Đọc truyện Tên Hàng Xóm Đáng Ghét! – Chương 16
Tôi từ nhà Du Thiệu Kiệt chạy về nhà. Vào đến phòng khách thì thấy mẹ đang ở trong bếp làm cơm. Nghĩ tới hẳn mẹ sẽ biết một chút về bức ảnh này nên tôi đã lôi ảnh ra chạy lại gần chỗ me.
“Mau vào giúp mẹ cho rau vào nồi đi.” Mẹ nhìn thấy tôi rồi sai việc.
Tôi cho rau vào nồi rồi đậy vung lại sau đó đưa bức ảnh đến trước mặt mẹ mà hỏi.”Mẹ có biết bé trai này là ai không?”
Mẹ tôi buông con dao đang thái thịt xuống cầm lấy bức ảnh nhìn một cách chăm chú. Tay trái cầm ảnh, tay phải vuốt cằm điệu bộ đang suy nghĩ. Nhìn bà im lặng suốt từ nãy tới giờ tôi hồi hộp lắm rồi. Sau đó bà đưa bức ảnh cho tôi, vẻ mặt không chắc chắn lắm.
“Mẹ cũng không nhớ rõ lắm. Hình như cậu bé này là bạn con hồi nhỏ thì phải.”
Tôi lại nhìn cậu bé trong bức ảnh, miệng lầm bầm.”Vậy sao con không nhớ là có người bạn này nhỉ?”
“Nhìn chiếc váy con đang mặc mẹ nghĩ là hồi năm lớp 6, lúc ấy mẹ đã mua cho con chiếc váy này và đã làm kiểu tóc này cho con.”
Suy nghĩ về lời mẹ nói tôi cố gắng nhớ lại đoạn ký ức đó nhưng không tài nào nhớ nổi, điều đó khiến tôi vô cùng bực mình.
“Mẹ này chẳng phải con từng bị tai nạn sao. Hồi đó có để lại di chứng gì không ạ?” Tôi nhớ mình bị một chiếc taxi đâm vào khi đang trên đường từ trường đạp xe về nhà. Khi mở mắt ra thì cũng đã là vài ngày sau. Sau đó mẹ bảo tôi không sao, không để lại di chứng gì.
Bà lật lại rau trong nồi, đáp.”Giờ con lớn rồi mẹ đành nói cho con biết vậy. Hồi ấy sau khi bị tai nạn con đã mất trí nhớ trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng vì nó không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của con nên mẹ cũng không nhắc đến.”
“Vậy cậu bé này cũng nằm trong những ký ức bị quên đi?”
Bà gật nhẹ đầu.”Cũng có khả năng. Nhưng mà mẹ thấy cậu bé này rất quen, nhìn hao hao giống Du Thiệu Kiệt.”
Tôi cất tấm ảnh lại, trước khi lên phòng tôi nói với mẹ.”Con lên tắm đây.”
Sáng hôm sau lại là một ngày bình thường trong tất cả các ngày bình thường. Sáu giờ dậy làm vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà ăn sáng. Ăn xong lại đi xe buýt tới trường. Ngồi trên xe tôi có cảm giác mình bị theo dõi nhưng không rõ là ai đang theo dõi mình.
“Giai Kỳ!” Tôi giật mình vì có người hét lên bên tai. Ngoảnh đầu lại thì thấy Lộ Khiết đang cười toe toét nhìn tôi.
“Lộ Khiết hả? Làm tôi giật cả mình.” Tôi mỉm cười nói.
Lộ Khiết ngồi xuống bên cạnh tôi. Bây giờ tôi mới để ý Lộ Khiết đang mặc đồng phục trường mình. Tôi có hơi thắc mắc, nhìn cô hỏi.”Cậu chuyển đến trường tôi học hả?”
Lộ Khiết đáp:”Ừm, mình chuyển đến lớp Kiệt học.”
Tôi cảm thấy không vui, đáp cho có lệ.”Vậy sao.”
Sau đó chẳng ai nói với ai câu nào. Đột nhiên Lộ Khiết nhìn chằm chằm tôi khiến tôi hơi mất tự nhiên, mở miệng hỏi:”Sao cậu cứ nhìn tôi vậy?”
“Tối qua cậu có thấy bức ảnh của Kiệt không?”
Có tật giật mình, câu này đúng là không bao giờ sai. Bây giờ tôi đang nằm trong câu nói ấy. Ậm ờ một lúc tôi mới đáp.”Không thấy.”
Lộ Khiết gật gù đầu không nói gì nữa. Tôi cảm thấy rất tò mò lại hỏi.”Có chuyện gì sao?”
“Hôm qua cậu ấy bị mất một bức ảnh. Nghe nói là rất quan trọng.”
Tôi không đáp lại câu gì, bức ảnh hiện đang nằm trong cặp của tôi. Hành vi tối hôm qua của tôi có thể coi là trộm cắp, nhưng tôi cũng đâu có muốn tại tôi có lý do chứ bộ.
Đến trạm dừng, tôi cùng với Lộ Khiết và vài bạn cùng trường xuống xe. Chúng tôi tạm biệt nhau lớp nào vào lớp đấy.