Đọc truyện Tế Hồn Câu – Chương 5: U tình vô hạn hận
Thạch động không quá thâm u, có mấy góc khúc khuỷu nên nước mưa bên ngoài không bay vào được, còn có thể che được tia nhìn của người khác.
Trong động khá sạch sẽ, tuy vài nơi có mấy đống phân nhỏ nhưng tình hình trước mắt cũng không thể chọn lựa nhiều.
Thạch động này ở phía sau chân núi Bao Cô lãnh. Độc Phách tin rằng nơi đây không phải nguy hiểm nhất như người ta nói mà là nơi an toàn nhất.
Khổ sở chính là Phương Cửu Thọ. Tên miêu thủ Báo phòng này quen thói ăn trên ngồi trước nạt nộ thiên hạ, hôm nay lại rơi xuống chỗ hạ lưu này.
Hắn rút vào một góc động, sắc mặt khô khan vàng vọt, hình dung tiều tụy.
Chỉ cách một đêm mà hắn như già đi hàng mấy năm.
Độc Phách ngồi xổm trước mặt họ Phương, nét mặt phong sương không chút từ bi, tương phản lại là sự nghiêm khắc. Hình dung như vị phán quan chốn Sum La điện.
Tâm can chàng như hóa đá.
Phương Cửu Thọ co giật. Một phần do sương sườn bị gãy đau nên hắn rên rỉ hư hừ theo hơi thở đứt quãng. Từng giọt mồ hôi to trên trán hắn tuôn xuống.
Độc Phách hai tay để trên gối, chàng chậm rãi hỏi :
– Đau không?
Phương Cửu Thọ há hốc miệng khô khốc, da môi nứt nẻ, thấp giọng thều thào nói :
– Xương sườn gãy hai miếng, cả xương tay cũng gãy sao lại không đau. Đau thấu lục phủ ngũ tạng.
Độc Phách cười nói :
– Không sai. Đau là lẽ thường, không đau mới khác thường.
Hớp một hơi không khí, họ Phương khổ sở nói :
– Độc Phách… muốn hỏi gì mau hỏi đi. Nếu để tình trạng như vầy, nếu mi có từ tâm tha mạng cho ta, ta cũng không chịu nổi nữa.
Độc Phách nói :
– Tên mi là Phương Cửu Thọ, xem ra mạng số trường thọ không thể chết quá sớm. Thoát qua nạn này về sau ắt hẳn số mạng mi lâu dài.
Phương Cửu Thọ rút cổ, méo xệch nói :
– Mi đừng nói lời châm chọc ta. Đáng thương cho ta một thân anh hùng giờ lại phải trải qua sự sỉ nhục này.
Độc Phách hơi ngẩng đầu nhìn lên nóc động lồi lõm, chậm rãi nói :
– Mấy ngày trước đến Túy Thiên Nguyệt tìm ta, trừ mi ra còn hai tên khác là ai?
Phương Cửu Thọ bủn rủn nói :
– Hai tên kia là Lại Xà Thôi Tú và Sơn Sư Bùi Chiến Cửu…
Độc Phách nói :
– Có một nữ hài tử tên gọi Phi Tinh ở một tiểu thập viện ven bờ suối nơi Đệ Nhất Quải của Thập Thất Quải Khê, người có biết đó là nơi nào, đó là người nào không?
Trong yết hầu dường như vang lên tiếng lụp cụp họ Phương cố khống chế nỗi kinh hãi. Hắn cúi đầu không dám chạm vào tia mắt nhìn của Độc Phách. Bộ dạng như nhận phải sự thiêu đốt vô hình bên trong cơ thể.
Độc Phách lãnh đạm nói :
– Mi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, Phương Cửu Thọ.
Nặng nề ngẩng đầu lên, hai mắt hắn nặng nề, khô giọng nói :
– Ta biết mi sẽ hỏi đến việc này, sớm muộn cũng sẽ hỏi đến việc này… Sau khi ta biết mi là ai, ta hiểu việc khổ nạn này không tránh khỏi.
