Tế Điên Hòa Thượng

Chương 70: Thấy gái đẹp, dâm tặc mời tri kỷ Gặp cố tri, ba tên giặc hái hoa


Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 70: Thấy gái đẹp, dâm tặc mời tri kỷ Gặp cố tri, ba tên giặc hái hoa

Thấy ba cô đi ngủ,
Trần Lượng và Lôi Minh theo lời dặn của Tế Điên vẫn ở trong tối ngầm bảo vệ và chờ bắt dâm tặc. Trần Lượng nói:

– Nhị ca, anh xem ba cô
này sắc đẹp mỹ miều, giai nhân bậc nhất trên đời như thế, thảo nào Hoa
Vân Long không đến hái hoa sao được.

– Nói tới đó, bỗng nghecó
cục đá dò đường rớt đánh cảng trước mặt. Giây lát trên tường phía Đông
xuất hiện ba bóng đen, đều mặc đồ dạ hành lướt như bay.

Trần Lượng nói:

– Nhị ca coi đó, sư phụ nói có sai đâu. Lão nhân gia là bậc vị bốc tiên
tri, cái gì cũng biết trước hết. Anh xem người đi giữa trong ba người đi tới là Hoa Vân Long đó. Tên đi đầu tôi có biết hắn là người Tây Xuyên,
anh em kết nghĩa với Hoa Vân Long, cũng là tên dâm tặc hái hoa nổi
tiếng. Tên hắn là Đào hoa lãng tử Hàn Tú; người đi phía sau là ai tôi
không quen.

Lôi Minh nói:

– Ta biết người đi sau, hắn là Bạch liên tú sĩ Hồn Phi.

Vừa nói xong, hai người thấy ba tên giặc đã vào đến lầu nhà bên Đông. Có
việc hái hoa đêm nay là như thế này: Hoa Vân Long vừa ra khỏi nhà Mã
Tịnh không xa bị Tế Điên đuổi theo, chạy suốt cả đêm mới trốn thoát.
Thoát nạn, hắn bèn lò dò đến huyện Long Dụ Vừa đến cửa Bắc, hắn gặp ngay hai người. Một người mặc áo màu thúy lam, phục sức ra vẻ một tráng sĩ,
đó là Đào hoa lãng tử Hàn Tú; còn người kia có dáng một công tử võ sĩ
chính là Bạch liên tú sĩ Hồn Phị Hai tên này cũng là giang dương đại đạo nổi tiếng ở lộ Tây Xuyên, vốn là bạn tương giao đồng nhóm với Hoa Vân
Long. Gặp Hoa Vân Long, hai người lật đật chạy đến chào và nói:

– Hoa nhị ca, lâu nay anh vẫn mạnh chứ? Làm sao hôm nay anh lại đến đây?

– Té ra là hai hiền đệ! Chao ôi thật là xúi quẩy, tưởng rằng bọn mình hết gặp nhau rồi chớ!

Hàn Tú và Hồn Phi đều nói:

– Huynh trưởng nói gì mà nghe thảm thế?

– Anh em ta từ ngày chia tay nhau ở Tây Xuyên, ta ra đi gặp biết bao nhiêu việc!

Hoa Vân Long nói thế rồi đem việc ba lần tới Phụng Hoàng Lãng, may mắn gặp
được Oai trấn bát phương, sau lại đến am Ô Trúc hái hoa giết người, tại
Thái Sơn lầu giết chết chưởng quỹ Tần lộc, vào Tần tướng phủ lấy trộm

Phụng quan ngọc chúc, nhất nhất kể lại.

Hàn Tú và Hồn Phi nói:

– Hay quá, huynh trưởng ở kinh đô làm những chuyện kinh thiên động địa
như thế, kể ra cũng thuộc vào hạng siêu quần bạt tụy đấy! Bây giờ huynh
trưởng định đi đâu?

– Bây giờ ta cũng chẳng biềt đi đâu nữa!

Hàn Tú hỏi:

– Huynh trưởng có mang theo hộp muội hương không?

– Để làm chi vậy?

