Bạn đang đọc Tên Em Khắc Trong Tim Anh: Chương 25
Hae Won học lớp mấy rồi nhỉ?
Ông Kim hỏi…
-lớp 3.
ông Bahn nói..
-à , thì ra là bằng tuổi với 2 đứa cháu gái của tôi..
-Ji won à?…mà ai nữa?
-Tae Hee..con bé vừa từ Mĩ chuyển về..
-bố mẹ con bé chịu về nước rồi à?
-không.
Ông Kim thở dài :
-bố mẹ nó lí dị…mỗi người sống 1 nơi , ai cũng bận với sự nghiệp riêng của mình nên gửi nó về đây cho tôi chăm sóc…
giọng ông trầm trầm :
-Tội nghiệp cpn bé….đây là 1 cú sock lớn với nó…con bé trở nên ít nói và lúc nào cũng lặng lẽ , khó gần , không thích nói chuyện với người xung quanh…tôi đã đưa nó đến bác sĩ tâm lí điều trị nhưng có vẻ như không khả quan mấy…hôm qua , đang học nó lại bỏ về…Ji won nói với tôi Tae Hee đánh bạn trong lớp..tôi không tin nên đã gặng hỏi con bé….nhưng Tae Hee vẫn im lặng , chẳng chịu nói gì…
………………………………………..
…………….
-chà
Ông Bahn chép miệng :
-thật tội nghiệp cho những đứa trẻ phải chứng kiến cảnh tình cảm gia đình rạn nứt quá sớm…
————————————————-
Ông ơi , mau về cho rồi , ở đây chơi chán quá
Hae Won lầm bầm nói khi thơ thẩn dạo trong vườn..trong nó chán nản và chân thì cứ dậm thình thịch xuống đất…
Sau khi lòng vòng trong vườn phát oảo người ,,,thằng bé lủi ra khu vực phía sau nhà với hy vọng sẽ có cái gì dó hay ho , thú vị chờ đợi nó…
Đột nhiên tim nó thót le^n 1 cái khi nhìn thấy 1 người…đó là Tae Hee , con bé đang ngồi trên bậc thềm ,mắt hướng về phía mặt trời lặn..dường như con bé cảm thấy buồn trước khoảnh khắc ngày tàn…
Ra đây là nhà của Tae Hee và Ji won
Hae Won nghĩ thầm và tim thì đập liên hồi…đầu óc thì đang phân vân không biết nên nhẹ nhàng..bỏ chạy hay là đến chỗ con bé nói lời xin lỗi..nhưng liệu con bé sẽ phản ứng ra sao? sẽ trợn trừng mắt nhìn nó hay là khinh khỉnh bỏ đi như ngày thường?
thôi kệ. cứ xin lỗi cho đỡ dằn vặt
nó thầm nhủ với bản thân rồi lấy hết can đảm , tiến lại gần con bé với 1 cái mặt hếch lên trời..
-hey , chào bạn.
Hae Won cố gắng nói 1 cách điềm tĩnh và nở 1 nụ cười
Tae Hee nhướn mày nhìn nó..:
-gì?
-à…
Hae Won bặm môi , ngượng nghịu nói :
-tôi muốn xin lỗi về chuyện ban sáng…
-tôi quên rồi..
Tae Hee đáp 1 cách gọn lỏn..nó lại đưa mắt nhìn về phía tây..
-ở đó có cái gì à?
Hae Won thắc mắc hỏi khi thấy con bé cứ nhìn hướng đó mãi..
-mặt trời lặn.
-thì sao?chuyện bình thường mà…?
Hae Won nhíu mày nhìn theo…
-nhưng mỗi khi nhìn nói tôi lại thấy buồn , tôi có cảm giác mỗi thứ trở nên trống rỗng , vô nghĩa , tất cả đều quay lưng lại với tôi…
Tae Hee nói bằng giọng buồn bã..ngay sau đó , nó cảm thấy ngạc nhiên với chính mình là tại sao nó lại tâm sự với 1 thằng bé như Hae WON…
-Vậy tại sao cậu không ngắm cảnh bình minh? nó rất đẹp và nó làm cho con người ta cảm thấy hy vọng nhiều vào cuộc sông..bố tôi đã bảo tôi như vây.
bố tôi đã bảo tôi như vậy …Tae Hee se lòng vì câu nói đó..nó đưa mắt nhìn Hae Won , và tự dưng nó cảm thấy mắt mình cay cay :
-thế bố cậu có tốt không?
