Đọc truyện Tế Thế – Chương 2: Sau khi phi thăng 2
Sau khi tắm mình trong kim quang, tâm linh Ôn Cố sáng suốt, hồn phách yên ổn, thân nhẹ như yến, toàn thân thư thái, không cần dùng Đạp Vân Phiên mà vẫn nương theo gió bay lên trời được!
Ông lão dẫn đường đằng trước, đi qua thang mây, lướt qua hà đạo, xuyên qua Thiên môn, tiến vào Tiên cung. Dọc đường đi, nơi nơi đều là dao lâm quỳnh thụ, tiên sơn lầu các trùng trùng điệp điệp, quang cảnh kỳ tú*, bất đồng với phàm tục. Ôn Cố ngắm nhìn không xuể, ông lão gọi mấy tiếng cậu mới đáp lại.
*hiếm lạ, xuất sắc
Ông lão dẫn cậu đến trước một kiều đầu án (1) gỗ sưa, nói với thiếu nữ váy lục đang cúi đầu tốc ký: “Người này là Ôn Cố.”
Thiếu nữ ngẩng đầu, thấy Ôn Cố trẻ trung tuấn nhã, mặt giãn ra, cười nói: “Lâu rồi mới gặp được một hậu sinh trẻ tuổi tuấn tú như vậy!”
Ông lão giới thiệu với Ôn Cố: “Đây là Đổng Hi, chịu trách nhiệm giao việc cho tiên nhân mới, ngươi có vấn đề gì thì cứ hỏi cô ấy.”
Ôn Cố chào hỏi cô.
Đổng Hi đáp: “Bạch Tu Đại Tiên yên tâm, cậu ấy chịu nhiều khổ cực như vậy mới có thể phi thăng thành tiên, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi.”
Ông lão bấy giờ mới yên tâm rời đi, để lại Ôn Cố ngơ ngác không hiểu ra sao.
Đổng Hi mời cậu ngồi xuống, lấy một quyển sổ ghi chép trên bàn, lật đến trang giữa, thấp giọng nói: “Dựa theo quy củ, ta muốn điểm lại cuộc sống phàm trần của ngươi, ngươi chỉ cần nghe thôi.”
Ôn Cố sống hơn một ngàn tuổi, trí nhớ khá tốt, mọi chuyện lớn nhỏ trong suốt ngàn năm vẫn rõ mồn một trước mắt, nhưng cậu là người mới, phá hư quy củ thì không hay lắm, bèn gật đầu.
Đổng Hi nói: “Ôn Cố, tự Tri Tân, người Trường An thời nhà Đường. Năm tuổi bái Vân Dương đạo nhân làm sư phụ, trở thành khai sơn đại đệ tử. Tám tuổi thành Trúc Cơ*, hai mươi tuổi được Linh Giác Chân Quân tẩy tủy đan rồi kết đan. Năm trăm tuổi thành Nguyên Anh. Tám trăm ba mươi tuổi tái ngộ kỳ duyên, có được Song Tu Công Pháp của Thiên Hoa Song Tiên, cùng Hoàng Lăng đạo nhân tu luyện trăm năm thành chính quả, song song phi thăng thành tiên.”
*một trong chín cấp bậc của tu chân giả
Ôn Cố kinh ngạc: “Đây là ta?”
Đổng Hi gật đầu: “Là ngươi.”
Ôn Cố thò đầu sang nhìn, phía trên quả thực viết tên và cuộc đời của mình, nội dung còn tường tận hơn cả lời Đổng Hi; ngay cả cha mẹ, tên húy, gia thế cũng có. Nhưng mà… tám trăm ba mươi mốt tuổi tái ngộ kỳ duyên hồi nào vậy ta? Tại sao cậu không có ấn tượng gì hết? Hoàng Lăng đạo nhân thì khỏi nói, đến nghe cũng chưa từng nghe qua.
Đổng Hi hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”
“Tốt đến không thể tốt hơn.” Ôn Cố mặt không đổi sắc, “Tốt đến mức ta không nhớ rõ mình từng hưởng thụ qua nhân sinh vui sướng trôi chảy như thế.”
Đổng Hi bảo: “Hạn chế của thiên đạo nằm trong cuốn sổ này.”
Ôn Cố nói: “Ta cũng có Song Tu Công Pháp của Thiên Hoa Song Tiên, nhưng đến một ngàn hai trăm tuổi mới có, so với trong sổ muộn hơn gần bốn trăm năm.”
Đổng Hi đáp: “Đó là vì vào năm tám trăm ba mươi tuổi, ngươi vốn nên gặp được một tu chân giả kết Nguyên Anh thất bại, sau khi tâm sự về lý tưởng nhân sinh với hắn, cả hai chỉ hận gặp nhau quá trễ, tâm đầu ý hợp. Sau đó, hắn bị ma tu sát hại, ngươi thay hắn báo thù, thu hoạch được cuốn sổ này từ trên người ma tu.”
