Đọc truyện Tên Em Là Bệnh Của Anh! – Chương 10
Có lẽ vì ban ngày A Thích đã nói chuyện rất nhiều với Cơ Quân Đào nên tối hôm đó anh ta ngủ rất ngon giấc, cả đêm không mơ mộng gì. Chín giờ sáng hôm sau, anh ta mới thức dậy nên cảm thấy hơi đói. Đây là một hiện tượng rất hiếm gặp, nhiều năm nay anh ta chỉ xem đồng hồ để ăn cơm, rất ít khi có cảm giác đói.
Anh ta mở cửa tủ lạnh, bất giác cau mày. Tối qua Cơ Quân Dã và A Thích lại không để lại cho mình thứ gì, xem ra lại phải đến quán cơm nọ ăn mì rồi. Từ khi chuyển tới đây anh ta gần như đã trở thành người nhà của ông chủ quán.
Hôm qua lúc gần đi, Cơ Quân Dã đã ra vẻ thần bí kéo anh ta qua một bên nói rằng chính chồng Hoài Nguyệt đã mua bức Ánh trăng đó của anh ta, bây giờ đang treo ở trong phòng sách nhà họ. Cô còn cố ý dặn dò anh ta phải có thái độ tốt hơn một chút với người ta.
“Anh không thích bắt chuyện thì cứ đi đường vòng mà tránh, đừng để người ta phải thấy cái mặt lạnh của anh. Hoài Nguyệt đã thành bạn em rồi, bọn em đã nhất trí tương lai sẽ làm hàng xóm, đến lúc đó anh chuyển đến biệt thự mà ở, đừng để bọn em nhìn thấy mà ngứa mắt”.
Anh ta trợn mắt nhìn em gái. Lúc đầu người nói biệt thự không có hơi người, không có lợi cho bệnh tình của anh ta cũng là cô, sống chết bắt anh ta chuyển đến đây. Bây giờ chỉ mới ăn một túi đậu với hai quả dưa chuột của người ta, cô đã xưng “bọn em” với người ta rồi, còn co chân sút văng mình đi nữa chứ. Tình hữu nghị giữa phụ nữ đúng là làm mọi người phải trố mắt mà nhìn. Em gái anh còn háo hức đòi làm vườn hoa sân thượng, sao nó không tự nghĩ xem nó có chăm chỉ khéo léo như người ta hay không? Ngay cả cơm còn không biết nấu mà lại đòi trồng rau? Cuối cùng, anh ta cũng thỏa hiệp đồng ý làm một cái thang gác nối hai sân thượng với nhau, nói là để lúc nào muốn ăn có thể đi sang hái trộm. Cơ Quân Đào vừa nghĩ vừa thờ ơ gắp một đũa mì, mặc dù cảm thấy đói nhưng mì ở đây đúng là chán thật.
“Chú Cơ, chú Cơ!” Nghe thấy tiếng gọi, Cơ Quân Đào quay đầu lại thấy Đậu Đậu đang dùng hai bàn tay mũm mĩm vỗ lên bức tường kính hưng phấn gọi mình, âm thanh vọng vào qua cửa quán đang mở. Bây giờ trong cửa hàng mới có mấy người đang ngồi ăn, nhìn thấy một em bé xinh xắn như vậy tất cả đều dừng đũa mỉm cười với cậu bé.
Đột nhiên Cơ Quân Đào có một loại cảm giác vui vẻ như bảo bối của chính mình được người tán thưởng, vô thức vẫy vẫy tay với Đậu Đậu.
Thấy Cơ Quân Đào vẫy tay, Đậu Đậu cực kì vui vẻ kéo tay mẹ đi vào trong quán. Hoài Nguyệt vốn đang dẫn Đậu Đậu ra ngoài chơi, nhân tiện mua ít thức ăn, thấy vậy cô vội vàng kéo con trai lại nói: “Đậu Đậu, chúng ta đã ăn sáng rồi mà, con quên rồi à? Mẹ làm bánh trứng gà cho con ăn mà!”
“Nhưng mà con lại đói rồi, con muốn ăn mì”. Thân thể Đậu Đậu vặn vẹo như một con sâu, “Mẹ, con đói gần chết rồi đây này”.
Hoài Nguyệt dở khóc dở cười, “Mới hai tiếng làm sao mà đã đói được chứ! Mẹ không ăn bánh trứng gà mà cũng chưa đói”.
