Đọc truyện Tên Alpha Này Ngọt Chết Được – Chương 81: Phiên Ngoại Tối Nay Em Ngủ Cùng Anh Không Lấy Tiền
Buổi tối sau khi về đến nhà, Hà Liêu Tinh nhận điện thoại công việc, trao đổi kịch bản với biên kịch một hồi, lúc đi ra, mỏi mệt xoa nhẹ mi tâm.
Khi ra ngoài, anh phát hiện Bùi Túc đang làm bánh sữa chua.
Y mang bao tay, trong tay là sữa chua và trứng gà đã đánh tan, lúc này y đang làm bước cuối, thêm bột và nước cam, không ngừng quấy.
Bộ dạng chăm chú mà nghiêm túc.
Hà Liêu Tinh yên tĩnh nhìn y một lát, chậm rãi đi tới, hai tay chống trên quầy nấu: “Sao lại làm cái này?”
Bùi Túc cũng không biết, y chỉ là nhìn thấy những thực phẩm này, một cách tự nhiên nghĩ muốn làm bánh sữa chua.
Y lạnh nhạt nói: “Bánh sữa chua rất ngon.”
Sự thật rõ ràng là Hà Liêu Tinh mấy ngày trước thuận miệng nhắc tới muốn ăn bánh sữa chua, vì vậy Bùi Túc ngày hôm sau đã mua nguyên liệu về ngay.
Hà Liêu Tinh ồ lên thật dài, nhịn cười: “Em ăn được không?”
Nhắc tới cũng kỳ lạ, lúc làm bánh không nghĩ gì cả, mà đến khi Hà Liêu Tinh bước ra, Bùi Túc lại cảm thấy, cái bánh này chính là làm cho anh.
Mà vậy thì quá là lạ.
Y không quen biết người này, sao có khả năng vì làm bánh ngọt cho một mình anh?
Phút chốc tâm trạng rất mất tự nhiên, Bùi Túc cứ như nghiêm khắc với chính bản thân, tâm địa sắt đá nói: “Không được.”
Ngược lại là không nghĩ tới sẽ bị từ chối, Hà Liêu Tinh đã rất nhiều năm không bị Bùi Túc từ chối, trước kia bất kể anh nói cái gì, những chuyện không ảnh hưởng đến đại cục, Bùi Túc đều sẽ đồng ý với anh.
Nếu như dính tới một ít chuyện nghiêm trọng, ví dụ như lúc bệnh nửa đêm chạy đi uống sữa chua, ví dụ như trong đêm mưa to bám lấy vách núi mà quay phim, sốt cũng không biết, lại ví dụ như đến Bùi thị chờ y, chờ ròng rã cả đêm, cũng không biết kêu một tiếng, Bùi Túc sẽ tiến hành phê bình giáo dục với anh.
Hà Liêu Tinh cảm thấy quá thú vị, anh quay người định rời đi: “Thật sự không cho ăn à?”
Một cái tay của anh còn chống trên bệ bếp, nghiêng người sang, bên hông áo sơ mi kéo ra mấy nếp nhăn, đều bị buộc vào trong thắt lưng, vòng eo nhỏ kia, cứ như không đủ một nắm tay.
Có hương hoa nhàn nhạt từ trên người anh lan ra, như là cánh hoa nhỏ tràn ra quanh người, tươi mới thanh nhã.
Cặp mắt kia, nhấp nháy lại lóe sáng, vạn ngàn ngôi sao cũng không bằng một ánh mắt lấp lánh của anh.
Không thể không thừa nhận, đối với Bùi Túc mười tám tuổi mà nói, sự cám dỗ của người đàn ông trước mặt thực sự quá lớn.
Bùi Túc cứ như Đương Tăng bị nhện tinh mê hoặc, đung đưa chốc lát, không nói ra được một chữ cho, rồi lại không đành lòng không nói.
Hà Liêu Tinh mỉm cười liếc nhìn anh, quyết định dừng trò đùa ở đây, anh cầm lấy sữa chua còn ở một bên, nhấp một hớp.
Mùi vị rất ngon, là hãng nhập khẩu mà anh thích nhất.
Vốn định là uống hết sữa chua là đi, không nghĩ tới Bùi Túc nhìn anh, cứ như là không hiểu tại sao anh có thể tự nhiên cướp sữa chua y chuẩn bị làm bánh như vậy.
