Tên Ác Ma

Chương 28: Mối Tình Đầu


Đọc truyện Tên Ác Ma – Chương 28: Mối Tình Đầu


“Hạ Vũ Thiên!” Lâm Viễn kinh hỉ kêu lên, tâm nói: Hạ Vũ Thiên, superman! Rốt cuộc anh đến rồi! Anh đến thật đúng lúc a! Nhưng mà thời gian chui vào bốt điện thoại cởi áo khoác mặc quần sịp với áo choàng có hơi lâu a! Mạng nhỏ của tôi thiếu chút nữa bị hù chết rồi.
Sau khi Hạ Vũ Thiên hạ gục tên vệ sĩ kia thì quật hắn ngã trên đất, nâng tay hung hăng đánh 2 đấm…..trong nháy mắt, mặt vệ sĩ kia đầy máu, Hạ Vũ Thiên cười lạnh “Tôi đối xử với cậu không tệ, cậu phản bội tôi không nói, ngay cả anh em cũng giết?”
“Tôi không còn cách nào khác” Vệ sĩ kia phun một nhúm máu “Để bảo vệ một nhà từ lớn đến bé của tôi, chỉ có cách là anh chết”
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, hỏi “Ai bắt giữ gia đình cậu?”
“…..” Vệ sĩ kia trầm mặc.
“Được” Hạ Vũ Thiên gật gật đầu, nói “Nếu tôi có cơ hội cứu bọn họ sẽ thu xếp ổn thỏa, nhưng mà….cậu giết anh em, chắc chắn phải chôn cùng “ Sau đó lại là một trận đánh đấm…..Vệ sĩ kia bị đánh đến mơ hồ, cuối cùng, Hạ Vũ Thiên đứng lên, đi đến bên cạnh Lâm Viễn, lấy súng của hắn.
“Uy, anh làm gì?” Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên, thấy gã lấy súng nhắm vào vệ sĩ kia.
Hạ Vũ Thiên không để ý đến hắn, nhắm thẳng lồng ngực vệ sĩ kia, bắn ba phát, sau khi hừ hừ vài tiếng, vệ sĩ kia tắt thở.
Lâm Viễn là bác sĩ, gặp qua vô số sinh lão lệnh tử, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh bắn giết đang xảy ra trước mắt. Trong lúc nhất thời, hắn có chút khó có thể thích ứng, Hạ Vũ Thiên xoay mặt nhìn hắn, thản nhiên nói “Rất thông minh”
Lâm Viễn giương mắt nhìn gã, có chút không thể tin gã cứ như vậy giải quyết một người sống….so với giết gà còn thuận tay hơn, Hạ Vũ Thiên tuyệt đối đã từng giết người…..Không có khả năng là lần đầu tiên……….
“Sao vậy?” Hạ Vũ Thiên rút súng lại.
“Những người khác đâu…..” Lâm Viễn nhỏ giọng hỏi.
“Chết cả rồi” Hạ Vũ Thiên thấp giọng nói “Tôi giết”
Lâm Viễn không nói.
“Tôi không giết bọn họ, bọn họ sẽ giết tôi” Hạ Vũ Thiên giải thích “Vệ sĩ bị giết này cũng từng là anh em”
“Tôi biết rồi” Lâm Viễn nhỏ giọng nói thầm “Tôi cũng không phải thánh mẫu, không nói đạo lý sẽ chết…..chỉ là có chút rúng động mà thôi, anh không thể cho tôi thích ứng một chút a?”
Hạ Vũ Thiên ảm đạm cười, nói “Được, vậy cậu chậm rãi thích ứng…..“Nói xong thân mình chao nghiêng ngã xuống trên cỏ.
“Uy” Lâm Viễn kinh hoảng, thất sắc, chạy nhanh đến bên cạnh Hạ Vũ Thiên xem xét “Anh làm sao vậy?” Trong lúc hỏi, Lâm Viễn nhìn thấy một lỗ đen trước ngực Hạ Vũ Thiên, tâm nói….không thể nào?!