“Không phải mẹ nói trẻ con tuổi ăn tuổi lớn nhanh đói hơn à?” Đậu Đậu nói hùng hồn rồi đi thẳng tới, ngồi đối diện với Cơ Quân Đào, ngọt ngào gọi một tiếng “Chú Cơ!”
Hoài Nguyệt khó xử đứng bên cạnh bàn, Cơ Quân Đào không phải người nhiệt tình, cũng không phải người thân thiện. Cơ Quân Dã nói là do tính cách anh ta nhưng lần trước cô cũng nhìn thấy ánh mắt xem thường của anh ta, điều này khiến cô vô thức không muốn đến gần anh ta.
Cơ Quân Đào ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Ngồi đi. Hai mẹ con cũng chưa ăn sáng à?”
Hôm nay thái độ của anh ta tốt một cách đặc biệt, âm thanh dịu dàng, trên mặt còn có nụ cười. Hoài Nguyệt còn nhớ tâm tình người bệnh trầm cảm tồi nhất vào buổi sáng, càng gần tối sẽ càng tốt lên. Cô nhớ lại thời gian gặp mặt anh ta mấy lần từ trước đến giờ, buổi chiều, buổi tối, buổi sáng, chẳng lẽ bệnh tình của anh ta lại ngược lại. Vừa nghĩ cô vừa ậm ờ đáp: “Ăn một chút rồi”.
Trong quán chỉ có một loại mì, Cơ Quân Đào gọi thêm hai bát nữa. Hoài Nguyệt vội nói: “Một bát là đủ rồi, mà ít mì thôi”, rồi quay lại giải thích với Cơ Quân Đào: “Buổi sáng Đậu Đậu ăn nhiều rồi, chỉ vì thấy anh ở đây nên nó mới gây rối thôi, chứ thực ra không ăn được bao nhiêu đâu”.
Quả nhiên một bát mì lớn được mang tới nhưng Đậu Đậu chỉ ăn được vài đũa rồi không ăn nữa, đẩy bát mì đến trước mặt mẹ: “Mẹ ăn đi”.
Hoài Nguyệt sớm đã tính đến chiêu thức ấy của Đậu Đậu, nghiêm trang nói: “Mẹ không đói, không ăn được. Không phải Đậu Đậu kêu đói sao? Đậu Đậu ăn đi”.
Đậu Đậu khó xử nhìn bát mì hồi lâu, lại gắp một sợi mì lên ăn được nửa sợi rồi làm nũng: “Con cũng ăn no rồi, mẹ ăn đi, lãng phí lương thực là không tốt”.
Hoài Nguyệt cười nói: “Lần sau nhớ không được như vậy nữa, rõ ràng bụng không đói mà còn gọi đồ ăn, lãng phí lắm!”
Đậu Đậu xấu hổ gật gật đầu, “Vậy lần này mẹ ăn hết giúp con được không?”
“Được”. Hoài Nguyệt cầm đôi đũa Đậu Đậu đưa, chậm rãi ăn mì. Thấy vẻ mặt Cơ Quân Đào tỏ ra không hiểu cô lại giải thích: “Cô giáo ở trường mầm non đã dạy, một hạt lúa vàng chín giọt mồ hôi. Tuần đầu tiên đi mẫu giáo về Đậu Đậu đã tự ăn cơm, cơm rơi vãi khắp bàn nhưng cháu còn không chịu để mọi người lau bàn, nhất định nhặt từng hạt lên ăn hết làm tôi sợ quá. Tôi hỏi thì cháu nói ở lớp cũng như vậy, không ai được lãng phí một hạt cơm nào. Tôi đành phải bỏ ra hai ngày dạy cháu ăn cơm, chỉ sợ cháu làm rơi vãi ra bàn rồi lại liếm bàn thì khổ”.
Thương Hoài Nguyệt vừa nói vừa trìu mến xoa mặt Đậu Đậu. Cảm thấy mẹ đang nói chuyện mất mặt của mình với người khác, Đậu Đậu lập tức chui vào lòng mẹ kêu lên: “Không cho nói, không cho nói”.