Độc Phách bất động nói :
– Đây không phải là chuyện khổ nạn, Phương Cửu Thọ, mi chỉ cần nói thực là xong ngay. Nếu mi muốn đổi ngôn xảo ngữ đó mới là khổ nạn. Khổ cho mi và khó cho ta.
Ngần ngừ một lát, Phương Cửu Thọ lúng túng nói :
– Nói thực ta biết có nơi đó, có nữ nhân đó nhưng địa phương đó ta chưa đi qua, nữ nhân đó ta không có gặp qua.
– Phi Tinh chết rồi mi biết chứ?
Phương Cửu Thọ gật đầu như cái máy.
– Ta… ta nghe bọn họ nói.
Độc Phách hỏi :
– Nghe ai nói?
Phương Cửu Thọ gắng gượng một hồi, thanh âm hắn vo ve như tiếng muỗi :
– Đầu nhi bọn ta: Thương Ba, Lục Bích Nhân Mị Thương Ba.
Nét mặt của Độc Phách không tỏ ra hỉ nộ gì, dường như chàng chỉ là một người bên ngoài sự việc đi thẩm tra tình hình không liên can tới chàng.
– Thế thì là Thương Ba giết Phi Tinh?
Phương Cửu Thọ âm trầm nói :
– Không phải.
Đôi mắt khép hờ của Độc Phách mở ra rồi khép lại. Chàng lạnh lùng hỏi :
– Mi không thể nói với ta là Phi Tinh tự mình chán sống rồi.
Phương Cửu Thọ mặc nhiên không nói, hô hấp càng gấp rút.
Chăm chú nhìn đối phương Độc Phách hỏi :
– Là ai giết Phi Tinh?
Phương Cửu Thọ ậm ừ một tiếng nhăn trán nói :
– Độc Phách, ta tưởng mi nhất định phải rõ. Nếu ta nói nội tình sự việc này với mi, coi như đã lộ bí mật. Theo thân phận ta mà nói, chấp pháp phạm pháp tội càng thêm nặng. Giới luật Quỷ Vương kỳ tuyệt đối không tha, dù có thêm một mạng cũng không đủ đền tội.
Độc Phách cắt lời :
– Ta hiểu.
Phương Cửu Thọ như kẻ vớ được phao, vui mừng nói :
– Nói như vậy, mi không thể ép ta trả lời câu hỏi này rồi.
Độc Phách lắc đầu nói :
– Mi hiểu lầm ý ta rồi. Ta hiểu hoàn cảnh của mi nhưng vẫn muốn mi trả lời. Đó là hai việc khác nhau, không thể gộp chung thành một.
Ngẩn người một hồi, nét mặt họ Phương thê thảm nói :
– Ta cũng không muốn sống nữa rồi, Độc Phách, mi hãy chu toàn cho ta.
Độc Phách nói :
– Trước mắt chưa đến lúc chu toàn cho mi. Chờ trả lời xong vấn đề, ta cảm thấy vừa ý, sẽ nghĩ cách chu toàn cho mi cũng chưa muộn. Hiện giờ mi có thể trả lời ta, ai giết Phi Tinh?
Hình dạng Phương Cửu Thọ thập phần thống khổ từng lời nói như móc từ trong lục phủ ngũ tạng của hắn ra :
– Là… là… Lại… Xà… Còn có Diêm Tứ Cô Trượng Nhị Hồng Diêm Tứ Cô.
Từng thớ thịt trên mặt Độc Phách như căng cứng lên, như biến thành đá, thậm chí một sợi gân một mạch máu cũng không có.
Sự lạnh lùng khác thường nhưng tụ sự căm hận cực kỳ kịch liệt. Sát khí kinh tâm động khách.