Lâm Viễn muốn cởi áo Hạ Vũ Thiên nhìn xem, Hạ Vũ Thiên đột nhiên đưa tay, kéo tay hắn, cười nhẹ “Cơ hội hôm nay không tồi………hai lần trước đều thất bại, lần này thật ra lại thành công, cho nên nói sự bất quá tam, tôi biểu hiện thế nào?”
“Anh còn có tâm tư nói đùa?” Lâm Viễn nhíu mày “Ai nha, anh đừng động đậy, để tôi xem miệng vết thương!”
Hạ Vũ Thiên ho khan một tiếng “Không chết được”
“Anh…..” Lâm Viễn cởi áo vest, quần áo bên trong cơ hồ đều bị nhiễm đỏ, áo sơmi trắng đã nhuốm hồng, Lâm Viễn bồn chồn —— Uy uy! Chảy nhiều máu như vậy, ai cũng không sống nổi a!
Chính lúc này, chợt nghe Hạ Vũ Thiên hỏi “Lâm Viễn, có cảm động chút nào hay không a?”
“Cảm động cái rắm a!” Lâm Viễn trừng gã “Không phải vì anh nên tôi mới phải lo lắng hãi hùng sao?!”
Hạ Vũ Thiên bật cười “Tôi bất chấp mạng sống để cứu cậu, cậu cũng không cảm động?”
“ai nha, một chút” Lâm Viễn nhỏ giọng nói thầm, lại bổ sung “Bất quá anh chủ yếu là cứu di chúc”
Hạ Vũ Thiên đưa tay nắn nắn cằm “Tôi không cho rằng như vậy”
Lâm Viễn thấy sắc mặt gã trắng bệch, giọng nói càng lúc càng trầm, có chút nóng nảy, ghé vào ngực gã, tim đập bình thường a…..Sau đó mặc kệ gã ngăn cản, kiểm tra nửa thân trên Hạ Vũ Thiên, phát hiện không bị thương. Lâm viễn nghĩ nghĩ, tâm nói: hay là bị thương nửa thân dưới? Sẽ cởi quần Hạ Vũ Thiên.
“Uy, tôi đang bị thương, cậu còn có ý tứ quấy rối tôi?” Hạ Vũ Thiên cười nói.
“Anh còn có tâm tư đùa cợt a!” Lâm Viễn tiếp tục thoát quần Hạ Vũ Thiên, đột nhiên phía sau truyền đến một trận rối loạn, Lâm Viễn khẩn trương, chạy đi lấy súng, sau đó đến che phía trước Hạ Vũ Thiên, hỏi “Uy, lần này là ai đến a?”
Hạ Vũ Thiên nhìn hành động của Lâm Viễn, mỉm cười, hỏi “Cậu muốn bảo hộ tôi sao?”
Lâm Viễn tâm nói: hay là đánh chết anh đi, sau đó giao cho đám người kia tranh công……thuận tiện giả mù sa mưa, đến chỗ bang hội mưu cầu một chức vị?
Ngay lúc đó, bên ngoài truyền đến giọng A Thường “Thiếu gia!”
“Là A Thường!” Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên hơi hơi gật gật đầu, Lâm Viễn bắt đầu gào “A Thường! Chúng tôi ở trong này”
Sau hai tiếng gọi, A Thường đã vọt vào, nhìn thấy người Hạ Vũ Thiên đầy máu nằm trên mặt đất, sợ tới mức mặt mũi trắng bệt, nhào đến, gào lên “Thiếu gia!”
“Đừng kêu, không có việc gì” Hạ Vũ Thiên đột nhiên ngồi dậy, không-sao-cả nói “Đây không phải máu của tôi” Nói xong, mỉm cười nhìn Lâm Viễn đứng bên cạnh.