Hà Liêu Tinh bị biểu cảm trong cao lãnh lộ ra chút ngốc nghếch của y chọc phát cười, con người uốn cong, anh tiến lên một bước, giơ tay khoát lên bả vai đối phương, hơi nhón chân: “Sữa chua rất ngọt.”
Anh ghé vào gần, Bùi Đường Tăng nhất thời rơi vào hồng trần, nhịp tim từng chút một gia tốc.
Tiếng cười của người đàn ông ghé vào lỗ tai y vang lên: “Anh có muốn nếm thử không?”
Bùi Túc hơi ngây người, đập vào trước mắt, có thể cảm nhận được, tất cả đều là mùi thơm nhẹ của người kia, và cơ thể áp sát vào.
Y còn chưa phản ứng lại, Hà Liêu Tinh bỗng nhiên không thể át chế tiếng cười, một tay đặt lên gần ngực y, cảm nhận được nhịp tim Bùi Túc, nhẹ giọng nói: “Tim anh đập nhanh quá nha.”
Cứ như sợ đối phương nhìn ra cái gì, Bùi Túc hoảng quá không lựa lời: “Tôi, tôi bệnh.”
“Vậy à,” Hà Liêu Tinh tựa lên bả vai y, nghẹn cười hai tiếng, “Vậy thì em muốn…”
“Cho anh bệnh nghiêm trọng hơn một xíu.”
Vừa dứt lời, anh ngẩng đầu lên, hôn lên khóe môi y.
Ầm ầm một tiếng, tựa như sấm chớp gầm, giật cả người Bùi Túc cháy khét, y thẫn thờ đứng tại chỗ, dường như mất hết tri giác, duy nhất rõ ràng, là vị ngọt như mật đường trên môi kia.
Hà Liêu Tinh tựa như một tên trai đểu vô tình, hôn xong bỏ chạy, lại trở về phòng làm việc liên lạc ba phía với đạo diễn chọn vai và biên kịch, thảo luận vấn đề nhân vật.
Bây giờ đang thời kỳ băng hà của phim truyền hình, quay cái gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí một, không cẩn thận là bị cấm, “Đao Sa” là một thử nghiệm mới của Hà Liêu Tinh, sớm một năm trước anh đã bắt đầu chuẩn bị, nói là dốc hết tâm huyết cho bộ phim này cũng không quá đáng.
Nam nữ chính là nhân vật linh hồn của bộ kịch này, anh tỉ mỉ chọn lựa, anh luôn tuyển người tùy tính, chỉ nhìn năng lực, mà đạo diễn chọn vai suy tính so với anh càng hiện thực hơn, hắn còn muốn cân nhắc hình tượng và giá trị kinh doanh của minh tinh, biên kịch thì lại muốn cân nhắc ngoại hình minh tinh có gần với nhân vật không, có thể diễn ra cảm giác mà hắn viết ra không.
Mỗi lần liên lạc ba bên, đều là một trận đại chiến khiến người ta mệt bở hơi tai.
Cuối cùng đạo diễn chọn vai và biên kịch gây lộn, Hà Liêu Tinh mỏi mệt xoa mi tâm, liếc nhìn giờ giấc, thì đã đến hơn mười hai giờ nửa đêm.
Anh thẫn thờ bưng ly nước, uống nước trong bối cảnh âm thanh hai người cãi nhau.
“Người này không được! Lúc trước tôi đã hợp tác với cậu ta rồi, cậu ta bị bệnh minh tinh cực nặng, không phải ai cũng nói được cậu ta, thỉnh thần thì dễ tiễn thần thì khó!”
“Vậy còn ai được? Ông có biết đi đâu tìm người lịch trình thích hợp địa vị phù hợp, lại còn có năng lực không? Ông cho là Tôn Ngộ Không, tùy tiện bứt một nhúm lông, thổi một hơi là chỗ nào cũng có?”
“Tìm một chút chắc chắn là có thể tìm ra! Cũng đâu phải không phải cậu ta thì không được!”
Biên kịch tức chết rồi, không muốn ầm ĩ với hắn: “Đạo diễn Hà anh nói xem?”
“Tôi nói?” Hà Liêu Tinh đặt ly nước xuống, giải quyết dứt khoát, kết thúc trận ầm ĩ này, “Ngày mai kêu trợ lý hẹn người đến gặp là biết, đã muộn lắm rồi, hai người nghỉ sớm một chút.”