Hoài Nguyệt cười nói: “Tốt tốt tốt, mẹ không nói nữa. Bây giờ Đậu Đậu của chúng ta ăn cơm giỏi lắm, vừa nhanh vừa không để rơi vãi, lần trước không phải chú Cơ cũng nhìn thấy sao. Đậu Đậu là một em bé ngoan không lãng phí lương thực”.
Cơ Quân Đào phối hợp: “Đúng vậy, lần trước chú nhìn thấy Đậu Đậu ăn cơm giỏi lắm”.
Nhìn hai mẹ con vô cùng thân mật trước mặt, Cơ Quân Đào nhớ lại rất lâu trước kia khi anh còn ở với mẹ thì cảnh tượng tương tự thế này cũng rất quen thuộc. Mẹ là người tin Phật, dù gia đình có giàu đến mấy cũng không cho phép con cái lãng phí lương thực, cơm anh ăn thừa mẹ anh cũng sẽ ăn giúp, đũa anh dùng mẹ anh cũng không ngại bẩn. Nhìn một lúc, anh ta dần đắm chìm vào trong kí ức của mình.
Thấy anh ta hơi ngẩn người, thần sắc trên mặt nhìn mông lung, Hoài Nguyệt nghĩ thầm, không phải bệnh tình phát tác nên anh ta lại thấy khó chịu với người khác đấy chứ? Mình gắng gượng nói lải nhải nãy giờ chắc anh ta cũng chẳng muốn nghe, nhất thời cô không biết làm thế nào, đành phải nhìn bát mì đã hết trước mặt rồi lại nhìn Đậu Đậu, ra hiệu cho Đậu Đậu đi về.
Đậu Đậu hiểu ý, cười tít mắt hỏi Cơ Quân Đào: “Chú thích ăn mì không?”
Cơ Quân Đào phục hồi lại tinh thần, nhìn bát mình, nói: “Không thích lắm, có điều Đậu Đậu nói đúng, không được lãng phí đồ ăn”. Nói rồi lại gắp mì ăn tiếp.
Đậu Đậu gật đầu rất tán thưởng, vui vẻ nói: “Vậy trưa này tới nhà cháu ăn cơm đi, hôm nay mẹ làm món sườn xào chua ngọt, còn xào bí xanh nữa. Chú thích ăn sườn xào chua ngọt với bí xào không?”
Hoài Nguyệt hết sức đau đầu với kiểu nhiệt tình hiếu khách coi phòng bếp nhà mình như phòng ăn công xã nhân dân của cậu con trai, cô vội ngắt lời nói: “Đậu Đậu, chú bận lắm, có rất nhiều việc cần làm, không được cứ bám lấy chú mãi thế”.
Đậu Đậu không hiểu, nói: “Con có bám lấy chú đâu, chú có rất nhiều việc cần làm không phải càng cần ăn cơm sao? Chú không thích ăn mì, con cũng không thích ăn mì, vì vậy có thể cùng ăn cơm mẹ nấu”.
Hoài Nguyệt cảm thấy mình học thạc sĩ văn học giống như chẳng để làm gì, không nói lại một em bé bốn tuổi, cô chỉ có thể quẫn bách cười cười với Cơ Quân Đào.
Cơ Quân Đào còn quẫn bách hơn cô, con người ta mời mình ăn cơm, mẹ thì không nói gì, anh ta nhận lời cũng không tốt mà không nhận lời cũng không phải. Vốn đã không giỏi giao thiệp với người khác, anh ta chỉ có thể lấy lí do trả tiền để né tránh sự khó xử này.
Ra khỏi quán mì, ba người chậm rãi đi về phía hồ sen. Đậu Đậu kéo tay Cơ Quân Đào hỏi: “Chú, hôm nay chú lại vẽ cho cháu một bức được không? Bức tranh lần trước mẹ cháu đã đóng khung cho cháu rồi. Cháu cho bà nội xem bà nội nói còn đẹp hơn cả ảnh chụp nên treo vào trong phòng cháu rồi”.
“Phòng nào?” Anh ta vô thức không muốn bức tranh đó được treo ở nơi khác.
“Phòng ở tầng hai, đợi lát nữa cháu dẫn chú đi xem”. Đậu Đậu nói, “Chú, nhà cháu còn có một bức tranh của một họa sĩ lớn treo ở trong phòng sách, là quà bố cháu tặng hôm sinh nhật mẹ, đợi lát nữa cháu cũng dẫn chú đi xem”.