Phương Cửu Thọ bất giác ho sặc sụa. Hắn cảm thấy toàn thân lạnh buốt, mồ hôi như đọng lại. Hắn không biết Độc Phách có đưa hắn vào tử địa không.
Không biết trải qua bao lâu, thanh âm của Độc Phách mới văng vẳng vang lên.
– Chúng giết hại Phi Tinh, ngoài ra còn làm ô nhục nàng. Phương Cửu Thọ làm ô nhục nàng phải chăng là Lại Xà?
Tằng hắng một hồi, Phương Cửu Thọ vẫn không xua được giọng run rẩy :
– Đúng đúng đúng vậy. Là… là Lại Xà.
Độc Phách nói :
– Lúc đó Trượng Nhị Hồng Diêm Tứ Cô cũng ở hiện trường? Lúc Lại Xà làm việc cầm thú như vậy Diêm Tứ Cô làm gì?
Cố gắng hé miệng Phương Cửu Thọ gắng gượng nói :
– Diêm Tứ Cô… đứng xem. Đứng một bên xem.
Độc Phách dường như lẩm bẩm cho mình nghe :
– Đứng một bên xem. Một tên nam nhân làm chuyện đồi bại thiên địa kinh tâm, một nữ nhân lại có thể đứng một bên thưởng thức sao?
Phương Cửu Thọ lắp bắp nói :
– Mi không hiểu Diêm Tứ Cô. Tính cách mụ không phải bình thường. Mụ… trước nay rất thích xem chuyện này.
Nhắm chặt đôi mắt, Độc Phách hỏi tiếp :
– Đêm đó, trừ Lại Xà Thôi Tú, Trượng Nhị Hồng Diêm Tứ Cô ra bọn thuộc hạ trong bang mi còn có ai ở hiện trường?
Họ Phương run rẩy nói :
– Còn có Đầu nhi bọn ta.
Độc Phách vẫn nhắm mắt :
– Lục Bích Nhân Mị Thương Ba?
Họ Phương gật đầu không nói.
Tuy Độc Phách nhắm nghiền đôi mắt nhưng dường như thấy rõ được động tác của hắn, càng khiến Phương Cửu Thọ kinh sợ.
Chính lúc này chàng phát ra một tràng cười hăng hắc. Giọng cười quái dị khô đặc.
Chàng vẫn cười.
Đúng là chàng đang cười.
Phương Cửu Thọ lạnh buốt trong lòng, trợn mắt, ríu lưỡi hỏi :
– Độc Phách, mi… mi đang cười phải không?
Độc Phách chầm chậm mở mắt.
Trong phảng phất dòng nước mắt long lanh :
– Phương Cửu Thọ, ngươi không biết Phi Tinh là người gì của ta sao?
Họ Phương vừa định lắc đầu lại vội vã gật đầu hoảng loạn nói :
– Ta cũng nghe bọn chúng nói mới biết.
Thở dài một hơi, Độc Phách thầm thì nói :
– Phi Tinh là nữ nhân của ta. Bọn ta đã hạnh phúc bên nhau mấy năm rồi. Mấy năm nay nàng giống như thê tử của ta vậy. Nấu cơm ta ăn giặt áo ta mặc chờ đợi ta trở về. Bọn ta tương ái đã cùng nhau thề nguyền hứa hẹn. Những điều nàng cho ta vĩnh viễn nhiều hơn những điều ta cho nàng. Nàng nguyện ý sống cùng ta dù có nhận lấy bất kỳ sự mệt nhọc khổ đau nào, chưa từng cầu mong được chút báo đáp thậm chí ngay cả danh phận nàng cũng không so đo…
Ngừng một hồi, chàng đưa mắt nhìn Phương Cửu Thọ mặt đang trắng bệch rồi lại trầm trầm nói :
– Nàng là một nữ nhân tuyệt vời như vậy… Nàng trẻ tuổi hơn ta. Nàng càng có sức sống hơn ta. Ta vốn cho rằng bọn ta sẽ vĩnh viễn bên nhau.
