Tên Ác Ma

Chương 35: Hé Lộ Manh Mối


Đọc truyện Tên Ác Ma – Chương 35: Hé Lộ Manh Mối


Lâm Viễn ngồi trong xe, tựa kính ngẩn người, nhìn cảnh sắc hoán đổi bên ngoài, Tống Hi ngồi bên cạnh nhìn Lâm Viễn.
“Muốn đi đâu?” Tống Hi hỏi.
Lâm Viễn hơi ngẩn người, khó hiểu nhìn hắn “Không phải đến chỗ anh sao?”
“Tôi vừa trở về, không có chỗ ở, cậu nói xem? Phải đi mua nhà hay là đi thuê phòng hay vẫn là đến khách sạn?”
Lâm Viễn nâng cằm, nói “Tùy anh”
“Nga?” Tống Hi cười hỏi “Hạ Vũ Thiên tặng cậu cho tôi nên mất hứng? Hắn cũng chưa nói là tặng, là tôi đoạt đi, nhưng cũng như vậy thôi”
Lâm Viễn vốn đang muốn mắng hai câu, nhưng nghĩ nghĩ, quên đi, đột nhiên không hứng thú.
“Hôm nay trễ rồi” Tống Hi lên tiếng “Tối có muốn đi xem phim không? Ngày mai đi leo núi không? Hay là đi dạo phố?”
Lâm Viễn ngoảnh mặt xem thường, trả lời “Đã nói là tôi đi lại không dễ dàng”
“Không sao” Tống Hi cười tủm tỉm “Tôi cõng cậu là được, là vinh hạnh của tôi”
Lâm Viễn hơi hơi có chút giật mình, nhìn nhìn hắn, hỏi “Anh với Hạ Vũ Thiên đều là xã hội đen sao?”
“Uhm….50/50 đi” Tống Hi nghĩ nghĩ, nói “Vũ Thiên cũng không tính hoàn toàn là xã hội đen, đối ngoại hắn vẫn là người làm ăn”
Lâm Viễn nhún vai thản nhiên, dù sao cũng không liên quan đến hắn.
“Tôi vẫn ở nước ngoài, thật lâu rồi chưa trở lại” Tống Hi nói “Không nghĩ đến khi trở về còn có niềm vui lớn, hiện tại tôi đã đã tin, nếu không sẽ không quay về”
Lâm Viễn lịch sự cười cười, tâm nói —-Đừng a, anh nên quay về bên đó đi, người nghiên cứu khoa học cần chuột bach, nhưng xã hội đen thì đừng nên là chuột bạch, ở lại chỉ thêm nguy hại với lúa thóc quốc gia!
Tống Hỉ nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa của Lâm Viễn liền đến gần, nói “Biểu cảm của cậu thật là phong phú”
Lâm Viễn ho khan một tiếng, ngoảnh mặt đi, cảm thấy tâm trạng đã hóa giải đi nhiều, mẹ ơi, tại sao phải vì Hạ Vũ Thiên mà khó chịu!
Xe dừng lại trước cửa một khách sạn thoạt nhìn rất xa hoa, Lâm Viễn cùng Tống Hi xuống xe, Tống Hi đi đặt phòng, Lâm Viễn ngồi trên sopha thượng đẳng ở sảnh khách sạn.
Di động vang lên, Lâm Viễn lấy ra xem, là Hạ Vũ Thiên gọi.
Lâm Viễn chun mũi, không nhìn.
Điện thoại reo liên tục, Lâm Viễn phát hiện tiếng chuông khiến mọi người khó chịu không ít, đành phải nhận cuộc gọi, hắn vốn muốn nhận điện thoại một cách thản nhiên, nhưng không có dũng khí, quên đi, đối với xã hội đen phải ngon ngọt dụ dỗ! Cứng rắn không có ý nghĩa, nghĩ xong, Lâm Viễn nhấn nút nghe “Uy”
“Lâu như vậy mới trả lời?” Giọng nói Hạ Vũ Thiên có chút bất mãn, Lâm Viễn giật giật khóe miệng, nói “Đang đại tiện!”

Nơi này là khách sạn năm sao, mọi người đi qua đều liếc Lâm Viễn một cái, Lâm Viễn tâm nói: nhìn thí, có bản lĩnh thì đừng đi đại tiện thử xem!
