Đọc truyện Tempt Me At Twilight – Chương 8
Poppy choáng váng với cả những nỗi lo và sự háo hức. Michael sẽ sớm xuất hiện để hộ tống cả gia đình tới buổi trưng bày bộ sưu tập hoa. Sau tất cả những sự lẩn tránh của họ, đây sẽ là bước đầu tiên tiến tới một sự tán tỉnh được công khai rộng rãi.
Nàng đã thay trang phục bằng một sự cẩn thận quá mức với một bộ váy đi bộ màu vàng viền sọc nhung đen. Những vạt váy xếp lớp bị giữ lại ở phần lưng chừng bằng những chiếc nơ bằng nhung đen. Beatrix mặc một bộ váy tương tự, chỉ khác là của cô màu xanh dương viền màu nâu sôcôla.
“Dễ thương lắm,” Miss Marks tuyên bố, mỉm cười khi họ bước vào phòng khách của dãy phòng gia đình. “Các em sẽ là hai quý cô trẻ tao nhã nhất ở buổi trưng bày bộ sưu tập hoa đấy.” Cô vươn tay tới những lọn tóc quăn ngược lên của Poppy và gắn một cái kẹp tóc cẩn thận hơn. “Và chị đoán rằng Mr. Bayning sẽ không thể rời được cái nhìn chăm chú say mê của mình khỏi em đâu,” cô thêm vào.
“Anh ấy hơi muộn rồi,” Poppy căng thẳng nói. “Điều này không giống với anh ấy. Em hy vọng rằng anh ấy không gặp một vài khó khăn nào đó.”
“Anh ấy sẽ đến ngay thôi, chị chắc mà.”
Cam và Amelia bước vào phòng, cô trông thật lộng lẫy trong màu hồng, vòng eo nhỏ nhắn của cô được thắt lại bằng một cái đai da màu đồng hợp với đôi giày ống đi bộ của cô.
“Thật là một ngày tuyệt vời cho một cuộc hẹn hò,” Amelia nói, đôi mắt xanh dương hấp háy. “Mặc dù chị nghi ngờ rằng liệu em có thậm chí để ý đến mấy bông hoa, Poppy ạ.”
Đặt một bàn tay lên sườn mình, Poppy để thoát ra một hơi thở phấp phỏng. “Tất cả chuyện này thật đáng bực mình.”
“Chị biết, em yêu.” Amelia đi đến ôm lấy nàng. “Nó khiến chị biết ơn khôn tả rằng chị sẽ không bao giờ phải trải qua mùa vũ hội London nữa. Chị sẽ không bao giờ phải cần sự kiên nhẫn của em nữa. Thực ra, họ nên đánh một loại thuế lên những quý ông độc thân London cho đến khi họ kết hôn. Điều đó sẽ thúc đẩy nhanh toàn bộ quá trình tìm hiểu nhau hơn đấy.”
“Em thật không hiểu chút xíu nào rằng tại sao con người ta phải kết hôn,” Beatrix nói. “Không có ai kết hôn với Adam và Eve, phải không nào? Họ sống với nhau một cách tự nhiên thôi. Tại sao bất kì ai trong chúng ta lại phải bị phiền phức với một đám cưới nếu như họ đã từng không làm?”
Poppy bật ra tiếng cười lo lắng. “Khi Mr. Bayning ở đây,” nàng nói, “đừng phát triển bất kì chủ đề tranh luận bất thường nào nhé, Bea. Chị sợ rằng anh ấy không quen kiểu của chúng ta về… ưm,… của chúng ta.”
“Những cuộc thảo luận thú vị,” Miss Marks gợi ý.
Amelia cười toe toét. “Đừng lo, Poppy. Bọn chị sẽ rất ù lì và kiểu cách, bọn chị sẽ cực kì nhàm chán mà.”
“Cảm ơn chị,” Poppy nói một cách chân thành.
“Em có cần phải cũng buồn tẻ không?” Beatrix hỏi Miss Marks, người đã gật đầu dứt khoát. Với một cái thở dài, Beatrix đi đến cái bàn ở góc và bắt đầu làm rỗng những cái túi của cô. Dạ dày của Poppy lộn nhào khi nàng nghe một tiếng gõ vào cửa ra vào. “Anh ấy đấy,” nàng nín thở nói.
“Chị sẽ trả lời,” Miss Marks nói. Cô trao cho Poppy một cái mỉm cười chóng vánh. “Thở đi nào, em yêu.”
Poppy gật đầu và cố làm bản thân bình tĩnh. Nàng thấy Amelia và Cam trao đổi một cái liếc ngắn mà nàng không thể giải nghĩa được. Sự thấu hiểu lẫn nhau giữa cặp đôi ấy là vô cùng tuyệt đối, dường như họ có thể đọc được những ý nghĩ của nhau vậy.