Phương Cửu Thọ như bị thôi miên nhìn Độc Phách. Hoàn cảnh của hắn bây giờ thật không biết ứng phó ra sao mới phải.
Độc Phách lại tiếp tục thì thầm :
– Phi Tinh, nữ nhân tốt như vậy không nên chết sớm, càng không nên chết thảm như vậy.
Ho khan một tiếng, Phương Cửu Thọ lắp bắp :
– Oan có đầu nợ có chủ. Độc Phách, mi phải nên làm rõ, ta chưa hề chạm đến một sợi tóc của nàng.
Độc Phách đột nhiên hỏi :
– Ở đâu có thể tìm ra Lại Xà Thôi Tú và Trượng Nhị Hồng Diêm Tứ Cô?
Họ Phương nói nhỏ :
– Bình nhật họ thường ở trong Báo phòng chờ lệnh.
Độc Phách nói :
– Hừ! Đây không phải lời thực thì là gì? Ta vào đỡ như rơi vào trùng vây, đầu chui vào lưới nạp mạng cho họ Thương. Ta hỏi mi, trừ Báo phòng, bọn chúng thường nhật có thể đến những nơi nào? Tốt nhất là nơi ở riêng tư của chúng.
Trầm tư một lát, Phương Cửu Thọ nói :
– Chiếu theo quy định luân lưu của Báo phòng, Diêm Tứ Cô không trực nhật ngày mùng bảy và ngày hai mươi ba. Còn Thôi Tú là hai ngày mười sáu và mười tám. Diêm Tứ Cô có một tình nhân trú ở Giang Đô trấn, nghe nói là một sát thủ. Thông thường không trực nhật, mụ ta đều đến đó để vui chơi. Thôi Tú cũng không khác nhưng lại không có nơi cố định, thói quen đa phần là đến mấy nhà hàng vùng phụ cận Hậu Sơn câu…
Độc Phách hỏi rõ cách đi đến hai nơi đó rồi sắc diện bình thản nói :
– Phương Cửu Thọ, những điều mi nói đều không xảo ngôn chứ?
Họ Phương nhăn mặt khổ sở nói :
– Độc Phách, bình nhật ai không muốn tỏ ra khí phách, hơn nữa bọn ta đều qua lại giang hồ, ai cũng không muốn mang tiếng bội phản nhưng mà nghĩ kỹ sự tình so sánh với tính mạng, bên nào nặng hơn. Ta vì mạng sống dám nào nửa câu gian dối. Nếu ta gạt mi, không ai bảo đảm được sau này không gặp nhau, lúc đó mi có tha được ta không?
Độc Phách nói :
– Mi nghĩ thật thông suốt.
Phương Cửu Thọ lại lo sợ nói :
– Chỉ mong mi giơ cao đánh khẽ, tha một mạng ngựa này, còn có một việc mong mi ngàn lần giúp đỡ.
Độc Phách nói :
– Việc gì?
Họ Phương sầu lão nói :
– Những việc vừa rồi giữa ta và mi, mi quyết không nên để lộ phong phanh ra ngoài. Chỉ cần ta để lộ bí mật thì không cần mi lấy mạng ta, bọn chúng cũng đến lóc ta từng miếng thịt.
Độc Phách nói :
– Mi an tâm ta tự biết chu toàn cho mi.
Nhìn trộm thần sắc của Độc Phách, họ Phương hồi hộp nói :
– Nói như vậy, mi đã đồng ý tha mạng cho ta rồi sao?
Độc Phách đứng lên nói rõ ràng :
– Không sai! Ta tha mi nhưng mi nhớ kỹ nếu mi làm hỏng việc của ta, ta quyết tìm mi tính nợ. Đúng như mi nói trái đất tròn nhất định sẽ có ngày gặp nhau.