– Không giấu gì nhị ca, bọn tôi ở huyện Phú Thịnh tại ngã tư đường đến
huyện Long Du này đã hơn mười ngày rồi. Bọn tôi không có việc chi, đi
loanh quanh đến công viên nhà tài chủ họ Triệu, qua cửa sổ bọn tôi dòm
thấy có ba nàng con gái. Ba nàng này thật là tuyệt thế vô song, giai
nhân bậc nhất trong thiên hạ. Bọn tôi không đem theo muội hương, không
dám đi hái hoa, sợ e trong nhà có nhiều người, rủi ro có những điều
không tốt. Mấy hôm nay bọn tôi tính tới tính lui mãi mà không biết làm
sao. Nếu không gặp nhị ca ngày hôm nay, chắc bọn tôi phải đành rút lui
thôi. Nhị ca nếu có mang muội hương theo thì chúng mình cùng đi hưởng
lạc. Hưởng được của lạ ấy một lần cũng được thỏa nguyện bình sanh rồi.

Hoa Vân Long nghe rồi dâm tâm phát đông, hứng chí nói:

– Hay đó, bây giờ bọn mình đi uống rượu trước đã!

Ba người bèn trở vào thành, đến Hội Tiên lầu kêu rượu thịt chè chén, mười
phần vui vẻ. Ba người ăn uống no say xong, phổ ky đưa giấy tính tiền
lại, ba người giành nhau trả tiền. Trần Lượng và Lôi Minh vừa mới tới
thấy rõ Hoa Vân Long và hai người kia, nhưng bọn họ lại chẳng biết Lôi
Minh và Trần Lượng ở trên lầu. Hàn Tú tính tiền xong, ba người bước ra
khỏi quán. Hàn Tú nói:

– Hoa nhị ca, anh theo bọn tôi về tiệm Phú Thịnh đi, không cần phải đi dạo phố làm gì!

– Phải đó!

Ba người cùng về tiệm Phú Thịnh ở ngã tư đường. Phổ ky nhìn thấy, chạy ra chào:


– Hai vị đại gia còn trở lại à!

Hàn Tú nói:

– Bọn ta gặp bạn thân, nên tạm thời chưa đi, muốn nán lại ít ngày nữa. Ngươi mở cho ta một thượng phòng nhé!

Phổ ky vâng dạ, lấy chìa khóa mở cửa phòng, đưa ba người lên và đem vào một bình trà nóng. Ba người đã ngà ngà saỵ Hoa vân Long nói:

– Bây giờ rỗi rảnh, bọn mình nên ngủ một giấc đi.

Ba người cùng lăn ra ngủ. Ngủ đến chiều tối, thức dậy kêu rượu thịt ra ăn
uống. Ăn uống xong, trống điểm canh một, Hàn Tú và Hồn Phi nói:

– Nhị ca, bọn mình đi nhé!

Hoa Vân Long nói:

– Hai chú thật ngốc quá! Ai đi vào giờ này, người ta chưa ngủ mà lai.!
Thảng như mình bị phát hiện tri hô lên, những quản gia canh cửa chạy đến vây bắt, có phải là hỏng việc không? Làm nghề ăn trộm hay hái hoa đều
phải sau canh bạ Chừng đó đường vắng, người thưa, ai nấy ngủ hết mới sử
dụng muội hương được.