Cúp điện thoại rồi, Hà Liêu Tinh xoa xoa cái cổ đau nhức, chậm trễ nhận ra mình hình như không có ăn cơm tối.
Đây căn bản là thái độ bình thường của đạo diễn, cơn đói qua (?) cũng không muốn ăn gì cả.
Hà Liêu Tinh đứng lên, dự định tắm xong liền ngủ, sau khi ra cửa, anh nhìn thấy trên bàn phòng khách đặt một cái bánh sữa chua.
Vàng óng, tỏa ra không khí thèm nhỏ dãi.
Hà Liêu Tinh đứng ở gần bánh ngọt trầm mặc chốc lát, suy nghĩ bây giờ suy nghĩ của bạn nhỏ Bùi là gì.
Bùi Túc bây giờ mới mười tám tuổi, bộ phận ký ức thiếu hụt, không nhớ rõ anh cũng không quen anh, mới vừa rồi còn có thể không chút do dự từ chối anh.
Nếu bây giờ anh ăn bánh ngọt, không chừng ngày mai Bùi Túc dậy sẽ tranh cãi với anh, ngày mai anh còn làm việc, cũng không thể chơi cùng y.
Cho nên lựa chọn tốt nhất là không động vào cái bánh này.
Tâm tư kết thúc, Hà Liêu Tinh tùy tiện nhặt bánh mì bánh qui ăn hai ngụm, sau đó về phòng ngủ tắm rửa.
Bùi Túc đang ngồi trên giường chơi di động, nhìn thấy anh tiến vào, theo bản năng kéo chăn: “…!Anh cũng phải ngủ ở đây?”
Ngay mặt y, Hà Liêu Tinh vô cùng tự nhiên cởϊ qυầи áo ra, một vùng da thịt lộ ra trần trụi, trắng nõn mềm mại, như là sữa bò.
Bùi Túc không thất lễ quay đầu đi, qua vài giây, không nghe thấy động tĩnh của người ta, y liền quay đầu lại, không nghĩ tới vừa vặn đối mặt với Hà Liêu Tinh vừa thay áo tắm xong khom lưng cúi người ở gần y.
Bùi Túc:…
Bùi Túc lạnh nhạt nói: “Anh muốn làm gì?”
“Chỉ là thay đồ mà cũng không dám nhìn à.” Hà Liêu Tinh ý cười dịu dàng nói, “Vậy thì lát nữa làm sao ngủ chung?”
Bùi Túc là người có nguyên tắc: “Còn có phòng cho khách, tôi ra phòng cho khách ngủ.”
Hà Liêu Tinh vô cùng tiếc nuối: “Không có.
Nhưng mà không sao, anh bệnh, nể tình chuyện này, tối nay em ngủ cùng anh không lấy tiền.”
Bùi Túc: …!???
Sau khi Hà Liêu Tinh vào tắm, Bùi Túc để điện thoại di động xuống, nằm trên giường lăn qua lộn lại.
Chẳng qua chỉ là một buổi xế chiều ngắn ngủi, có rất nhiều người gửi tin nhắn cho y, là một ít báo cáo, hoặc là quyết sách, tính khả thi của dự án gì đó cần y làm, y nhìn bản thân thì đọc không hiểu, nhưng trả lời lại quen tay hay việc.
Sau đó y mở tới lịch sử trò chuyện của y và Hà Liêu Tinh.
Lịch sử trò chuyện của hai người rất qua loa bình thường, không có gì đặc biệt, không thấy được là rất ân ái.
Cho nên cái người Hà Liêu Tinh này, thật sự là thế thân?
Bùi Túc làm sao cũng không tin.
Y nhớ tới mấy tiếng trước Hà Liêu Tinh ngả người hôn y, vừa nãy còn đến gần y như vậy, nói chuyện ám muội như vậy…
Cảm giác như anh có vẻ thường thường cùng mình hôn môi, thường thường ngủ chung một chỗ.
Nếu như Bùi Túc yêu một người khác, y sẽ phát triển đến trình độ này với đối phương?
Hơn nữa Hà Liêu Tinh này cực kỳ quái, ở cùng Bùi Túc chỉ vì tiền, anh ta còn cam tâm tình nguyện, vui vẻ như vậy…!Điềm đạm nói ra câu bản thân là thế thân như thế, mà lại quan tâm Bùi Túc đầy đủ.