Không chờ cho họ Phương trả lời, Độc Phách quay người bước ra ngoài. Tiếng bước chân vang lại, từng tiếng thình thình gõ vào trái tim của Phương Cửu Thọ.
* * * * *
Phúc Thuận đại lộ ở phía nam Đông Quan thành có một tiệm tạp hóa nổi tiếng là Hòa Thăng. Mặt tiền rất lớn nhưng lại rất thâm u. Hai tên phổ ky coi bên ngoài, việc buôn bán thật tấp nập.
Tiệm này từ bên ngoài mà thấy không khác gì các tiệm tạp hóa khác. Thực sự cũng không có gì khác biệt, cũng lấy vốn cầu lợi, bán mấy thứ tạp hóa nam bắc đều có như củi, gạo, dầu, muối, tương, trà….
Hơi đặc biệt là chỉ lão chủ của Hòa Thăng không phải kẻ buôn bán thông thường. Hắn là Thất Xảo Thương Nam Cung Vũ, nổi tiếng trong võ lâm với thương pháp tuyệt đỉnh.
Nói đến Nam Cung Vũ thật là nhân vật truyền kỳ. Lão là một nhân vật không những đánh thương hay, biết nghĩa khí mà còn có cái tật rất yêu tiền. Việc đạo nghĩa và tiền bạc, lão cho là tương bổ tương hành, đồng hành bất khai.
Đương nhiên, lão có cách làm riêng, và lão cũng kết hợp hai việc một cách thật tuyệt vời. Mấy mươi năm nay lão tích được rất nhiều tài vật vậy mà hào tình nghĩa khí không suy giảm, đủ biết lão lợi hại như thế nào.
Cho nên Nam Cung Vũ tuy là người trong giang hồ nhưng một phần lại không phải người trong giang hồ, muốn phân biệt lão thuộc hắc đạo hay bạch đạo cũng là một công việc khó khăn.
Độc Phách hiện đang xuống ngựa, buộc cương và bước vào điếm. Chàng có cái hẹn với Nam Cung Vũ.
Trong điếm, tên phổ ky mặt mày sáng sủa nhưng lộ vẻ mệt mỏi vừa nhìn đã nhận ra chàng. Hắn vội vã buông rơi bao măng khô xuống, ba chân bốn cẳng chạy ra nghênh tiếp, nửa như vui mừng, nửa như trách móc :
– Ấy da, Độc gia của ta! Trông ngày trông đêm cuối cùng ngài cũng đã đến rồi. Lần này sao Độc gia đến trễ mấy ngày, lão gia của tiểu nhân từ sáng đến tối không biết hỏi về Độc gia mấy mươi lần. Vừa rồi lão gia còn ra ngoài cửa điếm, dài cổ trông ngóng một hồi….
Độc Phách cười cười nói :
– Có chút việc bên mình, Nam Cung đâu rồi?
Tên phổ ky tên gọi Đắc Bảo.
Đắc Bảo liên tiếp gật đầu, né người nhường đường cho khách nói :
– Trong nhà, trong nhà. Ðộc gia, lão gia vẫn ở trong phòng khách phía sau, tiểu nhân xin dẫn lộ.
Khoát tay, Ðộc Phách nói
– Mi bận rộn quá, để ta tự đi tìm được rồi!
Nơi này chàng đến ít nhất đã mười lần nên đã thuộc, không cần người khác dẫn đường. Bước theo thông đạo về phía sau mấy bước đã đến khách phòng, mới gõ cửa vài tiếng, người phía trong đã vôi vã chạy ra mở cửa.
Người ra mở cửa là một tráng niên mập mạp, mặt mũi đầy đặn, trắng trẻo, mặc trưng bào màu bạc thêu hoa, mái tóc bóng loáng, chải kỹ, búi thành búi tròn, cũng dùng một sợi tơ bạc cùng màu áo cột chặt, tay trái cầm một chuỗi niệm châu bằng gỗ đàn.