Hai tên kia nghe nói, biết gấp cũng không
được đành chờ vậy. Chờ đến canh ba, ba người thay đổi y phục dạ hành,
phóng mình qua cửa sổ ra khỏi khách điếm. Sau khi đóng cửa lại làm ký
hiệu xong, họ nhảy lên nóc nhà dùng thuật phi thiềm tẩu bích, lòng gấp
như lửa đốt, chạy như bay về hướng Triệu Gia lầu. Đến hoa viên, họ thấy
mọi thứ đều im lặng, cho đến tiếng người nói hay chó sủa cũng không có.
Mượn đá dò đường để xem động tĩnh, thấy không có phản ứng gì, ba tên
giặc nhảy tót về hướng lầu phòng. Đến bên ngoài cửa sổ, Hoa Vân Long lấy ra 6 cuộn vải nhỏ, chia ba người nhét kín hai mũi. Đoạn mở hộp muội
hương lấy ra cái hạc chủy, mình trông có mỏ nhọn như mỏ hạc, xoi lỗ giấy cửa sổ đút mỏ hạc vào. Cây muội hương đút trong mình hạc nhờ hai cánh
quạt chấp chới khói muội hương theo mỏ bay vào phòng. Lúc đó Lôi Minh và Trần Lượng phục sẵn trên nóc nhà. Chờ đợi một lát, ba người lấy dụng cụ đốt hương cất kỹ vào trong hộp rồi mở hết cửa sổ ra, tiến vào trong
nhà. Hoa Vân Long đánh lửa đốt đèn lên. Lúc này ba cô nương bị phải muội hương ngủ mê như chết. Ba cô này, một là cháu của viên ngoại, còn hai
người kia là con gái. Hoa Vân Long vén màn lên. Dưới ánh đèn, mặt ba
nàng hiện ra như ngọc, chẳng khác nào Tây Thị Tên giặc lòng mừng quá
đỗi. Hàn Tú nói:

– Hoa nhị ca, anh xem đẹp quá chừng chừng không?

– Thiệt hết chỗ chê rồi! Ba anh em mỗi người một cô cũng không có ai phải chọn lựa, nhưng ta có ý này: Bọn mình lấy ba miếng giấy viết số 1,2, 3, theo thăm bốc được mà hành sự, khỏi ai so bì gì hết!


Hàn Tú nói:

– Cũng tốt thôi! Ba cô này cô nào cũng đáng yêu cả! Tôi đề nghị như vầy:
Sau khi vui vẻ xong, bọn ta mỗi người cõng một cô về làm vợ, kể ra cũng
sướng một đời!

Lôi Minh và Trần Lượng nằm phục trên nóc nhà nghe
bọn dâm tặc tính thế tức giận cành hông. Trần Lượng lật đật chạy ra
trước cho mấy người trong nhà hay, còn Lôi Minh gỡ ngay một miếng ngói
nhắm thẳng Hoa Vân Lôi ném tới. Hoa Vân Long lúc đó đang viết mấy cái lá thăm. Viên ngói từ tay Lôi Minh xé gío nhằm đầu Hoa Vân Long bay tới.
Nếu trúng thì ít nhất gáo dừa cũng bị tét bể! Ném xong, Lôi Minh lật đật phóng mình chạy trốn. Ba tên giặc từ trong nhà phóng ra đuổi theo. Lôi
Minh vội lấy mặt nạ mang vào để họ không nhìn ra. Thấy họ đuổi theo, Lôi Minh biết chúng đều là hạng võ nghệ xuất chúng, sức mình địch không
lại, chỉ dở thuật phi thiềm tẩu bích chạy càng nhanh càng tốt. Về phía
bọn giặc muốn đuổi theo gấp để xem kẻ phá bĩnh là ai, nào ngờ phía trước mặt tiếng hò hét đồng loạt nổi lên. Té ra hồi nãy Trần Lượng chạy ra
nhà trước hô hoán:

– Chủ nhà nghe đây! Ở lầu nhà sau có trộm, mau mau vây bắt chúng, để chậm trễ là hỏng đấy!

Hô xong, Trần Lượng nấp sang một bên. Các người canh cửa, hộ viện, tuần
canh nghe náo động lật đật đốt đèn cầm binh khí chạy ra nhà sau, miệng
hô:

– Bắt trộm!

Ba tên giặc định đuổi theo giết Lôi Minh
cho đã tức, nhưng nghe dưới đất gia nhân hô rầm rĩ bèn thôi không dám
đuổi theo nữa. Hoa Vân Long nói:

– Chữ Hợp ơi, gió lớn rồi. Chuồn thôi.