Lâm Viễn mở to hai mắt, vẻ mặt không tin nhìn gã, chỉ thấy Hạ Vũ Thiên nhếch miệng cười cười, hỏi “Thế nào? Không phải phải kiểm tra sao? Còn muốn cởi nữa không? Về đến nhà tôi cho cậu chậm rãi kiểm tra”
“Hạ Vũ Thiên!” Lâm Viễn giơ súng ngắm vào Hạ Vũ Thiên lại bị gã kéo tay ôm vào lòng hôn loạn một trận.
“Buông ra… A, đáng ghét!” Lâm Viễn vùng vẫy, Hạ Vũ Thiên lại cảm thấy cao hứng liền đè xuống cho Lâm Viễn hết đường giãy dụa.
“Thiếu gia” A Thường tựa hồ hiểu được dụng ý của Hạ Vũ Thiên, hỏi “Có phải sẽ biến thành bộ dáng bị trọng thương hay không?”
Hạ Vũ Thiên nhẹ nhàng gật đầu, nói “Gọi các anh em thông minh một chút…..ba vệ sĩ trong xe, phải hậu táng, thu xếp ổn thỏa cho gia đình bọn họ, nửa đời sau cơm áo không lo”
“Vâng…..” Nói xong, A Thường nhìn thấy thi thể vệ sĩ nằm trên mặt đất, nhíu mày “Là hắn?”
“Xe bị người khác động tay động chân?” Hạ Vũ Thiên hỏi A Thường.
“Vâng” A Thường gật gật đầu, nói “Ống dẫn hơi bị cắt đứt…..tôi nhớ ra rồi, sáng nay tôi đi WC một lần, bốn vệ sĩ lại phân tán để bảo vệ anh, tôi bảo hắn trông xe, có thể hắn nhân cơ hội ấy ra tay”
“Đám người tập kích kia đều không đơn giản” Hạ Vũ Thiên ra lệnh “Gọi người đến điều tra rõ ràng”
“Vâng” A Thường gật đầu, gọi người bảo Lí Cố mang xe cứu thương ở phòng khám Lí Cố đến.
“Anh buông tay!” Lâm Viễn còn bị Hạ Vũ Thiên ôm trong ngực, lực ôm rất lớn, không thể động đậy, liền hung hăng trừng gã.
“Ngoan, đừng nháo, phối hợp với tôi một chút” Hạ Vũ Thiên đưa tay, nhẹ nhàng vuốt tóc Lâm Viễn.
Lâm Viễn bị gã làm cho nổi da gà toàn thân, ngồi xuống nhỏ giọng nói thầm: Ngoan thí!
Hạ Vũ Thiên đưa tay, vỗ nhẹ một cái lên mông Lâm Viễn, Lâm Viễn cả kinh mở to hai mắt nhìn gã.
Hạ Vũ Thiên cười “Lâm Viễn, cậu thực khiến người khác yêu thích”
“Thần kinh” Lâm Viễn cố gắng đứng lên, nhảy sang một bên không buồn để ý Hạ Vũ Thiên, tai đỏ bừng.
Hạ Vũ Thiên ngồi bên cạnh, cười.

Không bao lâu sau, Lí Cố mang người đến nâng Hạ Vũ Thiên đi ra ngoài, hắn vừa nhìn thấy liền nhíu mày “Oa……tinh phong huyết vũ a, tôi nói các cậu giết người vô tội sao lại không ngồi tù chứ!”
Hạ Vũ Thiên trợn trắng mắt, nói “Đã nói với người bên ngoài là tôi bị trọng thương, cậu cũng giúp tôi xử lý tốt một chút, sau khi xong việc, quay về nhà cũ đi”
“Hiểu rồi” Lí Cố gật gật đầu, xoay mặt hỏi Lâm Viễn “Lâm Viễn, cậu không sao chứ?”
“Không” Lâm Viễn chớp chớp mi, liếc Hạ Vũ Thiên một cái, đảo mắt, tựa hồ chú ý đến cái gì đó, Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày……Mấy ngày ở cùng, gã biết biểu cảm này của Lâm Viễn, phòng chừng là đã động tâm xấu xa.
Hạ Vũ Thiên phải mang một đống lớn trang thiết bị y tế, trên mặt còn bị chụp một ống dưỡng khí, Lí Cố cho người nâng cáng, mang Hạ Vũ Thiên đi ra ngoài.
Lâm Viễn nhảy lò cò theo sát ở phía sau.
Mới ra khỏi rừng cây, bỗng nghe Lâm Viễn đột nhiên bắt đầu khóc “A……… Hạ Vũ Thiên ơi, anh ngàn vạn lần không cần chết a!”
Hạ Vũ Thiên tối sầm mặt………Quả nhiên!
“Anh nói xem, bị thương chỗ nào không được, tại sao lại bị bắn trúng chỗ đó, bà lớn bà bé cùng một đám năm, sáu, bảy tình nhân của anh nửa đời sau làm sao mà sống đây a”
“Phốc” Lí Cố thiếu chút nữa cười phá lên, liều mạng nhịn xuống.
“Cố lên Hạ Vũ Thiên a, anh phải chịu đựng a!” Lâm Viễn ở phía sau nói với theo “Vì bà lớn, bà bé cùng năm, sáu, bảy tình nhân của anh, nhất định phải chịu đựng! Á Châu hùng phong *tên một bài hát* vĩnh không ngã a!”
Đến khi Hạ Vũ Thiên được nâng lên xe, mặt đã muốn biến thành màu đỏ tía.
A Thường ở phía sau lắc đầu, đẩy Lâm Viễn lên xe, đóng cửa lại, lái xe chạy đến phòng khám Lí Cố, phía sau là một đoàn xe màu đen.
Có nhiều vệ sĩ rất khó hiểu, hỏi:
“Đại ca làm sao vậy?”
“Cái gì Á Châu hùng phong a?”
“Oa, không phải là bị bắn trúng chỗ yếu hạ chứ?”
“Vậy sẽ rất thảm đó!”
“Nói không chừng có thể trị được”
“Vậy cũng đúng a?”
………….

