Bạn đang đọc Tên Em Khắc Trong Tim Anh: Chương 21
-anh Lee Yul , chúng ta cần phải tới bệnh viện ngay …
Tae Hee giờ đây đã thôi khóc…cô sụt sịt mũi noi..
còn Lee Yul , cậu dang ngồi tựa lưng vào tường , ôm bụng , nói 1 cách khó nhọc:
-giờ anh không còn sức nữa đâu , anh muốn nghỉ 1 lát…
Tae Hee vội lôi trong túi áo ra chiếc khăn tay và lau vết máu trên cho anh…đột nhiên , cô nghe tiếng Lee Yul khe khẽ :
-anh xin lỗi nhóc..
-sao lại xin lỗi?
Tae Hee dừng tay lại và ngạc nhiên hỏi :
-vì đã có 1 buổi tối tệ hại như thế này..
Lee Yul nói bằng giọng buồn buồn :
-nhóc biết không..tối nay định mời nhóc đi ăn…chỉ có anh và nhóc , dưới anh nến..nghe bản nhạc love story…và anh sẽ nói thật tình cảm lòng mình với nhoc..rằng…anh thích nhóc….thế đấy , anh đã định tỏ tình như vây….nhưng giờ đây , nó lại thành ra như thế này…
Lời nói của Lee Yul làm Tae Hee bối rối , tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực…cô không thể nào hiểu nổi…Lee Yul thích cô thật sao? thích 1 người như cô á?
-Lee Yul , anh là người có tất cả mọi thứ…bọn con gái trong trường đều ngưỡng mộ anh…nhưng tại sao anh lại thích em cơ chứ?..1 con bé khó gần , bướng bỉnh , lầm lì , bảo thủ và kiêu ngạo , luôn làm anh bực mình…em k không thể nào hiểu nổi…
Lee Yul nhìn sâu vào mắt cô và nói bằng giọng dịu dàng :
-nhưng nhóc có biết rằng những cái đó không hề làm anh bực..mà ngược lại , nó cuốn hút anh…anh thích nhìn thấy cái dáng nhỏ nhắn của nhóc , cái mũi hếch lên đầy kiêu hãnh…vẻ mặt nhăn nhăn..anh cũng thích cả những lúc nhóc bặm môi và trợn mắt nữa…..anh không biết từ lúc nào mà xa nhóc anh thấy nhớ…anh hạnh phúc mỗi khi thấy nhóc cười…anh cảm thấy se lòng mỗi khi nhóc không vui….kì lạ lắm..trước đây anh không hề biết đến những cảm giác đó…nhưng khi gặp nhóc thì anh đã biết..anh gọi thứ cảm giác đó là tinh yêu..thế còn nhóc…nhóc có thích anh không? dù chỉ là 1 chút….
Lee Yul im lặng chờ đợi câu trả lời….
………………………………………….. .
….im lặng…..
..nín thở…
và Tae Hee đã gật đầu…cô cũng thích anh , vậy thì việc gì cô không dũng cảm gạt bỏ cái tính trẻ con của bản thân ra 1 bên và sống thật với chính cảm xúc của mình…
cái gật đầu của Tae Hee làm Lee Yul mỉm cười….mặt cậu từ từ tiến sát lại mặt cô….Tae Hee có thể cảm nhận hơi nóng của Lee Yul….cô nhắm mặt và chờ đơi…thời gian như ngừng lại khi môi Lee Yul chạm vào bờ môi cô…đó là 1 nụ hôn ngọt ngào và nóng bỏng…
…đây không phải là nụ hôn đầu của cô nhưng Lee Yul là người đầu tiên dạy cho cô biết ý nghĩa thật sự của 1 nụ hôn là gì….suốt đời cô sẽ không bao giờ quên được dư vị của nó…..mãi mãi….
anh không phải là mối tình đầu của em nhưng anh còn có ý nghĩa với em nhiều hơn thế..
anh có biết không? hồi còn bé , em được bố mẹ kể cho nghe về chuyện tình yêu của ho…trong mắt em nó đẹp và lãng mạn lăm…nhưng lớn thêm độ 2-3 tuổi nữa thì gia đình em có những dấu hiệu rạn nứt không gì cứu vãn nỗi….em đã vô tình nghe những trận cãi và của họ và thật sự bị sock khi nghe những lời họ nói về nhau….