Nàng bị lôi cuốn phải bật cười khi nàng nhớ những nhận xét của Beatrix về những con thỏ hạnh phúc nhất khi sống kết đôi. Beatrix đã đúng. Poppy mong muôn được yêu quá nhiều, được làm một phần của một cặp đôi. Và nàng đã đợi quá lâu rồi, và nàng vẫn đơn thân khi những người bạn bè tuổi nàng đều đã kết hôn và có hai hoặc ba đứa trẻ rồi. Nó dường như là một định mệnh thông thường cho những người nhà Hathaway tìm thấy tình yêu muộn hơn chứ không phải là sớm hơn. Những ý nghĩ của Poppy bị xen ngang khi Michael bước vào phòng và cúi chào. Một sự dâng trào của niềm vui sướng đã bị làm dịu đi bởi việc trông thấy nét mặt của anh, nghiêm trọng hơn nàng có thể tưởng tượng được. Da mặt anh tái nhợt, đôi mắt đỏ quạnh như thể anh đã không có nổi một giấc ngủ. Anh trông mệt mỏi phát bệnh, rõ ràng là thế.
“Mr. Bayning,” nàng nói nhẹ nhàng, trái tim nàng đạp như một loài thú nhỏ đang chiến đấu để giải phóng mình khỏi một cái lưới. “Anh ổn chứ? Chuyện gì thế ạ?”
Cặp mắt nâu của Michael, vẫn thường rất ấm áp, giờ lạnh lẽo khi anh liếc nhìn cả gia đình nàng. “Thứ lỗi cho tôi,” anh khàn khàn nói. “Tôi hiếm khi biết nói cái gì.” Hơi thở của anh dường như run rẩy trong cổ họng anh. “Tôi đang ở trong một vài… một vài khó khăn… điều đó là không thể.” Cái nhìn chằm chằm của anh cố định vào Poppy. “Miss Hathaway, tôi phải nói với em. Tôi không biết liệu có thể có một khoảnh khắc riêng tư…”
Một sự im lặng khó nhọc theo sau yêu cầu đó. Cam nhìn chòng chọc người đàn ông trẻ với nét mặt lạ lùng khó hiểu, trong khi Amelia đưa ra một cái lắc nhẹ trên mái đầu như thể để từ chối cái đang xảy đến.
“Tôi sợ rằng điều đó sẽ không hợp quy tắc, Mr. Bayning,” Miss Marks lẩm bẩm. “Chúng tôi phải cân nhắc tới danh tiếng của Miss Hathaway.”
“Dĩ nhiên rồi.” Anh vuốt một tay lên trán mình, và Poppy nhận thấy rằng những ngón tay anh run nhẹ.
Thực sự là đã có điều gì đó rất sai.
Một sự bình tĩnh lạnh lùng chiếm lĩnh nàng. Nàng nói bằng một giọng sững sờ, nghe như chẳng hề giống giọng của chính nàng.
“Amelia, liệu chị có thể ở lại trong phòng với chúng em chứ?”
“Ừ, dĩ nhiên rồi.”
Phần còn lại của gia đình, gồm cả Miss Marks, rời khỏi căn phòng.
Poppy cảm thấy những dòng mồ hôi ớn lạnh bên dưới chiếc áo lót của mình, sự ẩm ướt lan đến cả những vùng dưới của hai cánh tay nàng. Nàng lấy một chỗ trên ghế trường kỷ và nhìn Michael bằng đôi mắt mở lớn. “Anh nên ngồi xuống đi,” nàng bảo anh.
Anh ngần ngừ rồi liếc nhìn Amelia, người đã đi đến đứng bên cạnh cửa sổ.
“Làm ơn ngồi xuống đi mà, Mr. Bayning,” Amelia nói, nhìn chằm chằm con phố ở bên ngoài. “Tôi đang cố giả vờ như mình không ở đây. Tôi rất tiếc rằng ngài không thể có sự riêng tư hơn thế này, nhưng tôi sợ rằng Miss Marks nói đúng. Danh tiếng của Poppy phải được bảo vệ.”
Mặc dù không có dấu vết nào của sự quở trách trong giọng của cô, Michael vẫn nao núng thấy rõ. Chiếm khoảng không gian bên cạnh Poppy, anh cầm lấy hai tay nàng và ngả đầu anh vào chúng. Những ngón tay của anh thậm chí còn lạnh hơn cả của nàng. “Anh đã có một cuộc cãi nhau kinh khủng với cha tối qua,” anh nói, giọng anh nghẹt lại. “Dường như một trong những tin đồn đã gây ảnh hưởng tới ông về sự yêu mến của anh với em. Về những dự định của anh. Ông đã bị… sốc và tức giận.”
