Tế Điên Hòa Thượng

Chương 63


Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 63

Bốn anh hùng vui chuyện nhà họ Mã

Tế Thiền sư quán rượu trổ thần y

Nhắc lại Tế Điên và hai vị Ban đầu vào quán rượu ăn cơm. Sài, Đỗ vội vã ăn húp lia lịa cho no bụng, đoạn Đỗ đầu đứng dậy nói:

– Tôi phải đi cầu một lát.

Sài đầu cũng đứng dậy theo nói:

– Tôi cũng đi tiểu đây.

Tế Điên nói:

– Ừ, phải rồi, hai người ăn uống no say rồi bỏ ta lại để thế chấp đây mà!

– Chớ không phải lần trước Hòa thượng bỏ đi, bắt chúng tôi ở lại là gì?
Lần này tính kỹ lại không có một đồng ten, bọn tôi phải đi trước mới
được.

Nói rồi bỏ đi luôn ra ngoài. Hai bên đối đáp nhau, phổ ky
đều nghe rõ hết. Biết rằng mấy người này tính ăn chực uống quỵt đây, bèn để ý canh chừng riết Tế Điên. Tế Điên cứ ngồi đó không nói không rằng.
Vừa hay có một người bưng tô canh nóng hôi hổi từ trong đi ra, gặp phải
một người từ bên ngoài xăng xái đi vào, loay hoay thế nào mà hai bên lại đụng nhau, tô canh nóng đổ ụp lên người kia. Người nọ bắt đền tô canh,
còn người kia lại bắt thường bộ áo. Hai bên lớn tiếng cãi vã nhau làm
thực khách trong quán nhốn nháo cả lên. Phổ ky mắc lo chạy lại khuyên
can không còn để ý theo dõi nữa. Tế Điên thừa cơ hội bước trái ra ngoài. Ra đến đầu thôn gặp Sài, Đỗ đang ngồi chờ ở đó, Tế Điên nói:

– Phải rồi, hai vị cứ lo ăn no phần mình, phần ai thây kệ phải không?

Sài đầu nói:

– Vậy chớ hồi sang Hòa thượng chẳng bỏ đi trước sao?

– Ừ phải, ông nói cũng có lý.

– Làm sao sư phó lại ra được?

– Ta bảo chưởng quỹ ghi sổ thiếu.

– Người ta có quen sư phó hay sao mà chịu ghi sổ thiếu?

– Thôi, mấy ông để ý đến việc đó làm gì? Bây giờ ta có ý kiến như vầy: Ba chúng ta chơi trò trốn kiếm nè. Ta giao hẹn, nếu ta trốn mà mấy ông
kiếm được thì sáng mai ta trả tiền cơm cho mấy ông; còn mấy ông kiếm
không được ta thì ngày mai ta ăn cơm mấy ông phải trả tiền, chịu không
nào?

Sài đầu nghe nói chịu ngay:

– Thế thì còn gì bằng!

Tế Điên bèn đi trốn, hai người tìm khắp nơi mà không gặp, đâu dè suốt đêm
đó Tế Điên đi thẳng tới Tiểu Nguyệt Đồn. Sáng ra, Tế Điên đã đến trước
cửa quán Lý Bình rồi. Phổ ky vừa định treo bảng lên thì Tế Điên ở ngoài
xăng xái bước vào. Trong quán đặt 6 chiếc bàn, mỗi bàn đều có 4 dĩa thức ăn: một dĩa gà hầm, một dĩa đậu hủ khô, một dĩa đậu hủ dầm muối, một
dĩa kẹo mè. Tế Điên vào quán tìm một bàn ngồi xuống rồi cầm con gà lên
đập xuống bàn một cái, kêu:

– Chưởng quỹ.


Cứ đập con gà xuống bàn một cái kêu chưởng quỹ một tiếng. Kêu liên tiếp mấy lượt, phổ ky thấy vậy mới nói:

– Mới sáng sớm mà Hòa thượng phá chúng tôi chi vậy? Đập con gà sao lại gọi chưởng quỹ?

Tế Điên hỏi:

– Chú bán cái này mấy đồng tiền?

– Hễ gà bao lớn bán tiền bao lớn.

– Ta chỉ hỏi con gà này thôi mà.

– Con gà này bán 6 tiền.

– Còn đậu hủ khô bán bao nhiêu tiền?

– Ba tiền một miếng.

– Còn dĩa đậu này bán mấy điếu?

– Cả dĩa đậu làm sao bán có mấy điếu được!

– Thế thì không được rồi, ta thấy da miếng đậu tróc ra chắc là chú tự động gấp lại chớ gì. Mấy công quá hỉ!

– Ông Hòa thượng này thiệt để ý dữ quá! Miếng đậu hủ này tự nó gấp lại khi nó phồng lên đấy.

– Chớ không phải là tại chú gấp lại sao?

– Ông Hòa thượng ơi, ông nói giỡn, tôi gấp lại làm gì?

– Không phải à, vậy ta không nói đến đậu nữa. Chú đem cho ta hai hồ rượu đi!