Ôn Cố trầm mặc chốc lát, nói: “Cũng không tính là kỳ ngộ.” Dùng tính mạng của bạn thân đổi lấy phúc duyên*, cậu chỉ cảm thấy thẹn.
*số mệnh hạnh phúc
Đổng Hi nói: “Đáng tiếc, thực tế là vị bằng hữu kia của ngươi sau khi kết Nguyên Anh thất bại, không gượng dậy nổi nên đã tự sát. Vận mệnh của ngươi vì vậy mà thay đổi.”
Tim Ôn Cố đập mạnh và loạn nhịp.
Đổng Hi nói tiếp: “Mặc dù thiên đạo có thể kết duyên định số, nhưng không thể xoay chuyển nhân tâm. Biết bao người bi ai vì thời vận không tốt, tuyệt vọng trước số phận bất công, vội vàng phí hoài bản thân mình, bỏ lỡ cơ duyên. Nhiều như thế, lắm lời cũng vô dụng. Nhưng thiện ác đều có báo ứng, nếu vẫn chưa báo, tức là chưa tới thời điểm. Bọn họ cứ thế nhắm mắt sa chân, ngược lại rất đơn giản thoải mái, nào biết chúng ta phải phí biết bao nhiêu tâm huyết để bù đắp!”
Ôn Cố nghe đến xuất thần: “Vậy nghĩa là, ta thăng tiên để bù đắp cho cơ duyên năm tám trăm ba mươi tuổi ấy?”
Đổng Hi vuốt cằm: “Đúng vậy. Nếu không, ngươi đã phi thăng thành tiên từ hai trăm năm trước rồi.”
Ôn Cố cười nói: “Trách không được lôi kia đánh tới đánh lui vẫn không đánh trúng đầu ta.”
“Hừ.” Đổng Hi thấp giọng nói, “Bạch Tu Đại Tiên đã nhận nhiệm vụ độ ngươi thành tiên từ hai trăm năm trước, nhưng do thiếu nhân thủ nên mới gián tiếp kéo dài đến nay. Không ngờ ngươi lại bị mất một hồn một phách, Bạch Tu Đại Tiên đành phải xin Lão Quân một viên tiên đan để giúp ngươi thành tiên, lại sợ ngươi không chịu nổi lôi kiếp, bèn cầu tình với Thiên Lôi, lúc này mới thuận lợi vượt qua. Nhưng thiên đạo đã định, tiên phàm đều không được làm trái. Ngươi có số mạng thành tiên, một hồn một phách sẽ có cơ duyên tìm về, không cần lo lắng.”
Ôn Cố thế mới biết vì giúp cậu thành tiên, Bạch Tu Đại Tiên đã âm thầm làm nhiều chuyện như vậy, cảm động không thôi: “Không vội, không vội. Lần đầu bước lên Tiên điện, ta còn muốn tham quan và dạo chơi một chút.”
Đổng Hi nhìn cậu, muốn nói lại thôi.
Ôn Cố hỏi: “Có gì không tiện sao?”
Đổng Hi vươn tay phải giao cho cậu một cái ngọc khuê (2), “Đây là thanh khuê, giấy thông hành của ngươi tại Tiên Giới, không được làm mất.”
Ôn Cố tiện tay cho vào túi Càn Khôn.
Đổng Hi nói: “Giờ Thìn ngày mai tới đây, ta có việc nói với ngươi.”
Dù Ôn Cố rất tò mò về việc trong miệng cô, nhưng thấy các tiên nhân khác tìm đến, cậu đành phải đi trước.
Ôn Cố ra khỏi Tiên cung, dạo chơi khắp nơi, càng đi càng xa, không bao lâu sau thì lạc đường. Cậu ngồi trên cầu vồng, nhìn biển mây mờ mịt, điều hòa tinh thần, thông suốt cảm xúc, thực ra cũng không vội.
Phía trước bỗng hiện lên một đạo kim quang, một thanh niên cưỡi mây đến, nhìn từ xa, lưng rộng eo thon, dáng người cao gầy.
Ôn Cố đứng dậy chào đón, tới gần thêm một chút, phát hiện tướng mạo thanh niên kia cũng bình thường, khóe mắt có mấy nếp nhăn, trông có vẻ lớn tuổi, khí chất đôn hậu hiền lành. “Tiên hữu hữu lễ! Ta là tiên nhân mới Ôn Cố, bị cảnh đẹp Tiên cung làm cho say mê đến hoa mắt nên tìm không được đường về.”
Thanh niên mỉm cười: “Tiên hữu hữu lễ, không biết tiên tử hướng dẫn ngươi là ai.”