“Điều đó hẳn là thật kinh khủng,” Poppy nói, biết rằng Michael hiếm khi, nếu từng, tranh cãi với cha anh. Anh tôn trọng ngài tử tước với vẻ kính sợ, luôn luôn nỗ lực đến cực khổ để làm hài lòng ông.
“Tệ hơn kinh khủng ấy chứ.” Michael thở một hơi không ổn định. “Anh sẽ tránh cho em những chi tiết cụ thể. Kết quả của cuộc tranh cãi dài và rất đáng sợ đó là ngài tử tước đã trao cho anh một tối hậu thư. Nếu anh kết hôn với em, anh sẽ bị cắt viện trợ. Ông sẽ không còn thừa nhận anh là con trai ông, và anh sẽ bị mất thừa kế.”
Không có âm thanh nào trong phòng trừ luồng hơi hít vào đột ngột và gấp gáp của Amelia. Nỗi đau lan ra trong ngực Poppy, chèn ép hơi thở từ phổi nàng. “Lí do mà ông đã đưa ra là gì?” nàng xoay xở để hỏi.
“Chỉ rằng là em không phù hợp với phong thái của một cô dâu nhà Bayning.”
“Nếu anh dành thời gian để tâm trạng của ông bình tĩnh hơn… cố thay đổi suy nghĩ của ông… Em có thể đợi, Michael. Em sẽ mãi mãi đợi mà.” (Thương chị Poppy thế L)
Michael lắc đầu. “Anh không thể khuyến khích em đợi được. Sự từ chối của cha anh là tuyệt đối. Có thể sẽ tốn nhiều năm để thay đổi suy nghĩ của ông, nếu có thể. Và trong khoảng thời gian đó, em xứng đáng có cơ hội tìm kiếm hạnh phúc.”
Poppy nhìn chằm chằm vào anh một cách bình tĩnh. “Em chỉ có thể hạnh phúc với anh thôi.”
Michael ngẩng đầu lên, đôi mắt anh tối và lấp lánh. “Anh xin lỗi, Poppy. Xin lỗi cho việc trao em bất kì lí do nào để hy vọng, khi mà điều đó sẽ không bao giờ có thể. Sự bào chữa duy nhất của anh là anh đã nghĩ anh hiểu cha mình, trong khi anh rõ ràng là không. Anh luôn tin rằng anh có thể thuyết phục ông chấp nhận người phụ nữ anh yêu, rằng ý kiến của anh là đủ rồi. Và anh -” Giọng anh vỡ oà. Anh rõ ràng đã nín nhịn. “Anh thực sự yêu em. Anh… mẹ kiếp, chết tiệt, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy vì điều này.” Thả hai tay nàng ra, anh cho tay vào túi áo khoác của mình và rút một bọc nhỏ các lá thư được cuộn bằng dây thừng. Tất cả những lá thư nàng đã viết cho anh. “Anh thấy đúng lý là phải gửi trả lại những cái này.”
“Em sẽ không trao lại những bức của anh đâu,” Poppy nói, nhận những lá thư bằng một cánh tay run run. “Em muốn giữ chúng lại.”
“Đó là quyền của em, dĩ nhiên rồi.”
“Michael,” Poppy nói ngắt quãng, “Em yêu anh.”
“Anh… anh không thể trao em bất kì lí do nào để hy vọng cả.”
Cả hai người họ cùng im lặng và run rẩy, nhìn chằm chằm vào người kia trong sự tuyệt vọng. Giọng của Amelia xuyên thủng sự im lặng ngột ngạt. Cô nghe có vẻ hợp lí một cách quỷ quái. “Những trở ngại của ngài tử tước không nên ngăn cản được cậu, Mr. Bayning. Ông ấy không thể ngăn cậu khỏi thừa kế tướch hiệu và tài sản kế thừa theo thứ tự, phải không?”
“Không, nhưng -”
“Đưa em gái tôi tới Gretna Green[19] đi. Chúng tôi sẽ cung cấp xe ngựa. Của hồi môn của em gái tôi đủ lớn để bảo đảm một khoản trợ cấp hào phóng cho cả hai người. Nếu cậu cần thêm, chồng tôi sẽ tăng nó lên.” Amelia chiếu cái nhìn chằm chằm bình tĩnh, thách thức vào anh ta. “Nếu cậu muốn em gái tôi, Mr. Bayning, cưới con bé đi. Những người nhà Hathaway sẽ giúp cậu vượt qua dù những khó khăn có thể đến.”
