Bạn đang đọc Tên Em Khắc Trong Tim Anh: Chương 6
trong phòng làm việc của ông kim , một căn phòng khá sang trọng nhưng hơi tối và rất uy nghiêm ….thú thức là con cháu trong nhà , ai cũng sợ nhất là vô phòng này …..và Tae Hee cũng ko nằm trong số đó ….
………..con bé ngồi yên vị xuống một cái ghế bọc da và yên lặng chờ đợi một trận sấm rền nổ ra ngay trên đầu nó ….nhưng ông nó chỉ bắt đầu bằng một câu hỏi với giọng nhẹ nhàng mà rợn tóc gáy :
-giải thích?
Tae hee buộc phải thay đổi thái độ …nó hỉu nó có thể lì đòn với ai chứ với ông là vô tác dụng :
– Dạ, ji won bảo cháu là đồ vứt đi , là đồ chẳng có ai quan tâm , ngay cả đến bố mẹ cũng ….
dến đó nó im bặt , quay mặt đi chỗ khác , cô bé ko muốn ai tỏ ra thương hại mình , Tae Hee ghét điều đó kinh khủng ….còn ông Kim , ông nhìn Tae hee một lúc rồi nói với giọng trầm ngâm :
– chẳng lẽ ông ko dạy cháu sao ? cháu phải học cách phớt tỉnh mọi thứ , bỏ qua những lời châm biếm , trêu chọc , ko được bộc lộ rõ rệt cảm xúc của mình ….điều đó mới giúp cháu tồn tại trong cái thế giới này , và làm cho cháu đối mặt với mọi khó khăn được …
……..im lặng kéo dài ,rồi ông nó khoát tay :
– cháu về phòng đi …
– vâng…
Tae hee khẽ nói , rồi con bé đứng lên thất thiểu đi về phòng …
—————————————————————–
đã 2 giờ sáng nhưng Tae Hee ko tài nào chợp mắt được …những lời ông nói hiện về trong đầu của cô khiến cô trằn trọc mãi…
cô đắng cay nghĩ thầm ông à ,ông có biết cách dạy dỗ của ông đã biến cháu thành người như thế nào không hả ông ?…. là người không bao giờ bày tỏ được cảm xúc của bản thân , lúc nào cũng sống trong sự khép kín , tạo ình 1 vỏ bọc khó gần ….thực sự cháu đâu có muốn thế nhưng cháu đã quen phải như vậy rồi ,cháu chẳng thể nào….
-Tae Hee, con ngủ chưa .?
là mẹ , Tae Hee vội nhắm mắt lại và giả vờ như đã ngủ say….(cô mệt mỏi lắm rồi , chẳng muốn nói chuyện lúc này mà thực ra cũng chẳng có gì mà nói cả )….
mẹ của Tae Hee mở cửa và nhẹ nhàng bước vào phòng , bà ngồi xuống giường ….đưa tay bà khẽ vuốt tóc con gái ….Tae Hee linh cảm rằng bà đang khóc ….quả thực là vậy , nhưng bà nhanh chóng lau nước mắt ….và hình như nghĩ con đã ngủ say …bà buồn bã nói :
– Tae hee ….chắc là con buồn lắm khi chứng kiến bạn bè con vui vẻ bên cạnh bố mẹ họ …còn con thì cô đơn , thui thủi một mình …..mẹ xin lỗi , con yêu …mẹ biết con giận mẹ lắm…mẹ biết mẹ chẳng ra gì , mẹ ko phải là một người mẹ tốt , mẹ chẳng thể ở bên con , chăm sóc con khi con cần, mẹ chỉ biết nghĩ đến bản thân , đến nhu cầu của riêng mình mẹ mà quên bẵng đi mình còn có con….hic….mẹ xin lỗi….mẹ vạn lần xin lỗi con ….
…………….cảm giác của Tae Hee lúc này là khó chịu kinh khủng , cô chỉ muốn đứng phắt dậy và nói với mẹ rằng là cô ko muốn nghe , ko cần nghe , ko thích phải nghe những lời đó…..nhưng tất cả những gì cô có thể làm là im lặng …..
-Tae hee à ,mẹ biết là mẹ làm con không vui khi ở đây , và mẹ sẽ ko làm con bực vì chuyện đó nữa ….ngày mai mẹ sẽ bay sớm hơn dự định……nhưng mẹ vẫn muốn nói là mẹ yêu con nhiều….yêu nhiều lắm …..
đến đó bà bật khóc nức nở nhưng sau 1 phút trấn tĩnh bà thôi không khóc nữa , bà không muốn đánh thức con bé dậy….nó đã có 1 ngày quá mệt mỏi rồi ….bà chỉ cúi xuống hôn khẽ lên má con …rồi ngắm nghía con lần cuối cùng , bà đứng lên lặng lẽ ra khỏi phòng như lúc vào ….