“Cậu ở đâu?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Đại tiện thì có thể ở đâu?” Lâm Viễn tức giận trả lời.
Hạ Vũ Thiên trầm mặc trong chốc lát, hỏi “Mất hứng?”
“Không” Lâm Viễn thản nhiên trả lời.
“Vậy sao lúc nói chuyện lại tức tối như vậy?” Hạ Vũ Thiên tiếp tục hỏi.
“Táo bón” Lâm Viễn thật sảng khoái trả lời.
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ cười một tiếng, nói “Đang giận tôi?”
Lâm Viễn nhếch nhếch khóe miệng, nói “Đã bảo tôi bị táo bón, muốn chọc giận tôi thì nhất định phải là đi đại tiện! Anh là đại tiện sao?”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày, Lâm Viễn này mở miệng ra thật sự là….
“Cậu đang ở đâu?” Hạ Vũ Thiên cũng không so đo nhiều, chỉ truy vấn “Đêm nay ở đâu?”
Lâm Viễn bất đắc dĩ nói “Ở khách sạn XXX”
“Ở phòng nào?” Hạ Vũ Thiên lại hỏi.
“Anh hỏi rõ ràng như vậy để làm gì?” Lâm Viễn mất kiên nhẫn.
“Có nói hay không?” Hạ Vũ Thiên uy hiếp “Nếu không nói tôi đón cậu trở lại”
Lâm Viễn tâm nói: Sợ anh a! nhưng mà nghĩ nghĩ, vẫn là nói “Còn chưa biết ở phòng nào”
“Khi nào biết thì nhắn tin cho tôi” Hạ Vũ Thiên căn dặn “Còn có, nếu Tống Hi dám động tay động chân thì cậu cứ phế hắn đi, biết không?”
Lâm Viễn giật giật khóe miệng theo bản năng, lúc này, Tống Hi đã đi trở lại, Lâm Viễn trả lời Hạ Vũ Thiên “Được rồi, không nói nữa“. Nói xong liền cắt điện thoại. Điện thoại di động của Lâm Viễn có bao da nhưng hắn không bỏ vào trong bao mà nhét vào túi áo, đứng lên, cùng Tống Hi đi đến thang máy.
“Vũ Thiên gọi đến?” Tống Hi hỏi.
“Uhm” Lâm Viễn cũng không giấu diếm, gật gật đầu.
“Để làm gì?” Tống Hi cười hỏi “Lo lắng cho cậu?” Lúc này hai người đã vào thang máy.
“ Uhm” Lâm Viễn lại tiếp tục gật đầu, nói “Hắn nói nếu anh dám động tay động chân thì tôi hãy phế anh đi, sau đó hắn sẽ đến hủy thi diệt tích”

“Ha ha….” Tống Hỉ ha ha cười rộ lên, thang máy dừng ở lầu 11, hai người đi ra, Tống Hỉ dùng chìa khóa mở cửa, phòng 11-7. Lâm Viễn nhíu mày, nói “Con số này là điềm xấu, lầu 11 còn phòng 7”
“Cái này có điềm xấu gì?” Tống Hi cười hỏi.
Lâm Viễn bĩu môi “Đây được gọi là quỷ trạch, cơ bản không phải số 11 thì là số 7″
Bên kia điện thoại, Hạ Vũ Thiên ngắt cuộc gọi, sau đó gọi A Thường đến, thấp giọng căn dặn vài câu.
Sau khi vào phòng, Lâm Viễn liền há to miệng, đi ra đi vào nhìn một vòng, nói “Trời ơi…..đây là phòng tổng thống trong truyền thuyết sao?”
Tống Hi cởi áo khoác đặt trên sopha, nói “Lâm Viễn, làm người yêu tôi đi? Tôi mang cậu ra nước ngoài sống, đừng ở đây, nhiều thị phi”
Lâm Viễn hơi hơi sửng sốt một chút, tâm nói, ai nha, địch nhân Âu Dương muốn ta theo địch phản quốc!
Nghĩ đến đây, Lâm Viễn cũng đã gần như đi thăm thú xong căn phòng, hắn nhảy đến ngồi cạnh Tống Hi, ngồi xuống, hỏi “Uy, tôi hỏi anh một chuyện”
“Hỏi đi” Tống Hi gật đầu.