Dựa vào bề ngoài mà xét thì giống như một lão tài phú làm an phát đạt, của cải dồi dào. Lão tài phú này chính là Thất Xảo Thương Nam Cung Vũ nổi danh thiên hạ.
Vừa thấy Độc Phách, khuôn mặt đang nhăn nhăn của Nam Cung Vũ bỗng nhiên biến thành hoan hỉ, vội nép qua một bên cho Độc Phách bước vào trong phòng rồi mới ghé tai thầm thì :
– Ôi! Đệ có việc gì vậy? Theo ước định của bọn ta thì ba ngày trước đệ đã phải đến rồi, sao bây giờ mới có mặt? Đệ không phải không biết, cơ hội làm ăn này bức bách như lửa cháy ngang mày. Bọn ta phải ra sức chuẩn bị. Chỉ cần một chút không thỏa đáng thì phí công toi không đáng nói, trách nhiệm gánh vác càng nặng nề hơn. Độc Phách à! Đệ đối với việc khác coi như trò đùa thì không sao, nhưng tuyệt đối đừng để tiền vàng trôi đi!
Ngồi xuống ghế bành, Độc Phách an nhiên tự tại nói :
– Chẳng phải đệ đã đến rồi sao, hơn nữa đệ còn chưa làm hư chính sự.
– Độc Phách, trước đây đệ giữ chữ tín, trọng thời gian, lần này đến trễ như vậy ắt hẳn là do tư tình rồi. Nói không chừng có một hồ ly tinh nào đã mê hoặc đầu óc đệ.
Khóe môi Độc Phách trề ra, gượng cười :
– Vốn có một hồ ly tinh vương vấn đệ.
Không chờ Độc Phách nói xong, Nam Cung Vũ cười hắc hắc nói :
– Chẳng cần đệ nói ta cũng biết đó là Phi Tinh cô nương, là Phi Tinh hoạt bát yêu đời.
Độc Phách nói :
– Chính là nàng, nhưng bây giờ không những không hoạt bát, không yêu đời, mà còn lạnh rồi, đông cứng rồi…
Ngẩn người, Nam Cung Vũ ngơ ngác nói :
– Đệ nói bậy cái gì vậy?
Độc Phách hai tay vồ hai bên má, mệt mỏi nói :
– Đệ nói Phi Tinh chết rồi, Nam Cung huynh, nàng chết rồi!
Nam Cung Vũ sững sờ, lại không tin là chuyện thật :
– Đây không phải là chuyện đùa đâu, mắng người ta cũng đừng mắng như vậy. Độc Phách! Nếu Phi Tinh nghe được xem nàng có tha cho đệ không?
Độc Phách cơ hồ như người máy lẩm bẩm nói :
– Đối với Phi Tinh, đệ chỉ có thể yêu nàng chứ không thể mắng nàng. Nam Cung, đệ không gạt huynh, Phi Tinh chết rồi, chết cách đây mấy ngày. Tay đệ tự chôn nàng, chôn sâu…
Nam Cung Vũ trầm mặc hồi lâu, lẩm bẩm nói :
– Sao có thể thế được? Lần trước gặp nàng vẫn còn tốt đẹp, còn là một cô nương nhảy nhót vui đùa. Tại sao nói chết là chết? Độc Phách, bên trong còn có ẩn tình gì sao?
Độc Phách nói :
– Phi Tinh bị người ta mưu hại mà chết, còn nói rõ hơn thì trước làm hại sau giết chết.
Một kẻ lão luyện thâm trầm như Nam Cung Vũ nghe nói mà cũng suýt nhảy dựng lên, lão trợn mặt, líu cả lưỡi hỏi :
– Cái gì? Trước làm nhục sau giết? Phi Tinh bị người ta trước làm nhục sau giết? Độc Phách đệ xác định?