Poppy không bao giờ có thể yêu chị gái mình nhiều hơn nàng đã yêu ở khoảng khắc đó. Nàng nhìn chằm chằm Amelia với một nụ cười không chắc chắn, hai mắt nàng đong đầy.
Nụ cười của nàng đã biến mất, tuy thế, ngay khi Michael buồn tẻ trả lời. “Tước vị và bất động sản được thừa kế theo thứ tự, nhưng cho đến khi cha tôi chết, tôi sẽ bị bỏ mặc với tài xoay sở của mình, thứ mà không hề tồn tại. Và tôi không thể sống nhờ vào sự từ thiện của gia đình vợ mình được.”
“Đó không phải là làm từ thiện khi nó là một gia đình.” Amelia phản bác.
“Chị không hiểu mọi thứ như thế nào với những người nhà Bayning đâu,” Michael nói. “Đó là vấn đề về tự trọng. Tôi là con trai độc. Tôi đã được nuôi dạy vì một thứ – từ khi tôi được sinh ra – là đảm dương những trách nhiệm của tầng lớp và tước vị của tôi. Đó là tất cả những gì tôi từng biết. Tôi không thể sống như một người bị chối bỏ, bên ngoài phạm vi ảnh hưởng của cha tôi được. Tôi không thể sống với xì-căng-đan và sự tẩy chay.” Anh gục đầu xuống. “Chúa nhân từ, tôi mệt mỏi vì cãi cọ rồi. Trí óc tôi đã quay mòng mòng nhiều vòng suốt cả đêm.”
Poppy thấy sự không kiên nhẫn trên gương mặt chị gái mình, và nàng biết rằng Amelia đã được chuẩn bị để tranh cãi với anh trong mọi điểm, vì lợi ích của nàng. Nhưng nàng giữ cái nhìn chằm chằm của Amelia và lắc đầu, gửi đi một tin nhắn câm lặng, Không có tác dụng gì đâu. Michael đã quyết định theo ý anh. Anh sẽ không bao giờ từ chối tuân theo cha mình. Tranh cãi sẽ chỉ làm anh thêm tổn thương hơn là anh đã bị.
Amelia ngậm miệng cô và quay ra nhìn chằm chằm vào cửa sổ lần nữa.
“Anh xin lỗi,” Michael nói sau một sự im lặng dài, vẫn giữ chặt hai tay Poppy. “Anh không bao giờ định phản bội em. Mọi điều anh đã nói với em về những cảm xúc của anh – mọi từ đều đúng. Sự tiếc nuối duy nhất của anh là anh đã lãng phí thời gian của em. Khoảng thời gian giá trị cho một cô gái ở vị trí của em.”
Mặc dù anh không có ý như một hành động chỉ trích, Poppy vẫn cau mày vì cảm giác đau đớn.
Một cô gái ở vị trí của nàng.
Hai mươi-ba. Không kết hôn. Ở giá sau mùa lễ hội thứ ba của nàng.
Một cách cẩn thận, nàng rút tay mình khỏi tay Michael. “Không phải một khoảng thời gian bị lãng phí đâu,” nàng xoay xở để nói. “Em tốt đẹp hơn vì đã quen biết anh, Mr. Bayning. Làm ơn đừng có bất kì sự tiếc nuối nào cả. Em không đâu.”
“Poppy,” anh nói với một giọng đau đớn gần như đã huỷ hoại nàng.
Nàng sợ hãi rằng mình có thể vỡ oà trong nước mắt. “Làm ơn đi đi.”
“Nếu anh có thể làm em hiểu -”
“Em hiểu mà. Em hiểu. Và em sẽ hoàn toàn -” Nàng vỡ vụn và nuốt nghẹn khó nhọc. “Làm ơn đi đi. Làm ơn.”
Nàng nhận thức rằng Amelia đã tiến tới, thì thầm gì đó với Michael, có hiệu quả tiễn anh ra khỏi dãy phòng trước khi Poppy đánh mất sự kiểm soát của mình. Amelia đáng kính, người đã không ngần ngại lãnh trách nhiệm của một người đàn ông lớn lao hơn cả bản thân cô.
Một chị gà mái đuổi theo một con bò, Poppy nghĩ, và nàng để bật ra một tiếng cười khúc khích sũng nước thậm chí cả khi những giọt nước mắt nóng hổi đã bắt đầu tuôn rơi từ hai mắt nàng.
Sau khi đóng chặt cánh cửa, Amelia ngồi xuống bên cạnh Poppy và vươn ra để ôm lấy đôi vai nàng. Cô nhìn đóng đinh vào đôi mắt mờ đi của Poppy. “Em thật,” cô nói, giọng cô không được kiềm nén với cảm xúc, “thật là một quý cô đấy, Poppy. Và tốt bụng hơn nhiều so với những gì anh ta xứng đáng được. Chị tự hào về em. Chị tự hỏi liệu anh ta có hiểu rằng anh ta vừa đánh mất nhiều thế nào không.”
