Tế Điên Hòa Thượng

Chương 78: Mất công văn, Sài, Đỗ bị còng Thát lời giả Tế Công đầu án


Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 78: Mất công văn, Sài, Đỗ bị còng Thát lời giả Tế Công đầu án

Nghe Tế Điên đòi đi
cầu, Sài, Đỗ hai vị Ban đầu ở lại trong phòng chờ đợi. Chờ cả buổi mà
không thấy Tế Điên quay trở lại. Sài đầu bèn nói với Đỗ Chấn Anh:

– Này Đỗ hiền đệ, Hòa thượng thật là dở khùng dở điên, làm bể bìng trà nước dây ra cả giường, ướt hết cả bao đồ rồi còn gì.

– Thì mở bao đồ ra coi, coi chừng Hải bộ công văn bị ướt hết đấy!

Hai người mở bao đồ ra xem, quả nhiên văn thư bị ướt một góc, dù được gói
bằng giấy dầu cẩn thận, giấy dầu rách đi bị nước thấm vào. Hai người lấy văn thư ra trải trên giường hong cho khộ Lại chờ đợi một hồi lâu nữa
cũng không thấy Tế Điên trở lại. Sài đầu nói:

– Chúng ta đi xem thử Hòa thượng đi cầu ra chưa?

– Hai người bước ra khòi Đông phối phòng, ra nhà tranh xem thử, thấy phổ
ky đang cầm đèn đứng ngoài nhà tranh rọi sáng, thì ngạc nhiên hỏi:

– Ông Hòa thượng của chúng tôi đi cầu nãy giờ chưa ra à?

Phổ ky cũng sốt ruột, thò đầu vào xem cũng chẳng thấy Hòa thượng đâu cả. Hắn nói:

– Lạ thiệt làm sao mất tiêu vậy cà?

Sài đầu hỏi: – Thế nào?

– Tôi thấy ổng bước vô nhà tranh rõ ràng mà, sao bây giờ lại không thấy?

– Chắc có lẽ Hòa thượng đi đâu rồi đa!

Đỗ Chấn Anh nói:

– Rõ ràng mình bị Ổng gạt rồi!

Nói xong hai người trở về phòng. Về tới nơi thấy từ Đông phối phòng của
mình đi ra một người bận đồ dạ hành, tót lên nóc nhà. Sài đầu, Đỗ dầu
ngạc nhiên, muốn đuổi theo nhưng đã muộn. Sài đầu nói:

– Mau vô phòng xem lại coi có mất cái gì không?

Hai người lật đật vào phòng thấy tờ công văn bắt Hoa Vân Long không còn đó nữa. Sài đầu bèn truy hô lên. Phổ ky chạy tới hỏi:

– Việc gì thế?

– Chúng tôi bị mất trộm.

– Đây chắc là nguyên cớ chi đây. Các ông ba người bây giờ chỉ còn hai,
bây giờ lại la toáng lên mất đồ, định gạt chúng tôi không được đâu? Các

ông giở trò đó không được rồi đa!

Sài đầu bèn quýnh lên cãi lại, phổ ky la lối om sòm, chưởng quỹ cũng đến xem.

Chủ quan này là Tam ban tổng đầu huyện Long Du tên Dương Quốc Đống, một
nhân vật có tiếng tăm ở địa phương. Thấy mặt chưởng quỹ, phổ ky nói:

– Mấy người này có ba người, trong đó có một Hòa thượng. Hòa thượng đi đâu không biết, hai người này ở lại rao lên mất trộm.

Chưởng quỹ nghe nói, bảo:

– Đây chắc là Hòa thượng mang đồ đi rồi, bọn họ giả vờ, vu khống cho
chúng tạ Phổ ky, ngươi đi hỏi xem các khách trọ có mất vật gì không? nếu mất đồ thì mấy người này nói đúng.

Phổ ky rao lên:

– Thưa quý vị khách trọ, xin quý vị xem lại mình có mất thứ gì không? Nếu có mất thì báo ngay cho chúng tôi biết!

Các phòng đều đốt đèn lên. Phổ ky đi gõ cửa hỏi từng phòng. Bên trong đều
trả lời không mất chi cả. Đến thượng phòng, phổ ky hỏi:

– Sư phụ Ở thượng phòng có mất món chi không?

Hỏi liên tiếp mấy lần, bên trong vẫn lặng yên không có tiếng người đáp lại. Phổ ky xô cửa, cửa không cài then. Phổ ky bước vào xem, bên trong vẫn
còn ánh đèn. Vừa vén rèm lên, phổ ky hết hồn, “a” lên một tiếng, bỏ chạy tuốt ra ngoài, mặt xanh tái xám.

– Cái gì vậy, cái gì vậy?

Mọi người xúm lại hỏi. Phổ ky ấy đớ lưỡi nói không ra lời. Phải một hồi lâu sau mới nói:

– Má ơi, sợ chết đi được.