Độc Phách ngồi trên ghế bành, duỗi thẳng tứ chi, ngả người ra phía sau âm u lành lạnh thì thầm :
– Cục diện hôm đó ai nhìn qua cũng có thể xác định Nam Cung huynh, kinh nghiệm quan sát sinh tử của bọn con nhà võ chúng ta…
Hít một hơi dài, Nam Cung Vũ nghiến răng :
– Đệ đã điều tra ra kẻ hạ thủ?
Độc Phách gật đầu nói :
– Đã điều tra ra. Đó là hai tiên miêu thủ của Báo phòng, dưới trướng Quỷ Vương kỳ là Lại Xà Thôi Tú cùng Trượng Nhị Hồng Diêm Tứ Cô. Kẻ chỉ huy là Lục Bích Nhân Mi Thượng Ba, đầu lĩnh của Báo phòng. Thực tế kẻ gánh trách nhiệm này chính là Dịch Dung Cương, đương gia của Quỷ Vương kỳ.
Nam Cung Vũ nhíu mày nói :
– Độc Phách đệ! Người của Quỷ Vương kỳ không thể vô duyên vô cớ sát hại Phi Tinh. Đệ đã cùng họ kết mối oán thù gì?
Độc Phách sơ lược kể qua sự tình một hồi, cuối cùng kết luận :
– Bất kể cách làm của gia sư là đúng hay sai, bọn ta đều mong mở đầu thuận lợi, kết thúc tốt đẹp. Cho dù kết thúc ở tương lai không được mỹ mãn, bọn ta cũng không mong máu chảy thây rơi. Nhưng Quỷ Vương kỳ đã triển khai mà tử vong, vì thế bọn ta ngoài cách mạng đền mạng không còn cách nào khác. Sự hy sinh của Phi Tinh phải được hồi đáp.
Nam Cung Vũ âu lo nói :
– Quỷ Vương kỳ binh đông tướng nhiều, thực lực cực mạnh. Độc Phách, đệ dựa vào tài năng của đệ và lực lượng trong sư môn mà kháng cự được sao?
Độc Phách cười khổ :
– Đành phải đi từng bước, không thể một lúc mà bao trùm được.
Nam Cung Vũ thở dài nói :
– Lão gia đối với việc này cũng không suy nghĩ kỹ, đã vậy kết thông gia không thành lại thành oan gia.
Vẻ mặt Độc Phách biểu lộ sắc diện bất khả kháng chàng chậm rãi nói :
– Huynh biết sư phụ tuổi đã cao như vậy, cả đời chưa từng thích thú chuyện nam nữ. Đệ cũng không từng nghĩ lão nhân gia có một ngày trở nên si tình như vậy, thề chết không hối, mà ân sư phụ như cha… Đệ biết nhân duyên không thể dùng biện pháp như vậy mà cưỡng cầu. Nhưng vì hiểu rõ tâm tình của sư phụ, thân làm đệ tử đành phải miễn cưỡng hành sự. Tốt xấu gì cũng phải kết hợp cho lão nhân gia một lần.
Nam Cung Vũ nói :
– Trái lại việc xảy ra mất mạng người e rằng lão nhân gia chưa kịp nghĩ đến.
Độc Phách nói :
– Việc của Phi Tinh đến nay sư phụ chưa biết, nếu có thể, đệ cũng định không cho người biết.
Nam Cung Vũ nói :
– Nếu đệ không cho lão nhân gia biết việc này thì lấy lý do gì để khai sát giới hủy Quỷ Vương kỳ?
Độc Phách nói :
– Mấy năm nay tình hình sức khỏe của sư phụ không tốt, coi như đệ hạ thủ với Quỷ Vương kỳ, nhất là xảy ra giao tranh đệ tự có kế hoạch.