“Tổ tiên nhà tôi đều ba đời là bần nông, cha mẹ tôi cũng là giai cấp công nhân đúng chuẩn, vì sao đám địa chủ các anh lại bu xung quanh tôi như ruồi bu xác thối vậy?”
Tống Hi sửng sốt, lập tức nở nụ cười, lắc lắc đầu nói “Chưa ai từng nói nguyên nhân cho cậu biết sao?”
Lâm Viễn lắc đầu “Chưa”
“Cho cậu xem cái này” Tống Hi lấy ví, mở ra, bên trong có một tấm ảnh, đưa cho Lâm Viễn xem.
Trong ảnh có bốn người, ba thiếu niên hơn mười tuổi cùng một cô gái trẻ tuổi.
“Di?” Lâm Viễn chỉ vào hai thiếu niên, nói “Đây không phải là anh với Hạ Vũ Thiên lúc trước sao? Người trẻ hơn một chút kia hình như là Tiểu Thụy”
“Đúng vậy” Tống Hi gật đầu.
“Đây là ai a?” Lâm Viễn chỉ vào cô gái trẻ tuổi, là một cô gái rất đẹp, thoạt nhìn đặc biệt tao nhã.
“Uhm” Tống Hi gật gật đầu, nói “Vào thời điểm này, ba người chúng tôi vì chuyện gia đình mà bị người đuổi giết, cho nên cha nuôi thu dưỡng chúng tôi đưa ra nước ngoài tị nạn, đây là chị Tiểu Thụy, tên là Tiểu Linh, cô ấy phụ trách chăm sóc chúng tôi”
“Nga” Khó trách nhìn thấy quen như vậy, lớn lên thật giống Tiểu Thụy nha” Lâm Viễn vuốt cằm cân nhắc.
“Cậu thật đúng là đồ ngốc a” Tống Hĩ bất đắc dĩ đứng lên, đi đến phòng tắm tìm một chiếc gương nhỏ đem đến cho Lâm Viễn, nói “Biết tại sao tôi lại nói Tiểu Thụy mới là thế thân của cậu mới đúng không? Cậu tự xem đi cô ấy giống ai?”
Lâm Viễn vẫn thấy không hiểu, cầm lấy gương nhìn nhìn, nhất thời có chút ngốc lăng….Khó trách lại thấy quen như vậy, Tiểu Linh này với hắn giống như là long phượng thai.

“Ách…”Lâm Viễn rối rắm, hỏi “Này….”
“Tiểu Linh là giấc mộng đầu đời của tôi với Vũ Thiên” Tống Hi buông gương xuống, tựa vào sopha nói “Chúng tôi lúc ấy đã thấu hiểu hết nhân tình ấm lạnh, hơn mười tuổi đã giết người, mệnh khó tránh, cái gì chưa từng trải qua? Trong cảm nhận của chúng tôi, thế giới dều là xấu xa, mãi đến khi cô ấy xuất hiện, thời gian vui vẻ nhất chính là lúc được cha nuôi thu dưỡng, ở cùng một chỗ với Tiểu Linh, tính cách cô ấy hoàn toàn không giống với Tiểu Thụy”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ hỏi “Chính là lãnh diễm cao quý?”
“Ha ha” Tống Hi cười gật gật đầu, nói “Lãnh diễm cao quý chính là khí chất của cô ấy, trên thực tế, Tiểu Linh rất dịu dàng thiện lương”
“Không cần phải nói cũng có thể khặng định chính là rơi vào bi kịch?” Lâm Viễn nhớ tới đủ loại hành vi của Hạ Vũ Thiên liền hỏi.
“Cô ấy chết rồi, trong một vụ nổ” Tống Hi thở dài nói “Sau đó tôi với Vũ Thiên tách khỏi cha nuôi, tự mình độc lập, cho nên đối với cậu, cho dù chúng tôi có yêu thương đến thế nào đi nữa, những người biết chúng tôi đều không hoài nghi”
Lâm Viễn nghe đến đó đột nhiên nhíu mày……Hạ Vũ Thiên đến bây giờ vẫn chưa từng nhắc đến chuyện này, ngay cả người nhà họ Hạ cũng chưa từng nhắc đến, thậm chí Hạ Vũ Kiệt lần trước không chút khách sáo nào với hắn cũng không đề cập qua….Nếu cứ như vậy liên tưởng, sự tình liền trở nên phức tạp, cái chết của lão gia sẽ không đơn giản, cố tình chết trên bàn phẫu thuật của hắn, trong chuyện này tột cùng là có bao nhiêu ẩn tình? Đều là kế sách của Hạ Vũ Thiên? Hay là nói người khác tính kế với Hạ Vũ Thiên, sau đó Hạ Vũ Thiên tương kế tựu kế? Thật phức tạp!