..em đã bị ám ảnh rất nhiều..và lớn lên , em đã không tin vào tình yêu đích thực nữa…em coi đó là thứ tình cảm tầm thường….em cặp bồ lúc nào em thấy thích và phung phí nụ hôn của mình thật nhiều…nhiều đến nỗi và em không cảm giác được ý nghĩa thật sự của nó….hẹn hò nhanh chóng…chia tay vội vã…đó là cách sống của em…
những tưởng rằng em sẽ mãi như thế cho đến khi em gặp anh…anh là 1 người đặc biệt…
anh còn nhớ lần đầu tiên mình nói chuyện với nhau không? anh đã nói thẳng vào mặt em rằng anh không có ý định cặp với 1 đứa con gái thay bồ như thay áo là em…(ai cần anh cặp chứ??)…..lúc đó em choáng nặng và ghét anh kinh khủng khiếp…
rồi trong sinh nhật của anh lắm chứ..tại vì anh đã ném thẳng món quà em tặng (bị ép buộc nhé , em không tự nguyện ) xuống nước…em đã choáng lắm rồi…vì thế cho nên khi Hae Won gây chuyện với anh , em đã bênh cậu ây..em biết em đã sai nhưng em vẫn cứ làm….do em hiếu thắng và bướng bỉnh quá , em không muốn chịu thua anh..em muốn làm anh đau..
em đến nhà anh xin lỗi (bị bắt phải như vậy )nhưng em không thể nói ra điều đó..anh cũng chẳng ép em phải nói .nhưng sao khi ra về em lại cảm thấy buồn bực và nhục nhã..lúc ấy em vẫn không ưa nổi anh…
rồi khi em bị thương..ngồi 1 mình trên băng ghế đá….người đầu tiên đến băng tay cho em cũng là anh..nếu là người khác hẳn cảm động lắm…nhưng sao em lại chẳng có 1 cảm xúc gi.lại còn lạnh lùng bảo anh rằng : tôi không muốn mang ơn anh nữa..
lúc đó em vẫn chưa thích anh…
vô tình chứng kiến cảnh anh từ chối tình cảm của Ji Won , em đã ngại vô cùng khi bị anh bắt gặp ( em chẳng hứng thú gì đến mức phải nghe lén dâu nhé)..nhưng lúc đó em nhận ra 1 điều : anh là người dứt khoát trong tình cảm , luôn sống thật với cảm xúc của chính mình….
thấy anh chơi bóng rổ hay đến nỗi toàn trường đều vỗ tay khen ngợi ( chà fan nữ của anh đông đảo thật )..lúc đó em mâu thuẫn lắm , em rất muốn cổ vũ cho anh ( anh là đại diện của trường , mà em yêu trường lắm )..nhưng kết quả là em chẳng thể nào vỗ tay cho anh cái nao..em chỉ vội vã quay đi khi chạm phải ánh mắt anh…em trẻ con anh nhỉ?
em rất thích đi xem đánh nhau giữa BLUE STAR và HON SHU, anh Dennis đã lung lay nhưng anh đã gạt phăng đi và ra điều kiện này nọ (lúc ấy anh như là sao ý)..anh làm em căm và oán anh kinh khủng….
khiêu vũ với anh một cách bất đắc dĩ trong vườn , không 1 nhạc đệm nao..anh có biết là em phải cố tỏ ra bình tĩnh lắm khi nắm tay anh., nhìn sâu vào mắt anh không…( à…ờ…em công nhận mắt anh rất đẹp)..lúc ấy , em đã nhen nhúm 1 tình cảm đặc biệt với anh rồi thì phải….
được anh cứu trong lần bị ép phải đi gặp mặt…em đã rất cảm động…nhưng lại chỉ có thể gói gọn nó trong 2 tiếng cám ơn mà không nói gì được nhìu hơn thế….nhưng buổi tối hôm đó còn chưa kết thúc , anh đã đưa em đi chơi. cho em 1 tối vui vẻ , chúng ta đã tâm sự , ăn thịt nướng cùng nhau….anh đã lau miệng cho em ( em run lắm ) và câu hỏi của anh như xoáy sâu vào tim em chẳng lẽ tình cảm nhóc dành cho anh không nhích lên được chút nào sao?….chà , nhích lên nhiều lắm chứ..bằng chứng là em đã nói với anh chúng ra hãy làm bạn…lúc đó em không ghét anh nữa , mà ngược lại thinh thích anh rồi..
….những ngày sau đó , không gặp anh em thấy nhớ , vô tình nghĩ đến anh cũng làm tim em đập nhanh và mặt em đỏ ửng…em thích anh thật sự rồi sao?…
tình cảm em dành cho anh cứ lớn dần , lớn dần mà em không hay biết….chỉ đến khi anh đến cứu em và bị bọn điên đó đập…lúc ấy em nhận ra em yêu anh nhiều , anh là 1 người rất quan trọng với em nhưng lúc nào em cũng chối bỏ điều đó…
tỏ tình với em trong nhà kho , khi người đấy máu và kiệt sức ,,nhưng điều đó không làm cho nụ hôn của anh bớt nóng hơn tẹo nào….anh biết không? nụ hôn đó rất có ý nghĩa mà em sẽ không bao giờ quên được…nó ngọt ngào lắm anh ạ…
lời cuối cùng em muốn nói với anh..em không thích bị ai gọi là nhóc nhưng em lại thích anh gọi em như vậy….em có cảm giác mình sẽ luôn được anh bảo vệ và quan tâm….Lee Yul, em mong anh luôn gọi em như vậy..mãi mãi anh nhé….
………………………………….(nhóc con của anh )………….
———-hết phần 1———–