-có , tôi tự hào về bố.
tôi cũng từng tự hào
nó cay đắng nghĩ thầm và nhìn chăm chăm Hae Won…:
-thế còn mẹ?
-cả mẹ nữa , tôi rất yêu mẹ…
Hae Won nở 1 nụ cười nói…
Tae Hee lặng người , tự dưng trong đầu nó hiện ra cảnh nó co rúm người lại, đắp kín chăn , rấm rứt khóc thầm sau khi nghe lén 1 trận cãi nhau giữa bố mẹ , họ đổ lỗi cho nhau trong mọi thứ và sỉ vả lẫn nhau..chính lúc đó nó nhận ra rằng cái niềm tự hào về gia đình hạnh phúc của nó bấy lâu nay chỉ là hư vô , là ảo tưởng , là không có thật…
-cậu thật là hạnh phúc vì được bố mẹ quan tâm đầy đủ..
Nó nhìn Hae Won và mặc dù đã cố tỏ ra thật vô tư trong lời nói đó nhưng kì thực trong lòng thì đang trào lên sự ghen tị…nó thèm , thèm được như Hae Won dù chỉ là 1 chút…
đâu có , bố mẹ tôi đi đây , đi đó cả ngày à..có 1 dạo gần cả năm trời tôi mới được chơi cùng bố mẹ
Thằng bé bặm môi , mắt dán chặt xuống đất..:
-Tôi có nhiều đồ chơi lắm nhưng tôi không biết phải chơi cùng với ai , chơi vì cái gì?..
à , thì ra là thế , nếu 1 giây trước đây , Tae Hee còn cảm thấy ghen với Hae Won thì giờ đây , nó lại cảm thông cho thằng bé vô cùng…đúng là Hae Won có may mắn hơn nó nhưng dù sao vẫn thật đáng thương..
-tae Hee này , chúng ta làm bạn có được không?
Hae Won ấp úng nói , cắt ngang dòng suy nghĩ của con bé…
-làm bạn với tôi á?
Tae Hee ngước mắt nhìn Hae Won :
-tại sao?..cậu làm tôi ngạc nhên đấy vì cậu là người đầu tiên bằng tuổi nói là muốn làm bạn với 1 con bé khó chịu như tôi.
-đấy là do cậu không muốn kết bạn đấy chứ?..mà trả lời tôi đi , tôi có thể chơi với cậu được không?
Hae won chờ đợi câu trả lời..sự hy vọng ngập tràn trong đôi mắt của nó
-tất nhiên là được rồi..nhưng mà cậu phải hứa với tôi 1 chuyện…
-chuyện gì vậy?
Giọng Hae Won nghi nghi hoặc hoặc..
-đừng bao giờ kéo tóc tôi nữa nhé.
-tất nhiên rồi..
Thằng bé cười..nụ cười rạng rỡ..
———————————————————————————-
8 năm trời từ tình bạn chuyển sang tình yêu lúc nào mà tôi không hay biết , và hôm nay tôi ko thể kìm nén được tình cảm của mình…ông tôi nói đúng , tôi không phải là người biết che dấu tình cảm vì vậy tôi đau , đau khi phải mang trong mình 1 tình yêu thầm lặng..nhưng tôi không muốn phải chịu đựng nỗi đau đó nữa và vì vậy tôi sẽ chọn cách ra đi…hãy hiểu cho tôi Tae Hee , không phải là tôi không muốn ở bên cậu mà bởi vì tôi không thể…
…………………………..
……………….
………….
–
–
………………….
………………..
……….
–
Tae Hee tắt máy….rồi cô lôi trong hộc bàn ra cuốn an bum ảnh mà 2 đứa -cô và Hae Won góp mặt là phần nhiều….và khi ngắm nhìn những kỉ niệm đẹp đẽ được lưu giữ đó , cô thở dài nói :
-xin lỗi Hae Won , tôi biết tôi đã làm cậu đau nhiều lắm nhưng tôi không thể thích cậu được….trái tim luôn có lí lẽ riêng của nó mà…