Ôn Cố trả lời: “Đổng Hi.”
Thanh niên cười nói: “Đúng lúc lắm, ta cũng đang muốn tìm cô ấy, chúng ta cùng đường rồi.”
Trên đường đi, thanh niên cùng Ôn Cố trò chuyện rất vui vẻ.
Thanh niên tên là Lữ Hằng, thành tiên sớm hơn cậu mười năm, cũng là một kiếm tu. Lữ Hằng nói: “Ta kết Nguyên Anh thất bại, hồn về Địa Phủ, may được Diêm Vương gia bồi dưỡng, ba trăm năm đắc đạo, phi thăng Tiên giới.”
Ôn Cố cười: “Chuyện của ngươi cũng ly kỳ đấy, không kém ta đâu.” Cậu kể lại vận mệnh ban đầu của mình và những chuyện phát sinh sau đó, được Lão Quân bí mật cho đan, Thiên Lôi thương tình.
Lữ Hằng nghe xong, ánh mắt phức tạp, một lúc lâu sau mới nói: “Gã tu chân giả đoản mệnh hại ngươi trễ mất hai trăm năm thành tiên, còn bị thất lạc một hồn một phách chính là… ta.”
Nụ cười của Ôn Cố cứng đờ.
Lữ Hằng dè dặt nhìn cậu, lắp bắp nói: “Khi ấy ta đã mất hết can đảm, một lòng muốn chết, không ngờ lại hại ngươi.”
Ôn Cố đặt mình vào hoàn cảnh của y mà suy nghĩ, cảm thấy việc này thật sự không nên trách y, an ủi: “Đời người như biển lớn, khó tránh khỏi lên voi xuống chó, chỉ cần thả lỏng tâm tình, thì có thể thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh*.”
*”Đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh”, ý nghĩa giống câu “Sau cơn mưa thấy cầu vồng”
Lữ Hằng nói: “Biết vậy ban đầu ta đã chẳng làm.”
Ôn Cố sợ y lại rúc vào sừng trâu, ôm vai y, cười ha ha: “Việc qua rồi cứ để nó qua đi! Chúng ta phi thăng thành tiên, vận mệnh trăm sông đổ về một biển, là chuyện đáng mừng mà, phải không?”
Lữ Hằng bấy giờ mới cao hứng: “Ôn huynh nói đúng lắm. Ngươi yên tâm, ta nhất định dốc hết khả năng bảo toàn hồn phách cho ngươi.”
Hai người nói nói cười cười, trở lại Tiên cung, Đổng Hi vẫn ngồi ở chỗ kia, khuôn mặt thanh tú giăng đầy sương lạnh. Thấy Lữ Hằng và Ôn Cố mới hơi dịu đi. Cô bảo: “Mới qua ba canh giờ, ngươi tới hơi sớm.”
Ôn Cố đáp: “Ta đi theo huynh đệ.”
Đổng Hi nhìn Lữ Hằng, rồi lại nhìn cậu, cười nói: “Quanh đi quẩn lại, các ngươi vẫn gặp nhau.”
Ôn Cố nói với Lữ Hằng: “Ngươi mau làm việc đi. Rồi chúng ta tìm chỗ thích hợp cùng nhau nâng cốc, trò chuyện vui vẻ, cầm đuốc soi dạ đàm*!”
*nói chuyện ăn ý, hợp cạ
Đổng Hi nói: “Khoan đã. Ngươi đến sớm thì cứ ở lại đi, không được đi.”
Ôn Cố hỏi: “Sao vậy??”
Đổng Hi thuận miệng đáp: “Ta có việc muốn giao cho ngươi.” Sau đó gọi Lữ Hằng đi lên, tiếp nhận ngọc khuê trong tay y. Trên ngọc khuê xuất hiện một hàng chữ, cô vuốt cằm: “Làm không tồi. Ác nhân như thế rơi vào cảnh táng gia bại sản, thê ly tử tán, xem như ác giả ác báo.”
Lữ Hằng nói: “Hắn có một người con riêng, mẹ đẻ chết sớm, vợ cả không chịu nuôi nên bị đưa vào cô nhi viện, ta có thể…”
Đổng Hi tiếp lời: “Ngươi vào Thương Thiên nha* đã lâu, sao vẫn chưa hiểu tình đời dưới phàm trần đều có thiên định? Vận mệnh hắn đã như vậy, cả ta và ngươi đều không thể nhúng tay can thiệp.”
*đại khái là phòng xử án trên trời, kiểu như nha môn của quan phủ
Lữ Hằng than thở. Sao y không biết đạo lý này, nhưng người thiếu niên kia khiến y nhớ tới tiểu sư đệ, trong lòng không nỡ.
Đổng Hi nói: “Ngươi có hai ngày nghỉ, giờ Thìn hai ngày sau tới đây.”
