Tế Thế

Chương 82: Hình phạt mất tích (Hoàn chính văn) 3


Đọc truyện Tế Thế – Chương 82: Hình phạt mất tích (Hoàn chính văn) 3

Ánh mắt khó hiểu của Trọng Thế Hoàng đảo qua mặt hai người, sau đó lại cúi đầu tiếp tục luyện đỉnh.

Ôn Cố và Bạch Tu Đại Tiên tán gẫu tiếp.

Bạch Tu Đại Tiên hỏi chuyện mấy năm nay của Ôn Cố, Ôn Cố giấu những chuyện có khả năng phát sinh giữa sơn chủ và một hồn một phách của cậu, chỉ bảo sơn chủ nắm giữ động Toái Hồn, không cho phép ai tự do qua lại.

Bạch Tu Đại Tiên nghe Lữ Hằng vì giúp cậu rời đi mà có thể đã hồn phi phách tán, liền “A” một tiếng, theo bản năng tính một quẻ, sau đó nhíu mày.

“Sao rồi?”

Bạch Tu Đại Tiên đáp: “Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*.”

*đi hết núi này sông nọ cứ ngỡ đã hết đường, không ngờ đi qua liễu rủ hoa cười thì lại gặp làng: trong khốn khó tìm được lối thoát

Mắt Ôn Cố sáng lên: “Lữ Hằng vẫn còn cơ hội sống sao?”

Bạch Tu Đại Tiên gật gù đắc ý: “Thiên cơ không thể tiết lộ. Mỗi người đều có duyên pháp của mình, ngươi cứ yên tâm đi.”

Ôn Cố đặt xuống một đầu tâm sự, nghĩ tới một sự kiện khác: “Ta có một chuyện không rõ, không biết đại tiên có biết nguyên nhân Lữ Hằng tàn sát hỉ yến không?”

Bạch Tu Đại Tiên thở dài: “Tâm ma. Hắn với Thịnh Tử Hoài sớm chiều bên nhau, tình cảm sâu nặng nhưng không dám thổ lộ, dần dà tạo thành tâm ma. Vốn đang đè nén đau khổ lại gặp Thịnh Tử Hoài thành thân, hắn nhất thời không khống chế được nhập ma đạo. Vừa vào ma đạo, lý trí mất hết, nên mới gây nên việc ác khó có thể bù đắp như vậy.”

Ôn Cố: “Hình như Lữ Hằng kết Nguyên Anh thất bại mà?”

“Ta biết hắn nhập ma nên vội vàng liên lạc với cao nhân Tu Chân giới, muốn giúp hắn tu thành Nguyên Anh trở về chính đạo, đáng tiếc thất bại trong gang tấc. Hắn nhập địa phủ rồi thì mất hết can đảm, không chịu vào luân hồi, ngày ngày đêm đêm lang thang ở nơi dành cho oan hồn, về sau lại bất chấp nguy hiểm hồn phi phách tán, chịu nỗi khổ bị bách quỷ gặm cắn, đọc kinh văn cho những oán quỷ kia, trừ khử oán khí, cứ thế trải qua ba trăm năm thì tích đầy công đức, vừa mới phi thăng.”

Ôn Cố giật mình, thế mới biết đằng sau một câu bâng quơ “Ta kết Nguyên Anh thất bại, hồn về địa phủ, may mắn được Diêm Vương gia đề bạt, ba trăm năm đắc đạo, phi thăng Tiên giới” của Lữ Hằng che giấu bao nhiêu đau đớn và gian nan không muốn người biết.

Ngẫm lại những việc mình trải qua khi phi thăng, Ôn Cố tự thấy xấu hổ.

Bạch Tu Đại Tiên thấy thế lập tức nói: “Ngươi có cảm thấy nếu so sánh với hắn, bản thân làm quá ít không?”


Ôn Cố gật đầu.

“Ngươi có muốn trở về bù đắp không?”

Ôn Cố gật đầu thật mạnh.

Bạch Tu Đại Tiên vui vẻ vỗ vai cậu: “Ta quả nhiên không nhìn lầm người! Ngươi yên tâm, xong chuyện ở đây rồi, Thương Thiên nha sẽ vận hành một lần nữa, tới lúc đó sẽ có việc cho ngươi xuất lực.”

Ôn Cố lắp bắp: “Lại, lại muốn gạt người nữa hả?”

Trọng Thế Hoàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua chỗ họ.

Bạch Tu Đại Tiên và Ôn Cố đồng thời điều chỉnh nét mặt, đồng thời vẫy tay tỏ vẻ không có gì.