“Lần này đem cậu giao cho tôi” Tống Hi đột nhiên đến gần một chút, nhìn chằm chằm Lâm Viễn “Tôi biết, là kế hoạch Hạ Vũ Thiên sắp đặt, nhưng vẫn không thể kháng cự!”
Lâm Viễn nhíu mày thật sâu, nói “Chuyện này…..tôi với cô ấy vẫn có những điểm khác nhau nha, cấu tạo sinh lý về căn bản là khác nhau, diện mạo đích xác có chút giống nhưng tính cách lại khác biệt một trời một vực, cho nên các anh phải nhận rõ bản chất, không nên bị hiện tượng mê hoặc”
Tống Hi nghe xong thản nhiên cười cười, lắc đầu, nói “Tôi không cho là như vậy”
Lâm Viễn bồn chồn trong lòng, sợ những chuyện sắp đến, việc này càng lúc càng thêm phiền thoái.
“Có một số việc tôi đề nghị cậu khi nào rảnh thì có thể hỏi Hạ Vũ Thiên một chút” Tống Hi đứng lên, nói “Nhưng nhìn thấy cậu tôi thật sự rất cao hứng, theo giúp tôi vui vẻ qua vài ngày đi”
Lâm Viễn ngây ngô gật đầu, tâm nói……Kỳ lạ nha, tôi còn tưởng là Hạ Vũ Thiên có bóng ma thời thơ ấu ám ảnh, không ngờ là vì đối tượng thầm mến chết đi, đây xem như là số mệnh. Đối với đàn ông, thứ không chiếm được vĩnh viễn là thứ tốt đẹp nhất, sợ nhất là yêu thầm mà chưa nói ra, chưa một lần nắm tay tỏ tình thì người trong lòng đã vĩnh biệt cõi đời, con mẹ nó như vậy chính là hồi ức đẹp nhất. Nói trắng ra nếu người yêu không chết, mười năm sau nói không chừng người đó chính là người vợ nhàu nhĩ của ngươi, đến lúc ly hôn, đánh nhau chửi nhau nhiều như nước biển đi, không cần phải xóa bỏ những ấn tượng tốt đẹp, Hạ Vũ Thiên thật đáng thương bị trúng một đòn thật nặng, nga….Còn có Tống Hi, Lâm Viễn vì bọn họ là bi ai ba phần.
Đêm đó, theo yêu cầu của Lâm Viễn, A Thường đem laptop với truyện tranh của Lâm Viễn đến, còn có một bao lớn đồ ăn vặt Hạ Vũ Thiên dặn dò mang theo, vào đến phòng mình, cho dù ở khách sạn Lâm Viễn vẫn là trạch nam!
Lâm Viễn mở laptop, Lâm Viễn nhìn đến một ký tự yêu tinh mặt gian trên QQ, híp mắt nhìn biểu tượng kia, chưa thấy qua a.
Mở ra nhìn nhìn, bên trên có một dòng “Tại sao laptop của cậu không có lấy một bộ phim nào?”
Người mở khung chat là—Hạ Vũ Thiên.
“Đáng chết!” Lâm Viễn chửi đổng “Hạ Vũ Thiên, anh dám động đến máy tính của ông đây!”
Lâm Viễn vừa mắng người xong, đầu bên kia lại truyền đến một icon hình gấu mèo, một tay cầm hoa hồng, bên cạnh là một câu—mỹ nhân, đến hôn một cái!
Lâm Viễn méo miệng, tâm nói, Hạ Vũ Thiên, anh dùng chiêu này tán gái sao? Sau mười bốn tuổi sẽ không có người mắc mưu sao? Lâm Viễn liền ném trả lại icon cục phân cho gã.
“Đang làm gì vậy?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn lấy trong túi một ….., vừa gặm vừa lười biếng gõ bàn phím—-không làm gì.