…………………mắt của Tae Hee cay xè , nhưng cô kìm nén và trùm chăn kín mít , cô cố gắng nhắm mắt ……
…………………………………………
….. những hình ảnh hồi bé mỗi lần chạy bị vấp ngã , bà Jin Hee nhẹ nhàng đỡ cô và lo lắng , bôi thuốc những chỗ đau đó lại hiện về ……….
——————————————————————–
sân bay quốc gia Xê -un ,
….hôm nay bà Ji Hee lên đường bay sang AI Cập , người đi tiễn bà lúc này chỉ có mỗi Dennis ….
-Dennis à , cô nhờ cháu chăm sóc Tae Hee dùm cô , nhìn nó mạnh mẽ thế nhưng thực ra yếu đuối và dễ tổn thương lắm …
bà sụt sùi nói ….Dennis cũng buồn ko kém….cậu ta khẽ nói :
– cô cứ yên tâm ., cháu hứa ……
QUÝ KHÁCH CHÚ Ý , CHUYẾN BAY TỪ HÀN QUỐC SANG AI CẬP SẮP SỬA KHỞI HÀNH
2 cô cháu nhìn nhau một lát :
– cô đi nhé …..
-….vâng ạ ….cô đi cẩn thận …
rồi bà vội vàng xách va li đi vào phòng soát vé ……vừa đi bà vừa ngoảnh mặt lại …..hình như bà đang hi vọng Tae Hee đến nhưng …..chỉ là thất vọng ….bà ra đi với một giọt lệ long lanh trên khóe mắt ……..
….thực ra ,bà đâu hay biết rằng đứa con gái của bà đang đứng sau hàng rào của đường bay kia, lặng lẽ dõi theo chiếc máy bay đưa mẹ mình đi đến 1 phương trời xa như cách đây 8 năm cô bé đã làm……
1 tháng sau ,
….. Hàn Quốc đang vào mùa đông , những đợt tuyết đầu mùa đã xuất hiện ( Tae Hee thích điều đó lắm ) ….trời càng ngày càng rét hơn , và học sinh được mang áo khoác đi học , áo khoác của trường cô bé là màu đen , trên có gắn phù hiệu của trường là con đại bàng kiêu hãnh đang dang rộng đôi cánh ….trông thật dũng mãnh ….
3 tháng rùi Tae Hee thầm nhủ …thời gian trôi qua nhanh thật …mới đó mà đã ba tháng cô đặt chân vào trường trung học này ….mọi chuyện vẫn diễn ra 1 cách bình lặng (tất nhiên ngoại trừ vụ cô nàng đấm vỡ cửa kính trường trong vụ dằn mặt Ji Won ) ….
….còn chuyện kết bạn , tae hee cũng làm quen được với khá nhìu người nhưng chỉ là chơi xã giao , còn những người mà cô bé có thể tin cậy chỉ có thể là Dennis và Hae won…
…à , nhắc đến Hae Won mới nhớ , thằng đó đã nghỉ học 3 ngày rồi , ko biết có chuyện gì ko nhỉ ? (mà thằng này cũng kì , tae hee phone đến hỏi thăm thì hắn vẫn luôn mồm bảo không sao ) …..không sao mà thế à , đợi đó đi học về tôi đến nhà cậu là biết ….
– Anh à , thực ra em mến anh lâu rồi từ lần đầu tiên đến dự sinh nhật năm em 8 tuổi cơ, nhưng đến bây giờ em mới đủ dũng cảm để bày tỏ ….
Tiếng của JI Won , Tae Hee nhận ra ngay …..cô vội núp sau bức tường….cô cũng muốn bỏ đi lắm nhưng sự tò mò níu kéo cô bé lại và chờ xem đối tượng của bà chị đỏng đảnh là ai ….
– Xin lỗi , Ji won nhưng anh ko thể thích em được …
trời , là Lee Yul ….Tae Hee mím môi …..cô vẫn còn nhớ như in chuyện hắn băng tay cho cô lần trước …đến bây giờ cô vẫn cảm thấy ngài ngại ….
-sao lại không được kia chứ ? anh chưa có người bồ mà ….sao anh không thử hẹn hò với em …khoảng 3 tháng thôi cũng được ….
không biết ngại với xã hội Tae Hee cười khẩy ….Ji won lúc nào cũng bảo cô và Dennis làm mất mặt nhà họ Kim nhưng sự thực thì …..