Mọi người kéo lên thượng phòng coi lại, thấy vị Hòa thượng ở trọ chỉ còn
khúc mình đang ngồi trên ghế, chiếc đầu bị chặt nằm lăn ra đất. Chưởng
quỹ nói:

– Đừng cho hai người ở Đông phối phòng trốn đi nhé.
Chuyện này chắc do ông Hòa thượng đi chung với họ giết hòa thượng đây
rồi bỏ trốn đó!

Ai nấy đều cho lời ấy đúng, bèn đến Đông phối phòng khóa cửa nhốt Sài Nguyên Lộc và Đỗ Chấn Anh lại. Chưởng quỹ nói:

– Ông Hòa thượng kiếc đó giết người rồi bỏ trốn, hai ông chắc phải biết! Mạng người chứ không phải ít.

Sài Nguyên Lộc và Đỗ Chấn Anh có miệng mà không nói ra được! Mỗi người một câu, ồn ào suốt đêm. Chưởng quỹ nói với phổ ky:


– Mấy người đừng cho hai người ấy trốn đi nhé!

Rồi cho người lên huyện báo ngaỵ Giây lát, quan đầu và quan binh đều kéo nhau đến. Lưu đầu nói:

– Hai vị này đi lên hầu quan nhé!

Nói rồi vung thiết luyện lên, trói sài Nguyên Lộc và Đỗ Chấn Anh lại. Sài Nguyên Lộc nói:

– Các vị Ban đầu, tại sao lại trói chúng tôi như thế này?

Lưu đầu nói:

– Hai vị đừng nói dài dòng, có gì lên quan sẽ nói.

Sài Nguyên Lộc và Đỗ Chấn Anh bị mất công văn, lòng đang lo lắng; kế xảy ra vụ án mạng, càng nghĩ càng thêm giận Tế Điên. Trời đã sáng, quan binh
giải Sài Nguyên Lộc và Đỗ Chấn Anh về quan đường huyện Long Dụ Ra khỏi
Dương gia điếm, vừa đến ngã tư đường họ thấy Tế Điên từ đàng xa đi lại.
Gặp hai vị Ban đầu, Tế Điên nói ngay:

– Hay a, hai cái ông nhà
này, nhè ám trời sáng lại cầm hoa đi hái bầu, hái rồi không chịu đi chơi để cho diều móng nhọn chộp trúng, bây giờ rủ ta lên quan à?

Sài đầu, Đỗ đầu nghe Tế Điên nói thế tức giận hai con mắt trợn trừng.

Tế Điên nói gì thế? Đó là tiếng lóng của giới giang hồ. Ám trời sáng có
nghĩa là đang đêm, cầm hoa đi hái bầu có nghĩa là xách dao đi giết hoà
thượng (gáo dừa hòa thượng như trái bầu), chẳng chịu đi chơi để cho diều móng nhọn chộp trúng có nghĩa là không chịu trốn đi để bị quan tóm
được. Nghe mấy câu này, Sài đầu tức giận hỏi:

– Hay cho Hòa thượng, ai dạy ông nói những câu đó thế?

– Chứ không phải hai ông dạy ta à?

Quan nhân nghe hai bên đối đáp như vậy bèn nói:

– Đại sư phụ là bạn của họ nên mới nòi chuyện thân mật như vậy. Quan binh đâu bắt luôn ông ấy đi.

– Bắt thì bắt, cho ta là bạn thì ta cứ là bạn, sợ gì!

Giây lát các sai dịch đến, đem giây sắt lại, trói Hò thượng dẫn đi. Sai dịch nói:

– Hòa thượng là người bạn tốt thật.

Tế Điên nói:


– Bạn tốt hả? Vậy chú hãy đãi rượu ta đi.

Anh sai dịch này là người mới vào nghề, nghe Hòa thượng đòi uống rượu, nổi giận nói:

– Thôi, ông đi đi, nhè tôi mà đòi uống rượu chứ, có nằm mơ không đấy?

– A, cái thằng này, mình xử đẹp mà nó chẳng chịu đẹp chứ! Bây giờ Hòa thượng ta không thèm lên quan nữa, ngươi làm gì ta?

Nói rồi Tế Điên mang cả thiết luyện (dây sắt) nhảy lên mái nhà. Lưu đầu thấy vậy, bước tới đánh sai dịch một bạt tai, nói:

– Mi để sai sự trốn đi, bộ muốn mọt gông hả?

Tên sai dịch không dám hé một lời. Lưu đầu nói:

– Mời đại sư phụ xuống đây uống rượu.

– Ta xuống, quan binh không được đánh ta về chuyện này đấy nhé!

Nói rồi Tế Điên nhảy xuống, nói:

– Lưu đầu nè, ông họ gì?

– Sư phụ đãng trí thật, gọi tôi là Lưu đầu mà còn hỏi tôi họ gì?

