Đọc truyện Tên Biến Thái ! Thả Tôi Ra – Chương 38
Tại trường học ..
” Wow! Hoa của Bạch Hồ sao, to đẹp thật..”
” Bạch Hồ có người tặng hoa cơ á, đẹp ghê, nhìn biết bó hoa này mắc tiền lắm”
…….
Mọi người bàn tán xôn xao, ai ai cũng nhìn bó hoa hồng đẹp rực rỡ đặt trên bàn học, bên trên còn ghi thiệp gửi tặng Bạch Hồ.
Bạch Hồ và Sâm Đằng vừa tiến vào lớp học, con mắt của mọi người nhìn cậu chằm chằm.
” Hôm nay có gì lạ thế?” Sâm Đằng quay qua Bạch Hồ hỏi
Bạch Hồ nhún vai tỏ vẻ không biết, một người bạn cầm bó hoa đưa cho Bạch Hồ
” Hôm nay tớ đến sớm, có một người giao hoa tới gửi tặng bó hoa này cho cậu!”
Bạch Hồ nhìn to hoa to trên tay bạn học, mắt có chút ngạc nhiên ” Tớ ?”
” Ừm, trong thiệp có ghi đó!”
Bạch Hồ đón lấy bó hoa to bự, xem ra cũng phải 999 bó hoa hồng chứ chẳng ít gì.
Một tấm thiệp hồng kèm trên bó hoa , chữ gửi tặng Bạch Hồ, ký Gửi : Cao Uý.
” Wow wow wow ! Lúc trước còn khóc nức nở, giờ đã là người yêu rồi sao? Nhanh vậy ” Sâm Đằng nhìn tên trên thiệp khoanh tay cười
” Chắc là gửi nhầm thôi…”
” Gửi nhầm gì mà ghi cả tên cậu trên đó!”
” Đã nói là nhầm rồi mà!” Bạch Hồ gắt lên
” Rồi rồi nhầm nhầm được chưa! ”
Bạch Hồ lặng lẽ nhìn bó hoa hồng, đặt xuống , suy nghĩ có chút mông lung.
Tối đến, sau khi dỗ dành Đô Đô đi ngủ, cậu ngồi sofa đợi Cao Uý về, cậu nhất định phải hỏi cho ra lẽ đây là ý gì.
Cao Uý về tới nhà, anh thấy nhà bật đèn sáng, vào trong liền thấy Bạch Hồ đang ngồi ghế sofa.
” Đây là ý gì?” Vừa thấy Cao Uý về, Bạch Hồ cất giọng hỏi
Cao Uý tới bên ghế sofa ngồi ” Tán cậu!”
” Gì? ” Bạch Hồ ngạc nhiên bởi câu nói của anh, cậu đứng phắt dậy, mặt có chút bực tức ” Xin lỗi, tôi không phải trò đùa của anh, nên anh đừng có mang tôi ra chơi đùa nữa! Tôi hiện tại chỉ mong chúng ta đừng đụng mặt nhau là tôi đã mừng rồi ”
” Tôi nghiêm túc!”
Bạch Hồ khoanh tay lại, cười khẩy ” Ồ vậy sao? Tiếc quá tôi lại chẳng có hứng thú gì với anh cả!” Rồi quay ngắt lên tầng.
Cao Uý nhìn bóng dáng Bạch Hồ , thở dài lưng tựa ghế sofa , suy nghĩ mông lung.
………..
Sâm Đằng sau khi đi làm về, hôm nay Tống Thiên An chỉ đỡ bệnh một chút nên nghỉ học và nghỉ làm nên mới không đi chung cùng anh.
Sâm Đằng mở cửa phòng, phòng tối om.
Giờ này Tống Thiên An đã đi ngủ rồi sao? Sâm Đằng tự hỏi rồi bật điện lên.
Trong nhà không có một chút bóng dáng cùa Tống Thiên An, trên giường cũng không.
Trên bàn còn để một mẩu giấy nho nhỏ , Sâm Đằng cầm lên đọc : Cảm ơn anh những ngày tháng qua cho tôi ở nhờ, hiện tại tôi đã về bên nhà bố mẹ , anh không cần phải lo lắng !
Sâm Đằng suy nghĩ, theo cảm nghĩ của anh, Tống Thiên An không thích ở nhà bố mẹ, sao bây giờ đột nhiên lại về nhà.
Nhưng mà vậy thì cũng được, anh vừa có khoảng thời gian riêng , mà bố mẹ Tống Thiên An cũng yên tâm.
Sáng hôm sau…
” Dạo này không thấy Tống Thiên An bám cậu nữa nhỉ?” Bạch Hồ ngó nghiêng hỏi
” Ừm! Về nhà bố mẹ rồi!”
” Thật sao? Thế là cậu được tự do rồi, sướng nhé!”
” Tất nhiên rồi, tự do muôn năm, tối nay đi bar đi, tớ có nhiều em bốc lửa ngon lắm!” Sâm Đằng ghé tai Bạch Hồ thì thầm
” Thôi, tớ chịu! ”
Bạch Hồ và Sâm Đằng vừa bước vào cửa lớp, lại tiếng xôn xao bàn tán xì xào, trên bàn cậu là một hộp quà to đùng phải ngang ngửa người cậu.
Đã vậy còn ghi chữ to đùng : GỬI TẶNG BẠCH HỒ – NGƯỜI TẶNG: CAO UÝ!
” Chà chà! Quả này là hơi căng rồi đây!” Sâm Đằng lắc đầu chẹp chẹp miệng.
Tối hôm đó, Bạch Hồ đợi Cao Uý về, ôm thẳng hộp quà to đùng không bóc ra mà ném thẳng vào người anh.
” Anh đừng giở trò trẻ con nữa, tôi không cần những món quà của anh! Đừng làm tôi thấy phiền phức!” Bạch Hồ thét lên rồi chạy lên trên tầng.
Từ trước tới nay, cậu chưa bao giờ giận tới như vậy.
Nếu đã không yêu cậu, thì làm ơn..
làm ơn..
hãy để cậu yên..
có được không?