Trọng Thế Hoàng dùng mũi nặng nề hừ một tiếng. Chờ hắn cúi đầu, Ôn Cố và Bạch Tu Đại Tiên nhìn nhau vài lần, bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Luyện ma đỉnh trở lại thành Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh không phải việc một sớm một chiều. Bạch Tu Đại Tiên ngồi một lát, lại gấp gáp ra ngoài chủ trì đại cục. Ôn Cố vốn định đi giúp đỡ, nhưng mông vừa nhấc lên thì ánh mắt lạnh lẽo của Trọng Thế Hoàng đã bắn tới, Bạch Tu Đại Tiên bị đâm đến nát bấy. Vì tự vệ, ông đành kiên quyết đẩy Ôn Cố về vị trí cũ, vỗ ngực ý bảo ngoài kia toàn việc nhỏ, một mình ông đủ rồi.

Trọng Thế Hoàng chăm chú dõi theo bước chân Bạch Tu Đại Tiên, thấy ông ra khỏi địa bàn của mình rồi mới thu hồi ánh mắt, sau đó làm như lơ đãng lia mắt tới chỗ Ôn Cố đang ngoan ngoãn khoanh chân tu luyện, đoạn cúi xuống luyện đỉnh tiếp.

Băng dày ba thước, muốn làm tan băng không thể phút chốc là xong. Mặc dù mã lực của tân Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh còn dồi dào hơn cả cái cũ, nhưng ma khí truyền khắp thiên hạ mười mấy năm, muốn thanh trừ phải mất ít nhất năm năm. May thay mối nguy tại Côn Lôn vừa được giải trừ, người tu đạo và tiên nhân đều rảnh tay, không cần ở đây canh giữ nữa, có thể đi khắp thiên hạ tiêu diệt thây ma, cứu vớt lê dân.

Khi Bạch Tu Đại Tiên sắp xếp ổn thỏa mọi sự tình, đã là ba ngày sau.

Ma đỉnh sau khi được Trọng Thế Hoàng đun nấu với các loại linh mộc linh thảo linh ngọc, rốt cuộc cũng mất đi ma tính, nhưng không có công hiệu của thần khí. Trọng Thế Hoàng bảo, muốn nó tái hiện phong thái ngày xưa thì phải về Bồng Lai. Bồng Lai là căn cứ của Hoàng Lăng, không thiếu tài liệu gì.

Bạch Tu Đại Tiên không nói hai lời liền đồng ý.

Trọng Thế Hoàng cất toàn bộ đồ vật trong Hoàng Cố Cung vào túi Càn Khôn, không bỏ vào được thì đưa cho Ôn Cố.

Ôn Cố thuận tay nhận lấy, trong lòng có chút khổ sở. Gặp lại đã ba ngày, Trọng Thế Hoàng chỉ nói với cậu đúng một câu “Cậu dám”, còn từ đó về sau, ngay cả ánh mắt cũng tiếc. Cậu biết mười ba năm chia lìa là nguyên do dẫn đến sự khác thường của Trọng Thế Hoàng, chân chính gây nên hết thảy lại là những lừa gạt, giả chết ngày trước của cậu.


Nghĩ đến đây, cậu liền nản lòng thoái chí, chỉ biết cun cút đi theo Trọng Thế Hoàng như cô vợ nhỏ.

Trọng Thế Hoàng mang cậu về Bồng Lai. Tu chân giả tại Bồng Lai rất sợ hãi. Đều là tu chân giả, có tin tức gì cũng sẽ báo cho nhau biết. Tin tức Trọng Thế Hoàng thành lập Hoàng Cố Cung và luyện chế Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh tại Côn Lôn mới truyền ra không bao lâu, thì thông tin hắn là Hoàng Lăng chuyển thế cũng truyền đi theo. Những hàng xóm từng mưu đồ gây rối biết đây là đang cảnh cáo bọn họ chớ nên mơ ước động phủ của Hoàng Lăng nữa, mắt thấy chính chủ sắp trở về, trong lòng bọn họ có quỷ tự nhiên không dám lộ diện.

Ôn Cố cùng hắn vào động phủ, nhịn không được phá vỡ yên tĩnh: “Không biết cấm chế của Hoàng Lăng còn không?”

Trọng Thế Hoàng tức khắc quay lại lườm cậu.

Ôn Cố: “…” Mình nói sai gì ta?