– Ji Won, sự thực thì anh đã thích 1 người rồi nên anh không thể đón nhận tình cảm của em .
biết ngay mà Tae Hee tặc lưỡi , nếu với cô thì khác , cô sẽ bảo không thích ngay chứ không việc gì phải tìm lí do ệt …
-TAE HEE , EM ĐỨNG ĐÓ LÀM GÌ VẬY .
giọng của 1 cậu con trai kêu lên làm cho Tae Hee giật cả mình ….thì ra là Min-hyk, 1 anh chàng học lớp 12 có quen biết với Dennis ….Hoảng hốt , cô nàng làm dấu ra hiệu cho cậu ta im lặng ….hỉu ý , cậu bèn lỉnh đi ….nhưng ….đến khi quay mặt lại thì cô nhận ra Ji Won đang trừng trừng nhìn mình , bên cạnh cô ta là Lee yul ….
……Bất giác Tae Hee đỏ bừng mặt ….cô cảm thấy xấu hổ vô cùng ….đến khi ngẩng mặt lên cô nhận ra mắt của Ji Won ươn ướt , rồi cô ta xô Tae Hee thật mạnh và bỏ chạy …..
…….Nếu cách đây mấy phút , cô còn ghét cay ghét đắng Ji Won ,thì giờ đây trong lòng cô nhen nhúm một thứ tình cảm …..đó là lòng thương hại cho 1 con người quen được mọi thứ dễ dàng lại bị từ chối trong lần tỏ tình đầu tiên ..
-Nhóc nghe được gì rồi ?
Lee yul nhếch môi hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ của Tae Hee ….cô bé liếc xéo cậu ta , rồi trả lời lạnh lùng :
– anh thông cảm , tôi đâu có muốn nghe ….nó đập vào tai tôi mà ..
– thế à ?
Lee Yul lại cười , nụ cười nửa miệng…..Tae Hee ghét điệu cười đó lắm tuy nhiên con bé cố không tỏ thái độ …..chợt Lee Yul hỏi :
– tay nhóc sao rồi ?
À , cái tay đó mới được tháo băng 3 ngày ….nghĩ cũng kinh khủng , chỉ do 1 phút không làm chủ được mình mà Tae Hee đã trả giá bằng ba tuần với cái tay thương mà tay trái nữa chứ ( tay thuận của cô )
– Tháo băng rồi .
con bé trả lời ngấm ngẳng ….rồi giương mắt lên nhìn Lee yul dò hỏi :
– sao anh không cặp với Ji Won ? …..cô ta cũng xinh …hơn nữa chỉ xin cặp với anh 3 tháng thôi mà ….nếu thấy không thể tiếp tục anh có thể thôi mà ….vậy sao anh ko cho Ji Won 1 cơ hội…
Lee Yul nhìn chằm chằm Tae Hee ….và cô , cô cũng trừng mắt nhìn lại vì cô cho rằng nếu ngoảnh mặt đi thì cô đã thua …mà bản tính hiếu thằng ko cho phép cô làm điều đó …..nhưng nhìn thẳng vào mắt Lee Yul như là ….là ….là nhìn vào mắt ông cô vậy …
– Anh không thích .
Lee Yul đáp gọn lỏn..
– vì sao ? anh đã lỡ thích 1 con bé nào à ?
Tae Hee hỏi với giọng điệu châm chọc …
– nếu anh bảo là đúng nhóc có tin không ?
Lee Yul nhìn Tae Hee thích thú …
– Không .
– Tại sao ?
Lee Yul ngạc nhiên …
– Vì người như anh khó mà thích được ai .
Tae Hee bực bội nói ….và bỗng nhiên , Lee Yul cười , cười thật to và sảng khoái ….điều đó làm cô cáu bởi lẽ cô không hiểu lời cô nói có gì đáng cười …..còn Lee Yul . một lúc sau cố gắng lắm cậu ta mới thôi cười…. liếc qua đồng hồ ,cậu ta nói khẽ :
– đến giờ anh tập bóng rổ rồi ….gặp sau nhé…
rồi cậu ta chạy xuống cầu thang không quên nói vọng lên rõ to :
– Nhóc muôn đời mãi là nhóc.
nghe câu mà Lee Yul nói xong , Tae Hee cảm thấy tức tối vô cùng… thiệt tình cô không muốn ai coi mình chỉ như một đứa trẻ con , đặc biệt là Lee Yul…(mà cậu ta cũng chỉ ra đời trước cô có một năm thôi mấy )…..nhưng chẳng thèm quan tâm nữa bởi việc mà cô cần làm lúc này là đến thăm đứa bạn thân nhất của mình đã ……
——————————————————–
biệt thự của nhà Hae won khá gần khu trung tâm , nó có kiến trúc mang đậm phong cách châu Âu và được bao quanh một khu vườn rộng ….(dù bây giờ khu vườn ấy đang có vẻ tiêu điều vì mùa đông nhưng vẫn không làm giảm đi nét đẹp của khu nhà )..