“Tình huống này không phải lỗi của anh ấy.”
Amelia kéo một chiếc khăn tay từ ống tay áo của cô và đưa nó cho nàng. “Có vấn đề. Nhưng chị không chỉ trích cậu ta đầu, bởi vì nó sẽ chả giúp ích được gì cho vấn đề này. Mặc dù vậy, chị phải nói rằng… cái cụm từ “Tôi không thể” đi khá dễ dàng đến đôi môi cậu ta đấy.” (Chuẩn đấy chị ạ L)
“Anh ấy là một người con trai biết nghe lời,” Poppy nói, lau đi những giọt nước mắt của mình, rồi từ bỏ và chỉ đơn giản là giữ chặt chiếc khăn tay lên đôi mắt ngập nước của nàng.
“Phải, ừm… từ giờ, chị khuyên em nên tìm kiếm một người đàn ông với một nguồn tài chính của riêng bản thân anh ta để trang trải cuộc sống.”
Poppy lắc đầu, khuôn mặt nàng vẫn vùi lấp trong chiếc khăn. “Không có ai dành cho em nữa đâu.”
Nàng cảm thấy cánh tay chị gái vòng quanh nàng. “Có mà. Có đấy, chị hứa với em. Anh ấy đang đợi. Anh ấy sẽ tìm thấy em mà. Và một ngày nào đó Michael Bayning sẽ chả là gì ngoại trừ một kí ức xa lắc xa lơ thôi.”
Poppy bắt đầu khóc dữ hơn, những tiếng khóc xé ruột khiến cho xương sườn của nàng đau đớn. “Chúa ơi,” nàng xoay xở để hít vào. “Những nỗi đau này, chị Amelia. Và cảm giác như thể nó sẽ không bao giờ kết thúc vậy.”
Một cách cẩn thận, Amelia hướng đầu của Poppy vào vai cô và hôn lên gò má ẩm ướt của nàng. “Chị hiểu,” cô nói.
“Chị đã sống sót qua nó một lần rồi. Chị nhớ nó như thế nào mà. Em sẽ khóc, và sau đó em sẽ phiền muộn, và rồi tuyệt vọng, và rồi lại phiền muộn. Nhưng chị biết có một phương thuốc chữa cho trái tim tan vỡ.”
“Là gì vậy ạ?” Poppy hỏi, để thoát ra một hơi thở run rẩy.
“Thời gian… lời cầu nguyện… và lớn nhất trong tất cả là một gia đình yêu thương em. Em sẽ luôn luôn được yêu thương mà, Poppy.”
Poppy xoay xở được một nụ cười yếu ớt. “Cảm ơn Chúa vì những người chị em gái,” nàng nói, và rồi lại khóc dữ dội trong bờ vai của Amelia.
Tối muộn hôm đó, có một tiếng gõ dứt khoát vào cánh cửa của dãy phòng riêng của Harry Rutledge. Jake Valentine tạm ngưng lại trong khi đang chuẩn bị quần áo sạch sẽ và đôi giày đen được đánh bóng dành cho buổi sáng. Anh bước đến trả lời cái cửa và bị đối diện với một người phụ nữ trông khá quen. Cô nhỏ nhắn và mảnh dẻ, với mái tóc nâu nhạt và đôi mắt xanh xám, và một cặp kính tròn được đặt trên viền mũi cô. Anh ngắm nghía cô trong một lúc, cố gắng nhớ ra cô.
“Tôi có thể giúp gì cô?”
“Tôi muốn gặp Mr. Rutledge.”
“Tôi e rằng ngài ấy không ở nhà.”
Môi cô ấy xoắn lại thành một cụm từ không thú vị lắm, thường được sử dụng bởi những người hầu khi ông chủ không muốn bị làm phiền. Cô nói với anh bằng vẻ coi thường khinh miệt. “Anh hàm ý ‘không ở nhà’ theo nghĩa rằng anh ta không muốn gặp tôi, hay ‘không ở nhà’ theo nghĩa rằng anh ta thực sự đã rời khỏi?”
“Dù theo cách nào,” Jake khăng khăng nói, “cô cũng sẽ không gặp được ngài ấy tối nay đâu. Nhưng sự thực là, ngài ấy thực sự không ở đây. Có một tin nhắn để tôi có thể truyền đạt cho ngài ấy không?”
“Có. Nói với anh ta rằng tôi hy vọng anh ta thối rữa ở địa ngục vì những gì anh ta đã làm với cô Poppy Hathaway. Và sau đó nói với anh ta rằng nếu anh ta có bén mảng đến gần cô ấy, tôi sẽ tàn sát anh ta đấy.”