Trọng Thế Hoàng mở cửa động phủ, dán một mộc bài lên trên, sau đó kéo cậu vào trong.

Tuy không đáp lại, nhưng động tác của hắn đã biểu lộ thân cận, Ôn Cố buông trái tim đang treo lơ lửng xuống, ngoan ngoãn đi theo hắn. Hai người đi thẳng tới gian phòng “Ta” trong cùng, Trọng Thế Hoàng lại cầm ra một mộc bài nữa, dán lên cạnh cửa.

“Đây là…” Ôn Cố chưa dứt lời đã bị hôn điên cuồng, chỉ còn lại âm thanh môi lưỡi dây dưa.

Qua hồi lâu, Trọng Thế Hoàng mới chậm rãi buông cậu ra: “Tôi sẽ không cho cậu cơ hội bỏ rơi tôi nữa.” Trước đó hắn không để ý tới Ôn Cố, ngoại trừ muốn cho cậu một giáo huấn khiến cậu không dám tùy tiện rời bỏ mình, hắn còn sợ bản thân không kiềm chế được xúc động, rồi lại quăng toàn bộ đại sự ra sau đầu.

Ôn Cố: “Lần này là ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn cũng không được.” Trọng Thế Hoàng ôm eo cậu, mắt đỏ lên. Hành động và lời nói này, hắn đã nghẹn từ lúc gặp lại đến bây giờ, nghẹn tới mức muốn nội thương, trong lòng khát vọng người này tới cực điểm, không thể kiềm nén nổi. Hắn nhanh chóng xé rách quần áo cả hai, ôm cậu lăn lên giường.

Trong động phủ không thấy trời trăng, không biết thời gian trôi qua.

Ôn Cố tính toán bằng trực giác, cảm thấy đã trôi qua năm sáu ngày, nhưng Trọng Thế Hoàng hoàn toàn không có ý ngừng lại, chỉ cần tỉnh táo là lại đòi hỏi. Nếu là người phàm có khi đã sắp cạn kiệt tinh lực mà chết, nhưng bọn họ là tiên nhân, bị thương ngoài da sẽ tự lành lặn như cũ, không cần ăn uống, cho dù nằm năm sáu năm cũng không sao.

Đừng bảo định nằm năm sáu năm thật đó nhé?


Ôn Cố thấy người bên cạnh lại bắt đầu vuốt ve mình, sợ tới mức ngồi dậy: “Đã qua mấy ngày chắc cũng đủ rồi nhỉ?”

“Không đủ.” Trọng Thế Hoàng lười biếng đáp.

“Anh nói muốn luyện Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh mà? Không nên chậm trễ, nhanh đi luyện đi. Hai Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh cùng được sử dụng, thiên hạ mới sớm ngày khôi phục sự trong lành.”

Ôn Cố muốn đứng dậy, nhưng bị Trọng Thế Hoàng kéo về, trở mình ngăn chặn.

“Lại muốn rời tôi đi đâu nữa?” Trọng Thế Hoàng hỏi.

Dù giọng điệu hắn có cà lơ phất phơ như không thèm để ý, nhưng hồi hộp và sợ hãi trong đáy mắt đã bán đứng nội tâm hắn, khiến tất cả không kiên nhẫn của Ôn Cố đều lắng xuống, cầm lòng không đậu ôm lại hắn: “Tôi không thể cam đoan lúc nào cũng ở bên cạnh anh.”

Tay ôm cậu của Trọng Thế Hoàng chợt căng thẳng, mở miệng cắn cổ cậu, kháng nghị cậu nhẫn tâm.

Ôn Cố mặc hắn cắn, dịu dàng nói: “Thế nhưng, bất kể có đi đâu, tôi cũng nhất định sẽ trở về.”

Trọng Thế Hoàng thả lỏng hàm răng, rồi lập tức cắn tiếp, hàm hồ nói: “Bắt tôi đợi mười mấy năm nữa sao?”

Ôn Cố bất đắc dĩ: “Lần này chỉ là tai nạn.”

Trọng Thế Hoàng cắn mạnh hơn, để lại dấu răng rõ ràng: “Lần này là tai nạn, vậy lần trước thì sao? Lần trước nữa thì sao? Mình còn phải xa nhau bao nhiêu lần nữa? Tôi không chịu nổi! Sau này cậu đừng mong rời khỏi tôi, một bước cũng không cho. Từ nay chúng ta ở luôn trong động phủ không đi đâu nữa!”

Ôn Cố sợ ngây người: “Chúng ta đã phi thăng thành tiên, thọ nguyên vô tận.”