Hạ Vũ Thiên gửi trả một icon che miệng cười cười—Ở dưới túi to, có cái gì?
Lâm Viễn chun mũi, trở mình kéo túi, nhìn thấy một chiếc hộp, liền hỏi—-Đây là cái gì a? Bom hả?
“Vật dụng tình thú” Hạ Vũ Thiên dùng biểu cảm đáng khinh trả lời.
Lâm Viễn trở mặt xem thường, tìm kéo mở họp, liếc mắt nhìn một cái—Là thứ mà hắn đã từng mua cho Hạ Vũ Thiên, một ly kem cục phân giống nhau như đúc, đặt bên trong hộp giữ nhiệt.

Lâm Viễn nhìn chằm chằm ly kem, sửng sốt một lúc lâu, cái này có chút không giống ly kem trước, bên trên có hai con ruồi.
Anh đang ăn” QQ lại trả lời.
Sau một lúc lâu sửng sốt, Lâm Viễn mới hồi phục—–Anh thật sự là Hạ Vũ Thiên? Vì sao qua internet lại trở nên đáng yêu như vậy?
Hạ Vũ Thiên gửi đến 1 icon gấu mèo—-Anh vốn đáng yêu, chính em không phát hiện, anh ở trên giường càng đáng yêu, muốn thử hay không?
Lâm Viễn dùng icon ngón tay thối thật to gửi trả.
Hạ Vũ Thiên lại gõ icon thương tâm—Viễn Viễn, anh nhớ em!
Lâm Viễn cảm thấy nếu bản thân tiếp tục chat sẽ bị động kinh, một icon mashimaro gửi sang—-Anh con mẹ nó uống nhầm thuốc?!
Hạ Vũ Thiên lại gõ icon heo con ôm mỹ nữ cọ đến cọ lui—-Anh hối hận, anh muốn đến đón em.
Lâm Viễn chớp chớp mi—Không cần, Tống Hi rất tốt.
Hạ Vũ Thiên gõ icon không nói nên lời—–Nhanh như vậy em đã thay lòng đổi dạ a?
Lâm Viễn gửi đi icon khinh bỉ—-Tiếp tục giả chết đi!
Icon một chú mèo nhỏ lăn qua lăn lại gửi đến—Anh thật buồn!
Lâm Viễn bất đắc dĩ——Thật buồn nôn, làm ơn đừng dùng từ ngữ lolita như vậy được không?
Bên kia Hạ Vũ Thiên lại gửi đến icon linh quang chợt lóe—–Anh lén đi gặp em! Đầu tiên trốn ra khỏi bệnh viện, sau đó lén đến phòng, sau đó lén XXOO với em!
Lâm Viễn mày nhăn mặt nhíu—-Bệnh thần kinh! Tôi ở lầu 11, có bản lĩnh thì đến ngay bây giờ đi?!
Bên kia trầm mặc trong giây lát—-Anh đến rồi! Sau đó QQ off.
Lâm Viễn sửng sốt, gõ bàn phím, nhưng Hạ Vũ Thiên không online trở lại.
“Không phải đến thật chứ?” Lâm Viễn trợn tròn mắt, ngay lúc đó, có người gõ cửa.
“Vào đi” Lâm Viễn kêu một tiếng, thấy Tống Hi mở cửa ra, đứng tựa cửa nói “Lâm Viễn, dưới lầu có rượu, cậu có muốn đi hay không? Tôi muốn uống vài ly”
“Nga, tôi không uống rượu” Lâm Viễn chỉ vào gói to bên cạnh “Anh cứ đi việc của mình đi, không cần để ý đến tôi“
Tống Hi nhún nhún vai, tìm sổ ghi lại số di động của mình đưa cho Lâm viễn, nói “Có chuyện gì thì tìm tôi, muốn ăn gì thì gọi cho phục vụ mang đến cho cậu”
“Uhm” Lâm Viễn hơi gật đầu, xua tay bảo hắn đi nhanh đi.
Sau đó tiếp tục nhìn laptop, tinh thần có chút không yên, Hạ Vũ Thiên sẽ không chạy đến đây thật chứ?
Lâm Viễn đang vò đầu bức tóc phiền não, chợt nghe tiếng—-leng keng…..chuông cửa truyền đến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.