Hô xong, ba tên giở thuật trèo tường vượt mái chạy mất. Lôi Minh đi tìm
Trần Lượng, hai người dắt nhau đi đến chỗ vắng người, lấy bao hành lý ra thay đồ dạ hành, mặc lại thường phục. Trần lượng nói:

– Nhị ca này, chúng ta không cần lo cho Hoa Vân Long nữa, để Tế Công bắt hắn cho rồi.

– Phải đó, bọn mình đừng thèm lo cho anh ấy nữa! Ba tên ấy thật là đáng
giận! Đồ loạn thần tặc tử gì đâu! Ai gặp mà không muốn trừ khử?

Nói rồi hai người đi kiếm chỗ ngồi chờ sáng.

Trần Lượng nói:

– Nhị ca ơi, hai đứa mình đi tìm sư phó đi.

Hai người đi chậm chậm về phía trước, thấy đằng kia có hai người đi lại nói chuyện với nhau:

– Nhị ca, hai đứa mình lại đám đông đằng kia xem đi. Bên ngoài cửa Đông
có một người đi mua quan tài, đang đi về bỗng có một ông Hòa thượng níu
kéo quan tài lại không cho đi. Ông ấy hỏi mua quan tài này về đựng quần

áo hay đựng tiền? Người ta trả lời là đựng người chết. Ông Hòa thượng
đòi chui vô nằm thử, người ta không cho thử, ông bèn đá bể quan tài, mới sinh ra ẩu đả. Mình tới mau để coi nè.

Trần Lượng nghe họ bảo như vậy bèn nói:

– Nhị ca này, đây chắc là Tế Công chứ chẳng ai. Chúng ta tới đó xem thử!

Hai người đi đến cửa Đông, quả nhiên gặp Tế Điên. Sau khi bảo Lôi Minh và
Trần Lượng đưa Trương Văn Khôi về nhà rồi, Tế Điên cùng hai vị sài, Đỗ
ra khỏi quán rượu. Sài đầu nói:

– Sư phó ơi, lão nhân gia nói đi tới Thiên Gia Khẩu bắt được Hoa Vân Long mà sao tới bây giờ còn phải đi đâu nữa đây?

– Mấy ông đi với ta tới huyện long Du, thế nào cũng bắt được mà.

Sài, Đỗ hai người cùng Tế Công đi tới cửa Bắc huyện Long Du thì trời đã tối. Ba người tìm một quán trọ, kêu rượu thịt ăn uống no say và kêu một
phòng ba giường cùng nhau đi ngử. Sài đầu nói:

– Sư phó ơi, ngày mai tiền trọ, tiền cơm tính sao đây?

– Mấy ông yên trí, có Hòa thượng ta đây mà!

Ngủ đến canh tư, Tế Điên thức dậy, len lén đến trong viện vỗ cửa sổ, kêu Sài, Đỗ nói:

– Sài đầu, Đỗ đầu! Ngày mai đến huyện Long Du gặp nhau nhé! Không có tiền trọ, tiền cơm ta cũng không cần biết, ta có việc phải đi đây.


Nói rồi Tế Điên trèo tường ra khỏi cửa điếm, thẳng đến bên ngoài cửa
Đông huyện Long Dụ Tế Điên ngồi xổm đó, đợi đến mặt trời mọc, thấy đằng
kia có bốn người khiêng một cái quan tài đi lại. Tế Điên hỏi:

– Khiêng cái này đi đâu vậy?

Mấy người kia đáp:

– Khiêng vào trong thành.

– Cái quan tài này đựng quần áo hay đựng tiền?

Trong số bốn người đó có một người là chưởng quỹ, bèn bước tới nói:

– Cái ông Hòa thượng này bộ khùng chắc? Có ai mua quan tài về đựng quần áo bao giờ. Cái này để liệm người chết chứ!

– Liệm người chết thì phải để người sống xem dài ngắn ra sao cái đã. Mấy người để xuống ta nằm vào đó thử xem nào?

Chưởng quỹ nói:

– Làm sao ông thử được?

– Tế Điên bèn đi đến cho vào một đá, quan tài bể tung. Chưởng quỹ thấy vậy giận quá, kêu phổ ky xúm lại đánh Hòa thượng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.