Trọng Thế Hoàng lại liếm liếm cậu: “Vừa lúc cho bọn mình thiên trường địa cửu sông cạn đá mòn.”

Ôn Cố nhận ra Trọng Thế Hoàng không phải đang nói đùa, mà là nói thật, nóng nảy bảo: “Không được!”

“Không được?” Trọng Thế Hoàng nheo mắt, trong ngực xuất hiện lệ khí, nhưng nháy mắt đã bị tiên khí áp xuống.

Ôn Cố biết lúc này phải nhẹ nhàng không thể cứng rắn, mềm giọng nói: “Kỳ thật, không muốn chia lìa còn có một cách.”

“Sao?”

Ôn Cố lấy ra Song Tu Công Pháp trong túi Càn Khôn.

“Đây là cái gì?” Trọng Thế Hoàng mở sách, chăm chú nhìn tranh bên trong, sau một lúc mới cười ha ha, “Không ngờ cậu dám giấu sách đen.”


Ôn Cố: “… Đây là Song Tu Công Pháp.”

Trọng Thế Hoàng cho cậu một ánh mắt thấu hiểu: “Đương nhiên là song tu, tư thế của một người có hạn, căn bản không có gì vui.”

Ôn Cố: “Anh có vẻ rành rẽ nhỉ.”

Nụ cười của Trọng Thế Hoàng cứng đờ, lật người ngồi dậy, ôm Ôn Cố vào lòng mình.

Động tác này cứ y như con gái, Ôn Cố mất tự nhiên hơi giãy giụa một chút, bị Trọng Thế Hoàng đè lại. “Đừng lộn xộn, xem xong lại tiếp tục. Cậu thích tư thế nào, hử? Bọn mình thử xem.”

Ôn Cố nói: “… Đây thật sự là Song Tu Công Pháp, phải tiến hành theo thứ tự, bắt đầu từ trang thứ nhất. Chỗ này là lộ tuyến vận khí. Cảnh giới cao nhất của bản tâm pháp này chính là tâm hữu linh tê, tới khi ấy dù tôi đang ở đâu cũng có thể liên hệ với anh.”

Trọng Thế Hoàng nhìn nét vẽ lộ tuyến vận khí, trong lòng tin vài phần, nhưng trên miệng vẫn tìm cách chiếm ưu thế: “Chúng ta học hình này trước, sau đó luyện tinh thần, được không?”

Ôn Cố đáp: “Cái này khoan hãy nói, trước hết bàn về Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh đi.”

“Tôi với Bạch Tu ước định một tháng giao hàng, đến lúc đó tự nhiên sẽ đến lấy hàng.” Trọng Thế Hoàng nâng gáy cậu lên, hôn nhẹ lên môi cậu, “Luyện đỉnh chỉ cần ba ngày, chúng ta còn nhiều thời gian nghiên cứu… Song Tu Công Pháp.”

Thấy Trọng Thế Hoàng không hề che giấu dục vọng, Ôn Cố cảm thấy hình như mình làm sai cái gì rồi.

Bạch Tu Đại Tiên đúng hạn tới nhận hàng thì bị lừa bịp. Ông đứng đợi trước động phủ ba ngày, cánh cổng bị hạ tầng tầng cấm chế mới thương tình mở ra, Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh bị ném ra như quả tạ.

Bạch Tu Đại Tiên luống cuống tay chân tiếp được đỉnh, chưa kịp mở miệng, cửa đã nặng nề đóng lại.

“… Thương Thiên nha còn rất nhiều việc chờ xử lý!” Ông không chết tâm tiếp tục gõ cửa.

Một lúc sau, khi Bạch Tu Đại Tiên sắp bỏ cuộc, cửa mới hé ra một khe nhỏ, Trọng Thế Hoàng lạnh lùng nói: “Đợi mười ba năm đi!”

Ôn Cố bị hắn giấu phía sau nhịn không được nhảy ra: “Không được, quá lâu…”

Cửa lại bị đóng sầm lại.

Tuy từ lúc mở ra đến khi đóng lại chỉ có vài giây, nhưng cũng đủ cho Bạch Tu Đại Tiên nhìn rõ dấu vết trên cổ Ôn Cố. Không cần nghĩ cũng biết mười ba năm sắp tới hai người muốn làm gì. Bạch Tu Đại Tiên thở dài, lẩm bẩm: “Về tra xem còn tu chân giả nào nên phi thăng mà chưa phi không.”

– Hoàn chính văn –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.