“Đậu Đậu!” Hoài Nguyệt vội vàng ngắt lời con trai, sợ nó nói ra chuyện trong nhà. Ánh mắt khinh thường lạnh như băng của Cơ Quân Đào rơi vào người mình còn đỡ, cô không muốn con mình cũng bị tổn thương.
Sinh nhật? Cơ Quân Đào sửng sốt, thì ra hôm đó là sinh nhật cô ấy, thảo nào cô ấy lại đứng một mình trên sân thượng nhìn trăng khóc, có lẽ là tức cảnh sinh tình. Nhớ tới thái độ của chính mình với cô ấy hôm đó, trong lòng anh không khỏi cảm thấy áy náy. “A, tranh của hoạ sĩ lớn cơ à? Có đẹp không?”
“Vẽ một buổi tối đen sì sì, còn có mặt trăng. Bố cháu nói mặt trăng đó chính là mẹ”. Đậu Đậu nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói, “Vẽ cũng đẹp không kém chú mấy, đúng rồi, ai cũng vẽ đẹp, đẹp như nhau”.
Cơ Quân Đào cười nói: “Vậy tốt, hôm nay chú cũng vẽ một buổi tối có trăng cho cháu, sẽ đẹp hơn bức đó, được không?”
“Được”.
Nghe hai người một lớn một nhỏ này nói chuyện, Hoài Nguyệt thầm lắc đầu trong lòng, rốt cục hai người này có biết đang nói gì không chứ, vẽ đẹp như hoạ sĩ? Còn vẽ đẹp hơn cả hoạ sĩ? Hay anh ta không phải bị trầm cảm mà là bị hoang tưởng? Còn nữa, từ khi nào Đậu Đậu bảo bối của cô cũng mắc bệnh a dua nịnh hót?
“Mẹ, mẹ đi mua thức ăn đi, con với chú đi vẽ tranh được không?” Đậu Đậu dừng chân lại hỏi mẹ.
“Không được”. Cô buột miệng trả lời.
Một người đàn ông mắc bệnh trầm cảm có khuynh hướng tự sát, làm sao cô có thể yên tâm để con mình ở lại với anh ta chứ? Mặc dù bây giờ ngoài lúc nói chuyện thỉnh thoảng hơi khác thường thì vẫn có thể coi như bình thường nhưng ai biết lúc nào anh ta lại phát bệnh? Mặc dù sẽ không thương tổn người khác nhưng những hành động tự tổn thương mình đó cũng đủ làm một em bé quá sợ hãi rồi.
Cô đáp quá mau làm hai người một lớn một nhỏ bên cạnh đều kinh ngạc nhìn cô không rõ nguyên do.
“Ý mẹ là phải mua quá nhiều đồ, một mình mẹ không xách được hết nên phải có Đậu Đậu giúp đỡ”. Cô vội bồi thêm một câu.
Đậu Đậu hiểu ý gật gật đầu, “Vậy cháu đi xách đồ giúp mẹ”.
Cơ Quân Đào đã hiểu ra ý của Hoài Nguyệt, rõ ràng là cô ấy không muốn mình đi với Đậu Đậu, hoặc là ngại làm phiền mình hoặc là không yên tâm, hoặc nữa là vẫn để bụng thái độ của mình lần trước. Không nói gì nữa, trong lòng anh ta cảm thấy hơi mất mát.
Đi tới giao lộ, Hoài Nguyệt kéo tay Đậu Đậu dừng lại, “Cơ tiên sinh, tôi mang Đậu Đậu đến siêu thị, cảm ơn anh đã mời chúng tôi ăn mì”. Vừa rồi anh ta đã trả tiền cả bát mì mẹ con cô ăn.
“Đừng khách sáo”.
“Lát nữa chú Cơ đến ăn cơm nhé, ăn xong chúng ta sẽ vẽ tranh”. Đậu Đậu không yên tâm dặn dò thêm.
“OK. Đợi lát nữa chú dạy cháu vẽ tranh”. Nhưng mà có thể mẹ cháu không chịu cho chú đến nhà mà, anh ta tự nói với mình.
Hoài Nguyệt mỉm cười với anh ta, dắt Đậu Đậu rẽ sang một hướng khác. Từ đầu đến cuối cô ấy đều không mở miệng mời mình, có lẽ là cô thật sự tức giận rồi, anh ta không nhịn được nghĩ như vậy.