Đọc truyện Tên Biến Thái ! Thả Tôi Ra – Chương 2
Bạch Hồ lúc tỉnh dậy, xung quanh cậu bao trùm đều là bóng tối.
Không một chút ánh đèn, cậu nhớ lúc bị bắt cóc liền bị bịp mắt lại.
Hiện tại vẫn chưa được tháo bịp mắt ra, không gian xunh quanh cậu là một mảng yên tĩnh.
Tay bị trói ra đằng sau ghế, chân cũng bị trói lại, không thể cử động được.
Cánh cửa bên ngoài được mở ra, tiếng bước chân bước vào mang theo tiếng * cộp cộp*
” Xin hãy thả tôi..” Bạch Hồ không ngờ mình lại bị bắt cóc, để tống tiền ư? Sau vụ này nếu may mắn còn sống, vậy thì cậu sẽ bị cấm túc ở nhà sống cuộc sống theo khuôn phép của bố mẹ, nghe thôi cũng thấy khổ rồi.
Còn chết thì sao đây? Tương lai còn rộng mở phía trước đang đón chờ cậu..
phải làm sao đây ?? Nhưng may ra, sống còn tốt hơn.
” Cậu tên Bạch Hồ?” Người nam nhân hỏi
” Được rồi! Anh cần bao nhiêu tiền mới chịu thả tôi?” Bạch Hồ hỏi
” Tiền?” Người nam nhân cười khẩy một tiếng, tay bóp lấy cằm Bạch Hồ ” Bạch Hồ – Bố là Bạch Trương , mẹ là Tiểu Mỹ là bác sĩ khoa Cấp cứu – Bệnh Viện Phương Tây!”
” Anh có ý gì? Đừng hại họ..
làm ơn..
hãy thả tôi ra ..”
” Nói đi? Lý do!”
” Lý do gì cơ?” Bạch Hồ không hiểu nam nhân hỏi gì
” Cậu bắt cóc con trai tôi và hãm hại nó?”
” Gì?” Bạch Hồ nói” Có gì đó hiểu lầm ? Tôi thấy đứa bé bị một tên chủ quán đánh, liền ra giúp đứa bé , sau đó đứa bé bị mệt tôi đưa về nhà để chữa trị liền gọi là bắt cóc?”
” Được lắm ! Lời nói dối vô cùng thuyết phục !” Nam nhân vô tay vài cái ” Thấy đứa trẻ bị lạc liền đưa về nhà sao? Không phải cậu định làm gì nó để tiến hành bài thí nhiệm của cậu đó chứ?”
” Anh..
anh đang nói cái quái gì vậy?” Bạch Hồ giật mình bởi câu nói của người đó, suy nghĩ loé lên cậu nói ” Tôi muốn gặp Đô Đô, đứa bé sẽ minh oan cho tôi, và anh sẽ phải hối hận vì đã bắt cóc tôi!”
” Mạnh miệng thật! Tôi đâu có ngu ngốc để bị cậu điều khiển?” Nam nhân nói, lướt nhìn từ trên xuống dưới thân hình Bạch Hồ.
Tay anh lướt xuống cổ, chạm vào xương quai xanh của cậu ” Sẽ thế nào..
nếu con dao của tôi rạch một đường từ đây xuống nhỉ? Sẽ tuyệt lắm..”
Bạch Hồ nghe câu, cả người đều toát mồ hôi lạnh, thân hình cũng run lên theo ” Nếu điều tôi nói là ..
đúng thì sao?”
” Tôi chưa xử phạt nên cậu chưa nói? Một tên nhóc còn đi học vậy mà gan cũng lớn đấy !” Nam nhân tay lướt trên khuôn mặt Bạch Hồ ” Khuôn mặt này..
cũng không tồi !”
” Anh..
định làm gì ..?” Bạch Hồ run run
Nam nhân tiến gần , ghé vào tai Bạch Hồ thì thầm từng chữ ” Sẽ thế nào nếu tôi cho mấy tên đàn em của tôi vào đây làm tình với cậu nhỉ? Sau đó tôi sẽ tung clip đấy lên trên mạng, tất cả các bạn học của cậu đều thấy được hình ảnh này..”
” Đừng..
Đừng mà..” Bạch Hồ run sợ lắc đầu cầu xin ” Đừng xin anh..
anh muốn tôi làm gì tôi sẽ làm ..
xin hãy thả tôi ra..
làm ơn!”