Bùi Túc mười tám tuổi cảm thấy nghi hoặc với độ phức tạp của thế giới này.
Y nhớ tới lúc đối phương hôn y tim đập nhanh hơn, quyết định dò xét, xem rốt cuộc là có phải ảo giác của mình không, nhìn lại xem Hà Liêu Tinh rốt cuộc có phản ứng gì.
Không bao lâu sau, Hà Liêu Tinh tắm xong đi ra.
Anh dùng máy sấy tóc thổi khô tóc tai trông buồng tắm, lấy khăn mặt tùy ý vò hai lần, đi ra, tiện tay tắt đèn, sau đó nằm lên giường.
Bùi Túc chờ một lát, trầm giọng mở miệng nói: “Tôi muốn ôm anh ngủ.”
Hà Liêu Tinh buồn ngủ đến tận cùng, trên cơ bản là vừa đụng đến gối, cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo tới, nghe thấy Bùi Túc nói chuyện, theo thói quen dịch sang bên phía y một chút, tìm một tư thế ngủ quen thuộc trong ngực y.
Bùi Túc theo bản năng đưa tay ôm anh, động tác này như thể đã lặp lại rất nhiều lần, đã khắc vào trong xương.
Thân thể trong ngực ấm áp mềm mại, mang theo mùi thơm ngát vừa tắm rửa qua.
Bùi Túc rơi vào trầm tư.
Giữ lấy đối phương, muốn hôn môi đối phương, muốn làm bánh ngọt cho đối phương ăn, ôm đối phương ngủ…
Những chuyện này khẳng định không phải thói quen hình thành trong một sớm một chiều.
…!Còn có gì nữa? Thường ngày họ còn làm gì nữa?
Hà Liêu Tinh thật sự ngoan ngoãn như vậy, dưới tình huống làm thế thân bị ép kết hôn cùng y, thế mà y nói một câu muốn ôm anh, anh trong lúc buồn ngủ cũng sẽ chủ động đến gần?
Nếu như còn chuyện khác thì sao? Bùi Túc cũng sẽ sản sinh thói quen bản năng, Hà Liêu Tinh cũng sẽ không giữ lại gì cả thuận theo y?
Bùi Túc mang theo nghi hoặc và hiếu kỳ, chậm rãi, hôn lên thái dương đối phương.
Hà Liêu Tinh nhẹ nhàng kêu một tiếng, rút càng sâu vào trong lồng ngực y.
—— trong chớp mắt anh đến gần, Bùi Túc có loại cảm giác thỏa mãn được lấy lòng.
Mấy phút sau, Bùi Túc như là một đứa nhỏ ăn kẹo ngọt, lại như đang tiến hành một thí nghiệm nghiên cứu khoa học tinh vi gì, y lại một lần tò mò đến gần, khẽ khàng hôn lên mặt Hà Liêu Tinh.
Mi mắt Hà Liêu Tinh run nhẹ.
Rèm cửa sổ không kéo ra, ánh trăng xuyên qua lớp rèm cửa mỏng manh tiến vào, chiếu lên mặt Hà Liêu Tinh, mặt anh nghiêng sang một bên, đôi môi mỏng vô ý thức hé mở.
Vốn phải nhắc nhở chính mình, phải làm chính nhân quân tử, không thể tùy tiện.
Hôn hai má và trán đã tính là hôn trộm, loại hành vi này vô cùng không tốt, không quản Bùi Túc trước đây làm gì, y bây giờ phải tôn trọng Hà Liêu Tinh, anh bị ép làm thế thân, dù cho bề ngoài không thèm để ý, nhưng nội tâm nhất định rất khó chịu, cho nên y không thể tùy ý bắt nạt anh.
Nhưng khi nhìn thấy đôi môi như cánh hoa kia của người ta, Bùi Túc có loại cảm giác mơ hồ, tựa như họ đã làm qua chuyện thân mật hơn so với hôn môi, không chỉ một lần.
Môi anh nhất định rất ngọt.
Chờ lúc phản ứng được…!Bùi Túc đã không thể khống chế mà nghiêng người hôn lên.
Nhận ra được hơi thở hải dương quen thuộc, Hà Liêu Tinh bản năng đáp lại đối phương, anh mơ mơ màng màng nói: “Lần này không cho treo em lên nữa…”
Giọng vừa mềm vừa mịn, mang theo cơn buồn ngủ chưa tiêu.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, hai người quấn quýt lấy nhau..