…cổng mở , Tae Hee đi thẳng vào nhà và cô bé gặp ông quản gia ….1 ông lão đã già và trông bề ngoài có vẻ nghiêm khắc nhưng kì thực bên trong lại rất đa cảm .
– chào cô , Tae Hee .
– chào ông , ông Park..tôi muốn gặp Hae Won .
– à , cậu chủ đang ở trên phòng , cô cứ lên đó tự nhiên …
( sở dĩ Tae Hee được tự do như vậy là vì cô đã chơi thân với Hae won từ năm cấp 1 và cực kì được mẹ Hae won yêu quý ).
phòng Hae Won đây rồi ,cô bé gõ cửa trong sự nôn nóng …ngay sau đó là tiếng gắt gỏng của Hae Won ..
– ĐỪNG CÓ LÀM PHIỀN TÔI …
Lập tức Tae Hee đẩy cửa vào và nhìn cậu ta với vẻ thách thức nhưng rồi vẻ mặt của cô nhanh chóng chuyển qua sững sờ , ngạc nhiên …..vì khuôn mặt đẹp trai ngày nào của Hae Won giờ đã bị bầm dập , mắt còn bầm tím …..
….ngồi xuống cạnh giường của Hae Won, Tae Hee săm soi khuôn mặt của cậu ta rồi dằn từng tiếng :
– chuyện quái gì vậy hả ?
Hae Won ngoảnh mặt đi chỗ khác , nhưng Tae Hee vẫn không buông tha :
– nói đi chứ ? đứa nào đã làm cậu như thế này ?
Hae won vớ lấy điếu thuốc trong túi áo khoác làm 1 hơi , và hờ hững nói :
– Bọn học sinh trường Hon-Shin đập .
– và cậu thua ?
Tae Hee nghi ngờ hỏi …vì cô biết Hae won chẳng chịu thua ai bao giờ …
-tất nhiên , một mình tôi chọi sao nổi mười mấy thằng …
Hae won vứt điếu thuốc xuống đất cáu kỉnh nói ..:
– may mà cuối cùng có thằng báo gấp với anh Dennis không thì tôi còn te tua thảm hại hơn …bọn chó .
Tae Hee chẳng biết nói gì hơn lúc này…tâm trạng cô tức tối vô cùng , trong lòng thì thầm nguyền rủa bon khốn đã đánh lén Hae won …. đến khi bình tĩnh lại ,Tae Hee nhếch mép bảo Hae Won :
– Hae Won , đừng có điên vì mấy thằng hèn hạ đó nữa ,sớm muộn gì chúng cũng bị băng của anh Dennis đập thôi .
…rồi sực nhớ ra điều gì đó , cô quay sang cậu ta dò hỏi :
-…mà mai cậu có đi coi trận bóng rổ giữa trường mình và trường Hon Shin không ? chắc chắn Hon-Shin sẽ bị dập đẹp à xem , đi coi cho đỡ tức …
nhưng lập tức Hae Won gạt phắt đi :
– thôi , đi mà xem thằng Lee Yul trình diễn á ? tôi thà ở nhà còn hơn…
Lee Yul ? à …đúng rồi hắn cũng ở trong đội bóng rổ của trường và cũng được anh Dennis đánh giá là chơi cực kì hay ….đến đây thì thực sự là Tae Hee chán nản và có ý định dẹp buổi đi xem bóng rổ ngày mai ….
………………………
………………………..
…7h tối , cô bé mới về nhà sau khi ăn xong buổi tối tại nhà Hae Won ….đúng là ăn 2 đứa với nhau nên Tae Hee cảm thấy cực kì thoải mái và tự nhiên …điều đó khác hẳn với ở nhà , phải cực kì giữ kẽ….
…..Nhưng mới vừa bước vào cổng thì cô đã khựng lại ….là Lee Yul , cậu ta đang nghe Dennis nói chuyện gì đó ….có vẻ như rất nghiêm túc ….rồi chợt nhận ra sự có mặt của Tae Hee , Dennis vui vẻ kêu to :
– HEY , TAE HEE …SAO VỀ MUỘN VẬY ?
……Tae Hee bước về phía 2 người họ ( vẫn cái đầu ngẩng cao ):
-thăm Hae Won …khốn kiếp…nó bị đập cho tơi tả …
Lee yul lại cười khẩy ….hình như đó là kiểu cười chủ đạo của anh ta thì phải …Tae Hee trừng trừng mắt ngó Lee Yul với ánh nhìn đe dọa ….dường như Dennis cũng nhận ra điều đó , nên cậu ta vội nói :
– Sao em không vào ăn tối nhỉ ? chắc là em đói lắm hả .?