Jake phản ứng lại bằng một vẻ hoàn toàn thiếu sự sợ hãi bởi vì cái thực tế rằng những lời đe doạ cái chết cho Harry đã gần như là một sự việc xảy ra thường xuyên. “Và cô là?”
“Chỉ cần trao cho anh ta lời nhắn thôi,” cô thô lỗ nói. “Anh ta sẽ biết nó đến từ ai.”
Hai ngày sau khi Michael Bayning đến thăm khách sạn, người anh trai của nhà Hathaway, Lord Ramsay, đến thăm. Giống như những người đàn ông lịch lãm, xã giao Leo thuê một dinh thự nhỏ ở Mayfair trong suốt mùa vũ hội, và cuối tháng Sáu lại trở về điền trang của mình ở vùng nông thôn. Mặc dù Leo có thể chỉ đơn giản là chọn cách sống ở khách sạn Rutledge, anh đã thích sự riêng tư hơn.
Không ai có thể phủ nhận rằng Leo là một người đàn ông đẹp trai, cao lớn và bờ vai rộng, với mái tóc màu nâu sẫm và đôi mắt hút hồn. Không giống những người em gái của mình, mắt anh mang sắc xanh dương nhạt, băng giá với những viền tối. Ám ảnh. Chán đời. Anh hành xử với bản thân như một phóng đãng và thực hiện điều đó cẩn thận, ra vẻ không bao giờ quan tâm đến bất kì ai hay bất cứ điều gì. Có nhiều lúc, tuy vậy, chiếc mặt nạ được rời đi chỉ đủ lâu để làm lộ ra một người đàn ông với cảm xúc khác thường, và đó là ở những khoảng khắc hiếm hoi Catherine lo sợ ở gần anh nhất.
Khi họ ở London, Leo đã quá bận rộn để dành được thời gian cho gia đình mình, điều mà Catherine đã rất biết ơn. Từ lúc họ gặp nhau, cô đã cảm thấy một sự căm ghét thuộc về bản năng với anh, và anh đối với cô, là sự va chạm giữa đá lửa và sắt để tạo nên những tia lửa của sự căm thù. Những lúc họ chiến đấu với nhau để xem ai có thể nói ra những thứ làm tổn thương đối thương nhiều nhất, mỗi người trong số họ lại thử thách, khiêu khích, cố gắng để tìm những điểm dễ bị xúc phạm. Họ dường như không thể tránh được việc đó, sự thôi thúc không ngừng để cắt người kia thành từng mảnh. Catherine trả lời lại cánh cửa mở vào dãy phòng của gia đình, và một cảm xúc bất chợt, mạnh mẽ của sự phản kháng lại quét qua người cô khi cô phải đối mặt với dáng người cao lớn, lêu nghêu của Leo. Anh ta ăn mặc hợp thời trang trong chiếc áo khoác tối màu với những ve áo rộng, chiếc quần rộng không có nếp nhăn, và một chiếc áo gilê được in hoạ tiết nổi bật với hàng cúc màu bạc. Anh ta nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt không thiện cảm, một nụ cười kiêu căng làm cong khoé môi của anh ta. “Chào buổi chiều, Marks”
Catherine cứng đờ khuôn mặt, giọng cô được mài sắc với sự khinh bỉ. “Lord Ramsay. Tôi ngạc nhiên rằng anh có thể tự kéo bản thân khỏi những thú vui giải trí đủ lâu để đi thăm em gái mình cơ đấy.”
Leo trao cho cô một cái nhìn của sự chế giễu đầy hoang mang. “Tôi đã làm gì để giành được việc bị quát tháo mắng mỏ? Cô biết đấy, Marks, nếu cô có từng học được việc giữ cái lưỡi của mình thì những cơ hội của cô để thu hút được một người đàn ông sẽ tăng theo cấp số mũ đấy.”
Đôi mắt cô nheo lại. “Tại sạo tôi lại sẽ mong muốn thu hút được một người đàn ông chứ? Tôi đã chả thấy họ hữu ích cho bất kì điều gì.”
“Nếu chả hữu ích được cho cái gì khác,” Leo nói, “thì cô vẫn cần chúng tôi để giúp sinh ra nhiều phụ nữ hơn đấy.” Anh ngừng lại. “Em gái tôi thế nào rồi?”
“Buồn tê tái.”
Khuôn miệng Leo trở nên chán nản. “Để tôi vào, Marks. Tôi muốn gặp con bé.”
Catherine dịch sang bên cạnh một bước không sẵn sàng.