Xe cứu thương vừa mới chuyển bánh, Hạ Vũ Thiên đã ngồi phắc dậy, kéo đám “trang thiết bị” trên người xuống, Lí Cố chửi đổng “Anh im lặng một chút được không a? Tí nữa đến nơi còn phải mang vào!”
“Lại đây!” Hạ Vũ Thiên trừng mắt về một góc xe sáng sủa ở xa xa, Lâm Viễn đang dùng một đống trang thiết bị không tên che chắn bản thân.
“Làm gì?” Lâm Viễn chớp mi “Diễn trò phải diễn cho trọn vở, tôi là muốn tốt cho anh!”
“Tên nhóc đáng chết!” Hạ Vũ Thiên hất văng thứ gì đó trên người, bước ba bước đến nắm lấy tay Lâm Viễn-kẻ đang có ý đồ đào tẩu, ấn lên giường.
“Anh làm gì?” Lâm Viễn đẩy gã, nói với Lí Cố “Lí Cố, anh thấy chết mà không cứu a? Mau dùng súng gây mê!”
Lí Cố giật giật khóe miệng “Tôi là bác sĩ, không phải bác sĩ thú ý a!”
“Vậy đưa cho tôi!” Lâm Viễn tiếp “Tôi đánh mê anh ta!”
“Cậu đợi đấy cho tôi” Hạ Vũ Thiên hung tợn trừng Lâm Viễn, hai người đối diện.
“Cậu thật có ý tứ nha… Muốn tôi dùng sức đúng không?” Sau đó giữ chặt hai tay Lâm Viễn, một tay ghìm chặt cằm, cúi đầu đặt môi lên.
Lâm Viễn chống cự vài cái vô ích, tại sao lúc nãy không ai khoan một lỗ trước ngực Hạ Vũ Thiên chứ?!
Vừa hôn vừa giằng co, Lâm Viễn ban đầu còn giãy giụa nhưng sau đó hết chịu nổi, Hạ Vũ Thiên khiến hắn thấy khó thở, ngứa ngáy trong lòng, nhịn không được khẽ hừ một tiếng. Hạ Vũ Thiên vừa nghe vào tai liền cảm thấy đầu óc oang oang, động tác càng thô bạo mạnh mẽ. Sau một lúc mới nhẹ nhàng buông ra, Hạ Vũ Thiên lưu luyến cắn ở cổ Lâm Viễn một cái.
“Lâm Viễn, cậu chết chắc rồi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”
Lâm Viễn cảm thấy cổ lẫn tai tê dại, cả người gượng gạo đến kỳ quái, định bụng đẩy Hạ Vũ Thiên ra.
Lúc này, Lí Cố ngồi bên cạnh sâu kín thở dài, nói “Hai người thật giỏi a…..hai người xem tôi chết rồi a?”
Hạ Vũ Thiên với Lâm Viễn lúc này mới phát hiện ở đây còn có người, ngẩng đầu nhìn, Lí Cố vẻ mặt cầu xin, nói “Các cậu không biết tôi vừa mới thất tình a? Các cậu không cần phải ân ái trước mặt tôi chứ? Các cậu……oa!” Nói xong, Lí Cố nhào đến, ôm Lâm Viễn gào khóc.
Trong nhất thời, trong xe cứu thương truyền ra tiếng khóc cực kỳ bi thương của Lí Cố, những người bên ngoài xe nếu không sớm biết đây chỉ là diễn trò, khẳng định đều nhịn không được phải tin tưởng —— Hạ Vũ Thiên thật sự đã chết đi!
Xe xé gió mà đi, vút qua một căn biệt thự lớn, đi xa.
Bên trong biệt thự đỗ một chiếc xe màu trắng, trong xe, Tôn Lâm đang gọi điện thoại.
“Ân…..Hạ Vũ Thiên hình như bị thương, không biết là ai động thủ, tình huống cụ thể không được rõ ràng lắm…..tốt, tôi biết rồi!”
Cắt điện thoại, Tôn Lâm khẽ nhíu mày, nhìn một quả bóng rổ trên ghế phó lái, nhẹ nhàng thở dài, khởi động xe, rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.