị ấy đang hấp hối?”
“…”
Bóng hắn biến mất sau cánh cửa, chỉ còn lại thanh âm lạnh lẽo vô tình vang vọng trong căn phòng trống…
Khi cậu xuống đến nơi, Kikwang và DongWoon đang trò chuyện vui vẻ trong khi nướng thịt. Hắn cùng HuynSeung và DooJoon tán gẫu cười đùa huyên náo cả một góc hoa viên. Trông họ vui vẻ như chưa hề có gì xảy ra, hắn đang cười, thật rất đẹp trai, phải rồi, chỉ cần hắn cười như thế, cậu sẽ làm hắn cười, nhất định!
Hít mạnh một hơi, cậu vươn tay trước miệng tạo thành cái loa nhỏ, hét lên “HEY! Tôi tới đây!” rồi chạy ào đến nhập hội nướng thịt cùng KiWoon. Cả 5 vừa ăn uống vừa tám rôm rả, JunHuyng chỉ thỉnh thoảng chọt vào vài câu đâm thọt DooJoon. Hắn lảng tránh cậu, không nhìn lấy một lần, cũng không quan tâm.
Lạ thật, chẳng phải mọi khi cậu chỉ mong hắn để mình yên sao? Hôm nay bị phớt lờ lại cảm thấy khó chịu, tức giận vô cớ, hắn còn không một lần chạm vào cậu.
“Hứ, bình thường thì bằng mọi cách đụng vào mình cho bằng được.” cậu bực bội ngồi phịch xuống ghế tại quầy bar mi-ni nhà Doojoon.
DongWoon loay hoay pha chế rồi đặt cốc gì đó lên bàn, cùng lúc Yoseob vừa thấy, thứ chất lỏng hồng nhạt sóng sánh, màu rất đẹp. Tiện tay cậu cầm lên nốc một hơi cạn sạch, khi DongWoon quay lại thì chỉ biết tái mặt than trời. Yoseob ngồi đó, ruột gan phừng phực, cổ họng khô rát như bị thiêu cháy, khuôn mặt đỏ bừng và bắt đầu mất kiểm soát hành động bản thân. Cậu ngây dại cười, đạp ghế trườn người lên mặt bàn quầy bar ôm chầm lấy DongWoon
“Ya~em thật xinh đẹp, Woonie, Kikwang rất quan tâm đến em, sao tên khốn đó lại đột nhiên thờ ơ…Ô…ô…” vừa nói vừa khóc rồi đột nhiên lau nước mắt nín bặt, cậu cười mê muội, mắt long lanh ôm chặt DongWoon. Tình cảnh, tư thế hiện tại thật đầy ám muội, đột nhiên như thế doạ DongWoon tay chân vô thố, chỉ theo trực giác ôm, vỗ nhẹ lưng Yoseob dỗ dành, không biết nên nói như thế nào.
“Ô…ô…” cậu lại ghé vào vai DW khóc tiếp, được tí rồi lại nín. DW cố móc ra điện thoại,nhấn giữ phím 0: “Yeoboseo, Huyngie huyng sẽ điên mất, Kikwang, huyng mau kêu mọi người sang đây!”

Khi tất cả chạy đến lại không có ma nào.
Reng!!! “Em đang ở đâu?”
“…”
Kikwang tái mặt tắt máy quay sang JunHuyng: “Cậu ấy trên sân thượng”
Nói rồi cả bốn lao nhanh lên sân thượng, sững sờ với cảnh tượng trước mắt, Yoseob nhảy từ thành lan can xuống, ôm chầm DongWoon mà hôn.
“AAAA cậu làm gì đó?” Kikwang nhào lại gỡ Yoseob ra và kéo DongWoon về phía mình, tên nhóc bối rối:
“Thật may quá, huyng ấy chụp lấy ly rượu em pha cho Joonie huyng, sau đó cứ nhào vào em, rồi chạy lên đây quậy, đòi leo lên lan can”

Yoseob loạng choạng lùi lại, bỗng chạm phải lồng ngực rắn chắc, ấm nóng quen thuộc, cậu quay lại: JunHuyng lặng im đến đáng sợ, sát khí bốc ngùn ngụt, hắn rít qua kẽ răng: “Cậu đang làm trò gì, hả?”
Cậu không nhận thức được nguy hiểm, tầm mắt đảo qua thấy khuôn mặt anh tuấn quen thuộc, lập tức vênh mặt lên:
“Tên khốn, cả buổi xem tôi như không khí, anh có quyền gì mà hung dữ với tôi, sao không mặc kệ tiếp đi” cậu gào lên cãi lại.
“Tất cả xuống dưới trước, lát tôi mang cậu ta xuống” hắn trầm giọng
Sau khi cửa sân thượng khép nhẹ lại, mắt hắn bắt đầu xếch lên đầy nguy hiểm, ép chặt cậu vào vách tường, rít qua kẽ răng “cậu nói gì, thử nhắc lại?”
“Hơ,lại chiêu cũ à?Không cần!” nói đoạn cậu chồm lên cắn lấy môi hắn, cuồng dã trườn lưỡi vào quấn lấy lưỡi hắn.Tưởng cậu là con thỏ nhỏ dễ bắt nạt? Hôm nay làm sói 1lần cho hắn xem. Hắn sửng sốt cứng đơ người…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.