– Ông mời ta uống rượu gì?

– Xế cửa nha môn huyện Long Du có một đại tửu quán, rượu gì cũng có. Hòa
thượng muốn uống thứ nào, tôi cũng đãi tất. Ở đó tôi có sổ ghi, chứ hiện giờ không có tiền mặt.

– Vậy thì được!

Giây lát mọi người về trước cửa nha môn huyện Lonh Dụ Xế cửa nha môn về phía Nam có bảng
đề tửu quán tên là Tam Nghĩa điếm. Tế Điên và mọi người bước vào quán
rượu, đi thẳng vào hậu đường ngồi xuống. Lưu đầu nói:

– Hòa
thượng ơi! Ông là người bạn tốt thì đừng để cho bọn tôi khỏi hỏi tới hỏi lui mất thì giờ làm chi, lát nữa trong vụ án có như thế nào ông khai
hết ra nhé!

– Ừ, ta khai hết, không chừa một điều gì!

– Vụ án ở ngoài cửa Nam có phải ông làm không?

– Ta đấy.

– Vụ án trước cửa tiệm đổi tiến họ Cao ở ngoài cửa Bắc cũng do ông gây ra phải không?

– Ta đấy, muốn nói điều gì, ăn rồi nói tiếp.

– Cũng được, lát nữa ăn xong vào Ban phòng, ông đem tình tiết vụ án viết vào một tờ giấy trình lên là xong.

– Ăn trước đã, mọi việc sẽ tính sau. Phổ ky, lại đây!


Sài đầu, Đỗ đấu biết Tế Điên nói như vậy là đặt điều để bắt người ta bao cơm thôi. Phổ ky tới hỏi:

– Đại sư phụ muốn ăn món chi?

– Tiệm này có những món gì nào?

– Bình thường có những món vừa vừa, còn những món như sơn hào hải vị nếu cần cũng có đủ.

– Chú dọn cho ta một mâm sơn hào hải vị đặc biệt và 5 cân Thiệu Hưng lâu năm.

– Phổ ky lau bàn sửa ghế vừa xong thì cơm canh đã dọn lên. Rượu canh hâm
nóng, trái cây tươi ngon, thịt ướp chiên xào bốc khói dọn đầy cả bàn. Tế Điên nói:

– Sài đầu, Đỗ đầu, hai ông không ăn thì coi ta ăn đây.

– Tế Điên vừa ăn vừa uống tì tì. Lưu đầu nhìn thấy vậy trong bụng nghĩ:
“Hòa thượng này tưởng bở thiệt! Mấy vụ án đó tội đến phải chém đầu tức
khắc chứ chẳng phải chơi đâu!”

Thấy Tế Điên ăn uống xong xuôi, Lưu đầu kêu phổ ky lại tính tiền. Cộng tất cả tiến ăn uống là 10 lượng 4 tiến. Lưu đầu nói:

– Ghi sổ cho ta.

Nói rồi dẫn Tế Điên, Sài, Đỗ hai vị về Ban phòng của nha môn. Lưu đầu nói:

– Này Hòa thượng, ông nói đi! Trong hoa viên nhà Tú tài Cao Chiết Quế ở
ngoài cửa Nam, mời lão Diệp Thu Sương về bắt yêu, nửa chừng đầu lão đạo
mất tiêu trên pháp đài, việc ấy là sao vậy?

– Ta đâu có biết!

– Sao ông nói kỳ vậy! Hồi nãy ông nói án mạng ở cửa Nam là do ông làm, bây giờ sao ông lại không nhận?

– Chuyện đó ta có nói là ta có bắt trộm con gà giò ở ngoài cửa Nam thôi,
còn vụ án nhân mạng đó ta đâu có làm. Ta làm gì mà lớn gan vậy?

– Còn ở trước tiệm đổi tiền của họ Cao ngoài cửa Bắc, khi không mà lột
xác lìa đầu còn dính một chút da nơi cổ, án mạng đó có dính líu tới ông
không?

– Không nha! Ở ngoài cửa Bắc, một hôm trước tiệm đổi tiền
nhà họ Cao, ta gặp một con mèo mướp của ai, ta tóm đem đi thôi, việc gì
khác ta đâu có biết!

– Ông đừng nói loanh quanh! Ta đâu có hỏi
chuyện trộm bắt mèo gà. Vụ án ông Hòa thượng bị giết ở Dương gia điếm
cũng là ông chứ ai?

– Ta thiệt không biết làm sao mà trả lời được.

Các vị Ban đầu nghe đối đáp đều tức giận, không thèm hỏi nữa. Có người chạy vào bẩm báo với quan huyện. Quan huyện nghe nói lệnh truyền ba ban
Tráng, Khoái, Tạo tới hầu, lập tức thăng đường, bảo dẫn Hòa thượng vào
ngay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.