” Tôi sẽ cho cậu trong vòng 1 ngày! Nói ra lý do thật , nếu nửa lời nói dối tôi liền cho người làm cậu ” Nam nhân nói xong liền đóng cửa rời đi.
Tim Bạch Hồ không khỏi hoảng loạn mà liên tục đập mạnh, mồ hôi toát ra, cơ thể vì sợ mà run lên lẩy bẩy.
Cứu người cuối cùng lại thành rước hoạ vào thân.
Không được, bây giờ không phải là lúc cậu sợ hãi, cậu phải ra khỏi đây! Bằng mọi giá, trước ngày mai.
Ngày hôm sau, nam nhân bước vào.
Anh nhìn đồ ăn bên cạnh Bạch Hồ vẫn còn đầy nguyên ” Vẫn còn ngoan cố?”
Bạch Hồ nói ” Anh không cởi trói cũng không tháo khăn ở mắt, tôi làm sao mà ăn được?”
Nam nhân cười khẩy, thử chiều lòng Bạch Hồ một chút, tay tháo khăn bịp mắt ra.
Khăn bịp mắt rơi xuống, Bạch Hồ nhẹ nhàng mở mắt.
Trong căn phòng này ánh đèn không quá sáng để mắt cậu bị chói, lờ mờ nhìn được người ở trước mặt.
Trong tưởng tượng của Bạch Hồ.
Là người đàn ông cao to thô lỗ và xấu xí nhưng không ngờ rằng.
Người trước mặt cậu là vô cùng điển trai , giống như một model.
Chẳng lẽ lại là một nghệ sĩ sao? Một tên nghệ sĩ điển trai biến thái ? Dáng dấp đúng là cao to khỏi phải chê, khí chất làm Bạch Hồ bị nghẹt , như lấn át và đè lên cậu.
Bảo sao đứa nhỏ Đô Đô lại vô cùng đẹp.
Liếc nhìn xung quanh, Bạch Hồ mới phát hoảng, tại sao lại toàn dụng cụ tra tấn thế kia ? Nuốt nước bọt cái ực, còn không dám thở mạnh.
Cậu phải càng nhanh càng tốt thoát ra khỏi nơi quỷ quái này.
Nếu không, bản thân sẽ chết chắc.
Nam nhân cúi đầu xuống, mặt đối mặt Bạch Hồ.
Lúc này Bạch Hồ mới càng nhìn rõ khuôn mặt của nam nhân kia.
Nhưng trong lòng cũng không khỏi tiếc nuối, đẹp trai mà bệnh hoạn đúng là quá phí hoài.
Chợt giật mình, cậu thực hiệp nhiệm vụ tẩu thoát.
Cách này chính là cách nguy hiểm nhưng cũng tốt nhất, Bạch Hồ nhanh thoắt bung người đứng dậy huých mạnh người nam nhân ngã xuống.
Thục mạng chạy ra phía cửa khoá luôn chốt ở bên ngoài lại.
May mắn cho cậu, bên ngoài không có người đứng canh hay gì cả, nhưng khó là căn nhà này quá to.
Bạch Hồ chạy qua 1 hành lang, thấy bậc cầu thang bên trên phát sáng sau cánh cửa.
Chắc chắn một điều, đây chính là tầng hầm !
Nghĩ rồi Bạch Hồ chạy thẳng lên trên tầng, đúng như cậu nghĩ.
Chính là căn nhà chính, không ngờ rằng căn nhà này cực kì to và đồ sộ.
Bạch Hồ chạy xung quanh, nhưng không thấy một cánh cửa nào cả, cứ như mê cung vậy.
Liều mạng mà chạy, nhưng cánh cửa nào cũng khoá.
Mồ hôi của cậu bắt đầu đổ ra, ướt sũng áo.
Chân tay run lẩy bẩy, cậu nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Cả người đều luống cuống, thấy một cánh cửa đang mở hé, liền chạy vội vào bên trong trốn, rồi khoá trái cửa lại.
Tim cậu như rớt ra ngoài mất rồi, thở cũng không dám thở.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Bạch Hồ không dám thở, đứng mở mép cửa mà đưa tay bịp miệng lại lắng nghe.
Một lát sau, không nghe thấy tiếng bước chân nữa, Bạch Hồ mới dám thở, có lẽ nam nhân kia không biết cậu ở đây nên đã đi rồi? Mong là thế!
** RẦM ** Cánh cửa Bạch Hồ đang núp mạnh mẽ bị bung ra, rớt xuống sàn cái bụp.