Leo đi vào phòng khách và thấy Poppy đang ngồi một mình với một cuốn sách. Anh hướng một cái nhìn đánh giá vào cô. Cô em gái vẫn thường có đôi mắt trong sáng của anh giờ tái nhợt và mệt mỏi. Nàng dường như vô cùng kiệt sức, nhất thời già đi bởi nỗi đau buồn vô hạn.
Sự điên tiết trỗi dậy bên trong anh. Có rất ít người có ảnh hưởng quan trọng với anh trên thế giới này, nhưng Poppy là một trong số họ.
Thật không công bằng rằng những người ước mong tình yêu nhiều nhất, tìm kiếm nó nhọc nhằn nhất, lại thấy nó quá khó với tới. Và dường như không có lí do đúng đắn nào cho việc tại sao Poppy, cô gái xinh đẹp nhất ở London lại vẫn chưa kết hôn cho đến lúc này. Nhưng Leo đã lướt qua cả danh sách những người quen ở trong đầu, cân nhắc cẩn thận liệu có bất kì ai trong số họ sẽ phù hợp với em gái anh, và không ai trong số họ phù hợp một chút nào. Nếu một người có cung cách cư xử đúng đắn, thì anh ta lại là một kẻ ngốc hoặc quá già và lẩm cẩm. Và sau đó có những kẻ dâm đãng, những kẻ tiêu tiền như rác, và những tên vô lại. Lạy Chúa giúp anh, tầng lớp quý tộc là một tập hợp tệ hại của nhiều hạng đàn ông. Và anh cũng tự bao hàm bản thân mình vào trong sự đánh giá đó.
“Xin chào, em gái,” Leo nhẹ nhàng nói, tiến về phía nàng. “Những người khác đâu rồi?”
Poppy xoay xở được một nụ cười yếu ớt. “Anh Cam đang ra ngoài vì việc kinh doanh, và chị Amelia và Beatrix đang ở công viên, đẩy Rye đi trong chiếc xe nôi.” Nàng dịch chân để nhường chỗ cho anh trên chiếc ghế sôpha.
“Anh thế nào, Leo?”
“Đừng bận tâm điều đó. Thế còn em?”
“Chưa bao giờ tốt hơn ạ,” nàng dũng cảm nói.
“Phải, anh có thể thấy điều đó.” Leo nói và vươn tới Poppy, ôm nàng thật chặt. Anh giữ nàng, vỗ lên lưng nàng, cho đến khi anh nghe thấy tiếng sụt sịt của nàng. “Đồ con hoang đó,” anh nói đơn giản. “Anh có nên giết hắn vì em không đây?”
“Không,” nàng nói bằng giọng ngào ngạt, “đó không phải lỗi của anh ấy. Anh ấy chân thành muốn cưới em mà. Những ý định của anh ấy là tốt.”
Anh hôn lên đỉnh đầu nàng. “Đừng có tin tưởng những người đàn ông với những ý định tốt đẹp. Họ sẽ luôn làm em thất vọng đấy.”
Từ chối mỉm cười với nhận định thông thái của anh, Poppy lùi lại để nhìn vào anh. “Em muốn về nhà, anh Leo,” nàng yếu đuối nói.
“Dĩ nhiên em muốn vậy rồi, em yêu. Nhưng em chưa thể.”
Nàng chớp mắt. “Tại sao không ạ?”
“Phải, tại sao lại không?” Catherine Marks khó chịu hỏi lại khi ngồi lên một cái ghế gần đó. Leo dừng lại để gửi một cái nhìn giận dữ ngắn ngủi về phía của người gia sư trước khi quay sự chú ý của anh trở lại Poppy. “Những tin đồn đang bay đi,” anh nói thẳng ra. “Tối qua anh đến một buổi tiệc trà, được tổ chức bởi người vợ của ngài đại sứ Tây Ban Nha – một trong những thứ em đi chỉ để có thể nói rằng em đã đến – và anh không thể đếm số lần anh được hỏi về em và Bayning. Mọi người dường như nghĩ rằng em đang yêu Bayning, và rằng anh ta đã từ chối em bởi vì cha anh ta nghĩ rằng em không đủ tốt.”
“Đó là sự thật mà.”
“Poppy, đây là xã hội London, nơi mà sự thật có thể làm em gặp rắc rối đấy. Nếu em nói với ai đó sự thật, em sẽ phải nói với một người khác sự thật, và một người khác nữa, để giữ mọi người không biết về nó đấy.”
Điều đó khơi lên một nụ cười chân thật từ nàng. “Anh đang cố cho em lời khuyên đấy à, Leo?”