Chuỗi niệm châu bằng gỗ đàn trên cổ tay trái trở vào bàn tay, Nam Cung Vũ bắt đầu đếm hạt châu, bộ dạng như thầm cầu trời phò hộ, lão cực kỳ nghiêm túc nói :
– Độc Phách, phàm làm việc gì phải mưu sự rồi mới hành động, không thể lấy cái dũng của kẻ thất phu. Hơn nữa, đệ lấy ít địch nhiều, lấy nhược thắng cường càng phải phán đoán kỹ lợi hại. Trên dưới của Quỷ Vương kỳ đều không phải là hạng từ bi, một mai rơi vào tay chúng, vạn kiếp khó toàn.
Độc Phách cười thê lương nói :
– Cho nên mấy ngày gần đây đệ tập trung tính toán mặt này, kết hợp phương thức và thời cơ để hành động. Nhưng trước khi động thủ, việc đầu tiên là lo cho sư phụ an lành, đề phòng trường hợp sau này đào thoát không được. Nam Cung, chỗ sư phụ tiêu pha rất nhiều huynh hiểu ý đệ chứ?
Nam Cung Vũ nói :
– Thảo nào đệ nén oán hận đến đây tìm ta. Độc Phách, ta biết vụ làm ăn này đối với đệ có ý nghĩa trọng đại.
Độc Phách thấp giọng :
– Huynh hiểu là tốt rồi!
Nam Cung Vũ thẳng thắn nói :
– Việc mua bán này, ta không dám chắc mười phần được tám phần, nhưng ít nhất cũng được sáu bảy phần đắc thủ. Độc Phách, đại khái tình hình trong đó đệ cũng biết rồi, nhưng ta nói tỉ mỉ lại cho đệ nghe: Đồ vật của Lưu lão Đồng gia ở thành Tây chính là đôi Bích Ngọc Uyên Ương. Ta đã dò hỏi chính là đồ đệ của Túy Lão Quyền ở Huỳnh Sa Thần ra tay. Hơn nữa lão Túy Quyền mấy lần tìm người ra giá, nhưng giá đưa ra quá cao nên việc mua bán bất thành. Gần đây, lão lại tìm đến một đại lão quan cho xem bảo vật, lão đã tự động hạ giá xuống một phần. Do hai bên hợp cuộc, vụ mua bán này có thể thành công. Vị lão quan đó định tối ngày mốt đến Hoàng Sa Thần, nên ta mới khẩn trương chờ đệ. Nếu như đệ không đến thì ta cũng một mình ra tay.
Độc Phách bình tĩnh nói :
– Lưu lão bồi dưỡng công lao cho chúng ta bao nhiêu? Huynh và lão đã nói rõ chưa?
Nam Cung Vũ xòe nguyên bàn tay phải ra nói :
– Năm vạn lượng! Con số này đệ có đồng ý không?
Hơi gật đầu, Độc Phách lại hỏi :
– Túy lão ra giá cho vị đại lão quan kia bao nhiêu?
Nam Cung Vũ cười nói :
– Mười vạn lượng! Kỳ thực giá trị của Bích Ngọc Uyên Ương không chỉ là con số này, nhưng vì là đồ bất chính nên không thể nâng giá thêm. Túy Lão Quyền nén đau mà ra giá đó.
Độc Phách nói :
– Chừng nào chúng ta lên đường?
– Trưa ngày mai, tới lúc lên đèn thì có thể đến Hoàng Sa Thần. Trước khi trời tối phải đến được nơi trao đổi, đoạt lại đôi Bích Ngọc Uyên Ương đó. Nếu không, không thể nói rõ là còn phải theo đuổi bao nhiêu dặm đường nữa.
Độc Phách không hỏi gì nữa, trong lúc trầm mặc, thần sắc cơ hồ bất động.
Nam Cung Vũ thế sự lão luyện, đương nhiên lão hiểu lòng chàng lúc này nên cũng không nói nữa, mà chỉ niệm hạt châu trong tay.