Đọc truyện Tên Biến Thái ! Thả Tôi Ra – Chương 11
” Được rồi, tớ vào phòng nghỉ trưa đây, 1 tiếng lại chuẩn bị rồi” Sâm Đằng dơ tay vẫy vẫy rồi vào phòng nghỉ ngơi của nhân viên y tá.
Bạch Hồ không hay ngủ trưa, cậu lại muốn đi dạo một vòng bệnh viện, hít thờ không khí trong lòng một chút.
Bệnh viện bên ngoài có một khu nhiều cây cối thoáng đãng, bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, nên không gian ở đây khá tĩnh lặng…
Bạch Hồ ngồi tựa vào một chiếc ghế gần đó, ngắm nhìn xa xăm, đây mới chính là nơi thích hợp để có thể nhắm mắt và thư giãn một chút.
” ĐỨNG LẠI..”
Đằng xa, một tiếng hét lớn , và một số người chạy dồn dập ngày càng to.
Bạch Hồ bừng tỉnh, mắt mở ra nhìn xung quanh.
Một đội nhóm cảnh sát đang đuổi bắt một ai đó, hắn ta mặc bộ đồ bệnh viện, điên loạn mà chạy thục mạng.
Thấy hắn chạy gần tới chỗ mình, Bạch Hồ đứng dậy, vội lùi về phía sau.
Hắn ta rút nhanh con dao, đưa về phía Bạch Hồ ” Đứng im!”
Đang yên đang lành, tự dưng lại bị một tên tội phạm dí dao vào người, đúng là thảm.
Bạch Hồ nghe theo, người cũng đứng lại.
Hắn ta tới gần, đứng về phía sau, ghé con dao sắc lạnh vào sát cổ Bạch Hồ ” Nếu mày dám nhúc nhích, tao sẽ giết mày!”
Well, Bạch Hồ trong người có một chút lo lắng, lại bị ám sát lần hai.
Tự hỏi sao tự dưng cậu lại xui xẻo tới thế này.
Sao không lựa chọn ai khác, mà cứ nhằm vào chính cậu cơ chứ.
Lúc này cảnh sát đã tới, dơ súng chĩa về phía tên tội phạm.
Hắn ta cười haha, quát lớn ” Bỏ súng xuống, không tao giết nó!”
Hắn dí dao vào cổ Bạch Hồ, con dao chạm cổ cậu khá lạnh và đau, chỉ cần sơ xảy một chút, ngày hôm nay cũng chính là ngày dỗ của cậu.
Những người cảnh sát nhìn nhau gật đầu, họ từ từ đồng loạt cùng nhau bỏ súng xuống.
” Dơ hai tay cao lên trên đầu !” Tên tội phạm nói
Cảnh sát đều đồng loạt dơ hai tay lên, tên tội phạm kéo Bạch Hồ đi lùi lại, rồi nhanh chóng chạy ra phía bệnh viện, lúc này các cảnh sát nhanh chóng đuổi theo.
Bạch Hồ bị lôi đi , tới cổng bệnh viện vừa mới mở cửa xe, tên tội phạm liền bị một phát súng ngay cánh tay, làm con dao bị rơi ra ngoài.
Thấy thế Bạch Hồ liều mạng đạp hắn ra, tức tốc mà chạy.
Vì chạy quá nhanh, nên Bạch Hồ bị vấp phải hòn đá, ngã khuỵ xuống dưới đất, nhưng vẫn cố gắng lê lết mà bò.
Quay người lại đã thấy tên tội phạm, hắn đã lấy được con dao, miệng nhoẻn cừoi, nụ cười rất đáng sợ về phía cậu.
Hắn thẳng tay phi thật nhanh con dao về phía Bạch Hồ.
Không thể né kịp, Bạch Hồ dơ tay hai, ôm mặt mình.
** Keng **
Tiếng động vang lên, dao không ném được vào người Bạch Hồ, mà gần tới liền bị một người nhanh chân đá ra.
Không làm hại được ai, lại còn bị bắt lại.
Tên tội phạm tức giận nhưng lại cười lớn tiếng.
Bạch Hồ ngước lên nhìn người đã cứu mình, mặc dù là phía sau nhưng bóng dáng này trông rất quen thuộc.
” Cao..
Uý?” Bạch Hồ lờ mờ gọi tên anh
Cao Uý quay người lại, nhìn Bạch Hồ vẫn đang ngã ở dưới đất, ngồi xổm xuống mà bế bổng Bạch Hồ lên.
” Ơ..
Ơ..” Bạch Hồ nói” Tôi..
không sao..”
” Im lặng chút đi !” Cao Uý nói
Tự dưng bị tên tội phạm ám sát, rồi tự dưng lại được cứu.
Mà người cứu lại TỰ DƯNG là Cao Uý mà không phải một ai khác.
Lúc nãy Bạch Hồ để ý, trong những người cảnh sát, không có anh mà.
Tại sao…!anh lại xuất hiện đúng lúc cậu gặp nguy hiểm vậy?? Bạch Hồ lại lần nữa rung động một chút…
Cao Uý đặt Bạch Hồ trên giường bệnh, bác sĩ cũng vào kiểm tra, chân dẫm phải đá nên bị lệch xương, cần nắn lại và băng bó một thời gian ngắn, còn lại đều là vết xước ngoài ra, cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng cả.
Đặt Bạch Hồ ở trên giường không nói năng gì mà dời đi, Bạch Hồ lại phải đi khập khiễng một thời gian rồi.
Về tới nhà, Đô Đô thấy chân cậu bị thương mà hỏi han liên tục ” Anh Bạch Hồ bị làm sao vậy?”
” Có đau không ạ?
” Ui, vết thương này..
“
” Anh không sao!” Anh Bạch Hồ xoa xoa đầu Đô Đô bế cậu bé lên lòng cậu ngồi ” Anh bị thương như vậy, Đô Đô phải ngoan ngoãn không được nghịch nhiều nghe không?”
” Dạ!” Đô Đô gập đầu lia lịa
Tối lúc đang ngủ say, Bạch Hồ nghe thấy tiếng cửa mở, bước chân nhanh nhẹn mà đi vào.
Không ai khác, chắc chắn là Cao Uý rồi.
Cao Uý vào phòng ngắm nhìn Bạch Hồ và Đô Đô đang ngủ say sưa, anh tiến lại gần kéo chăn lên đắp lại ngay ngắn.
Rồi lướt xuống nhìn bàn chân đang băng bó của Bạch Hồ, chạm nhẹ một cái rồi cũng dời phòng.
Từng hành động của Cao Uý, Bạch Hồ đều biết được hết, chỉ là cố giả vờ ngủ, trái tim cậu cũng rung lên, đập thình thịch…