“Phải, và mặc dù anh luôn nói với em rằng cứ lờ những lời khuyên của anh đi nhưng lần này thì em tốt hơn là nên làm theo nó. Sự kiện quan trọng cuối cùng của mùa vũ hội là buổi khiêu vũ được tổ chức bởi Lord và Lady Norbury tuần tới -”
“Chúng tôi vừa mới viết lời hối lỗi vì không đến được.” Catherine thông báo cho anh. “Poppy không muốn tham dự.”
Leo liếc cô sắc lẻm. “Lời hối lỗi đã được gửi chưa?”
“Chưa, nhưng -”
“Vậy xé chúng đi. Đó là một mệnh lệnh.” Leo thấy dáng người nhỏ nhắn của cô cứng lại, và anh có được một sự thoả mãn quái ác từ việc nhìn thấy nó.
“Nhưng, Leo,” Poppy phản đối, “Em không muốn đến một buổi vũ hội. Người ta có thể ngắm nghía để xem liệu em -”
“Họ chắc chắn là sẽ ngắm nghía.” Leo nói. “Giống như một đàn kền kền. Đó là lí do tại sao em phải tham dự. Bởi vì nếu em không, em sẽ bị xé thành từng mảnh bởi những chuyện ngồi lê đôi mách, và sẽ bị chế nhạo không thương tiếc khi mùa vũ hội tới bắt đầu.”
“Em không quan tâm,” Poppy nói. “Em sẽ không bao giờ trải qua một mùa vũ hội nào nữa đâu.”
“Em có thể thay đổi ý định. Và anh muốn em có sự lựa chọn. Đó là lí do tại sao em sẽ đến buổi dạ vũ, Poppy ạ. Em sẽ mặc chiếc váy xinh đẹp nhất, và những dải ruy-băng xanh trên mái tóc, và thể hiện cho tất cả bọn họ rằng em chả hề quan tâm chút xíu nào đến Michael Bayning cả. Em sẽ khiêu vũ và cười đùa, và giữ cho đầu em ngẩng cao.”
“Leo,” Poppy rên rỉ. “Em không biết liệu em có thể không.”
“Dĩ nhiên em có thể rồi. Lòng tự hào của em yêu cầu điều đó.”
“Em không có bất kì lí do gì để tự hào cả.”
“Anh cũng không nốt,”Leo nói. “Nhưng điều đó không ngăn cản được anh, phải không?” Anh liếc qua từ vẻ mặt miễn cưỡng của Poppy đến vẻ mặt không thể đọc được của Catherine. “Nói với em ấy là tôi đúng đi, chết tiệt,” anh nói với cô. “Em ấy phải đi, không phải sao?”
Catherine chần chừ một cách không thoải mái. Dù cho nó có khó chịu đến đâu chăng nữa với cô khi phải thừa nhận điều đó, thì Leo thực tế là đã đúng. Một sự xuất hiện tự tin, tươi cười bên cạnh Poppy ở buổi dạ vũ sẽ có ích nhiều cho việc làm câm lặng những cái mồm đang bàn tán ở khắp các phòng khách ở London. Nhưng bản năng của cô cảnh báo rằng Poppy nên được giữ trong sự an toàn của Hampshire càng nhanh càng tốt. Chừng nào nàng còn lưu lại ở thành phố, nàng còn trong tầm với của Harry Rutledge. Mặt khác… Harry không bao giờ tham dự những sự kiện kiểu này, nơi mà những bà mẹ mai mối liều lĩnh với những cô con gái chưa được đính ước quờ quạng để bắt được mọi anh chàng còn độc thân cuối cùng. Harry sẽ không bao giờ hạ thấp bản thân để đến dạ vũ nhà Norbury, đặc biệt bởi vì sự xuất hiện của anh ta ở đó sẽ biến nó thành một rạp xiếc thật sự.
“Hãy kiểm soát ngôn ngữ của anh đi,” Catherine nói. “Phải, anh đúng. Mặc dù vậy, nó sẽ rất khó khăn cho Poppy. Và nếu cô ấy mất bình tĩnh ở buổi dạ vũ – nếu cô ấy để rơi nước mắt – nó sẽ trao cho những chuyện ngồi lê đôi mách thậm chí nhiều lý lẽ để công kích hơn đấy.”
“Em sẽ không mất bình tĩnh đâu,” Poppy nói, nghe thật kiệt sức. “Em cảm thấy như thể em đã khóc đủ cho cả một đời rồi ấy.”
“Cô gái ngoan,” Leo nhẹ nhàng nói. Anh liếc thấy vẻ lo lắng của Catherine và mỉm cười. “Có vẻ như chúng ta cuối cùng cũng đã đồng tình trong điều gì đó, Marks. Nhưng đừng lo – tôi chắc chắn nó sẽ không xảy ra nữa đâu.”