Ôn Cố thấy Lữ Hằng ra ngoài, muốn hẹn thời gian gặp mặt với y, lại bị Đổng Hi gọi lại. “Trong vòng một năm đừng nghĩ đến chuyện nâng cốc trò chuyện, cầm đuốc soi dạ đàm.”
“Vì sao?”
“Bởi vì,” Đổng Hi nhận ngọc khuê của cậu, tay nhẹ nhàng phất một cái, phía trên liền xuất hiện một đống chữ, “…ngươi không biết thuật phân thân.”
Ôn Cố nhận lại ngọc khuê, trên đó ghi lại cuộc đời của một người:
Trọng Thế Hoàng, sinh ngày 8 tháng 8 năm 1988 tại bệnh viện Long Thành.
Cha: Trọng Quốc Cường, hiện là tổng giám đốc tập đoàn Lăng Thiên.
Mẹ: Lưu Hiểu Linh, diễn viên nổi tiếng.
Ông nội: Trọng Đôn Thiện, chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên.
Bà nội: Liêu Nữ Anh, đã qua đời.
Năm 1991, nhập học trường mẫu giáo lớn nhất Long Thành.
Năm 1994, nhập học trường tiểu học Từ Ân tại Long Thành.
Năm 2000, nhập học…
Năm 2003…
…
Năm 2011, nhậm chức tại tập đoàn Lăng Thiên.
Năm 2013, đảm nhiệm chức vụ trợ lý tổng giám đốc tại tập đoàn Lăng Thiên đến nay.
Yêu thích:…
Sở trường:…
Tình sử: có cảm tình với anh họ Lưu Hán Tư.
Kinh nghiệm đặc biệt:…
Ôn Cố quét mắt một lượt, chỉ hiểu mỗi câu “có cảm tình với anh họ Lưu Hán Tư”, cha mẹ ông bà nội cũng hiểu một nửa, diễn viên nổi tiếng còn hơi đoán được, nhưng tổng giám đốc, chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên là chức vụ gì?
Đổng Hi chỉ tay vào dòng cuối: “Đây là nhiệm vụ của ngươi.”
Ôn Cố tập trung nhìn kỹ, càng mơ hồ hơn, “Cái gì là “thầm mến Trọng Thế Hoàng mà không được đáp lại, hi sinh thân mình khiến hắn áy náy thương xót, từ bỏ vinh hoa phú quý để cầu đạo”?”
“Thế mà không hiểu à?” Bạch Tu Đại Tiên cười hì hì, ló ra từ sau lưng cậu, đoạt lấy ngọc khuê, nhìn văn tự phía trên, “Nghĩa là ngươi thích hắn, hắn không thích ngươi. Sau khi ngươi chết, hắn áy náy không thôi, nhìn thấu tình đời, xuất gia cầu đạo.”
Ôn Cố lắp bắp: “Nhưng, nhưng vì sao ta phải thích hắn?”
Bạch Tu Đại Tiên ôm bụng cười to: “Ai bảo ngươi thích hắn thật! Chỉ cần khiến hắn tin rằng ngươi thích hắn là được.”
Ông càng giải thích, Ôn Cố càng hồ đồ, vẫn là Đổng Hi giải thích: “Ngươi xem qua thiên thư rồi thì nên biết, dù thiên đạo định ra mệnh số của chúng sinh, nhưng không phải không có lỗ hổng. Ngay cả thần hộ vệ thiên đạo Tất Hư cũng phải thừa nhận rằng vạn vật đều có thể lường trước, ngoại trừ nhân tâm. Từ đó có thể nói, muốn người người đều thuận theo thiên mệnh thực sự rất khó.”
Ôn Cố nghi hoặc: “Tại sao không thể khiến tất cả thuận theo thiên mệnh?”
“Có người sinh ra đã phú quý, người khác lại nghèo khổ, có người xinh đẹp, có kẻ xấu xí. Chẳng lẽ ngươi không thấy bất công sao?” Bạch Tu Đại Tiên không đợi Ôn Cố trả lời, nói tiếp, “Có người phú quý lại không muốn tiến thủ, người xinh đẹp lại ỷ vào sắc đẹp làm điều ác. Có người nghèo khổ lại lấy việc giúp đỡ người khác làm vui, người xấu xí nhưng tâm địa thiện lương. Chẳng lẽ ngươi không thấy bất bình sao?”
Ôn Cố suy nghĩ sâu xa.
Bạch Tu Đại Tiên nói: “Thiện ác đến cùng đều có báo ứng, họa phúc sớm hay muộn phải hỏi ông trời! Thương Thiên nha chúng ta bảo đảm cho người ở hiền được gặp lành, kẻ ác phải lãnh hậu quả.”
—–
Lời tác giả: Ôn Cố là thụ.