Phổ ky mang hai hồ rượu ra, Tế Điên uống xong kêu them mấy hồ rượu nữa,
cộng tất cả là 6 hồ rượu. Tế Điên bảo tính tiền, phổ ky tính tất cả là
256 văn. Tế Điên bảo:

– Chú ghi sổ thiếu cho ta nhé!

– Mới sáng ra, ông quậy hết cả buổi, uống hết bao nhiêu là rượu, rồi không chịu trả tiền. Cái đó không được đâu!

– Chú cứ viết lên, có gì không được?

Hai người đang cãi, nhau, Lý Bình từ trong nhà đi ra hỏi:

– Phổ ky, chuyện gì thế?

– Ông này uống rượu rồi không chịu trả tiền.

Lý Bình nói:

– Này Hòa thượng, ông không có tiền mà dám đến ngồi uống rượu à?

– Ta đang đợi người ở quán rượu ông đấy chớ. Ông ấy là người quen của các ông ở địa phương này. Ông ấy bảo ta đến đây uống rượu ngồi chờ ông ấy!
Nếu không có vậy, ta đâu có uống rượu làm chị Ta đợi ông ấy cả buổi mà
không gặp mới không có bạc để trả tiền rượu đấy chứ.

– Ông hẹn với ông ấy hồi nào vậy?


– Gặp ở giữa đường thôi!

– Người hẹn với Hòa thượng tên là gì?

– Ta quên mất rồi!

Lý Bình tính hỏi cho qua chuyện, chỉ cần Hòa thượng nói ra tên người quen
thì không đòi tiền rượu nữa và bảo ổng đi cho rồi. Nào ngờ nghe trả lời
như vậy, mới nói:

– Này Hòa thượng, ông đừng nói quàng xiên chớ!

– Ta không nói quàng nói xiên đâu, bởi vì Hòa thượng ta thông hiểu cả nội ngoại khoa, bất luận bệnh chứng nào của nam phụ lão ấu, ta đều trị được tuốt! Người đó hẹn ta tới đây để mời đi xem bệnh mà ta lại quên mất tên họ người ấy, bậy bạ thiệt!

Lý Bình nghe Hòa thượng nói biết trị
bệnh, bèn nhớ lại em mình là Lý An bệnh đã đến hồi nguy kịch. Thảng như
Hòa thượng này có thể trị được bệnh của em mình, há không phải là một
điều quá tốt đẹp hay sao?

Lý Bình nghĩ xong liền hỏi:

– Này Hòa thượng, ông khoe có tài trị bệnh. Vậy hiện em tôi mắc bệnh phòng sự, ông có thể trị được hay không?

– Cái đó dễ ợt! Hòa thượng ta đưa tay tới đâu, bệnh nhân sẽ hết ngay tức khắc tới đó.

– Nếu thiệt Hòa thượng trị được bệnh, chẳng những tôi không lấy tiền rượu của Hòa thượng, mà còn cám ơn nhiều nữa. Tôi sẽ mua một bộ đồ thật đẹp
để thay bộ đồ rách này cho Hòa thượng.

– Cám ơn!

Lý Bình
bèn đưa Tế Điên vào phía sau, chỉ thấy Lý An đang nằm trên giường ho khù khụ không dứt. Mặt trắng bệch như tờ giấy, không còn chút máu nào.
Tròng mắt cũng mở ra, cánh mũi phập phồng, vành tai khô đét. Lý An vốn
lao từ nhỏ, Lý Bình bảo em hãy dưỡng bệnh phía sau quán, không phải làm
gì cả, nào ngờ bệnh thế mỗi lúc nặng thêm. Khi Tế Điên vào phòng thăm
bệnh, Lý Bình hỏi:

– Hòa thượng có thể trị bệnh này được không?

– Có khó gì đâu, ta có đem thuốc theo đây nè.

Tế Điên móc trong lưng ra một cục thuốc, Lý Bình hỏi:

– Thưa Hòa thượng, thuốc gì vậy?

– Đây là thuốc: “Thân thối trừng nhãn hoàn”.

– Tên gì nghe kỳ quá!

– Thuốc của ta đây, khi uống vào rồi, cựa chân một phát, trợn mắt một cái là hết bệnh ngay! Ta nói cho ngươi biết, thuốc của ta đây là:

Thuốc này, tùy thân quý hơn vàng

Chẳng phải hoàn tán với cao đan


Chuyên trị nhân gian trăm chứng bệnh

Bát bửu thân thối trừng nhãn hoàn.

Nói rồi bỏ viên thuốc vô miệng nhai, Lý An thấy ghê quá, nói:

– Ối dào, tôi không uống đâu!

Tế Điên nhai thuốc cho tan xong, lấy tay chỉ một cái, Lý An tự động há
miệng ra, Tế Điên bèn nhổ toẹt một cái, bao nhiêu đờm dãi, nước miếng
lẫn lộn với thuốc tuôn vào đầy mồm Lý An, Lý An không dừng được, bắt
buộc nuốt xuống. Thuốc vừa qua khỏi cổ chẳng bao lâu, Lý An cảm thấy
bụng sôi lụp bụp: khí dẫn huyết đi, huyết dẫn khí chạy, ngũ tạng lục phủ đều cảm thấy thơ thới, tay chân bắt đầu có sức, trên người như trúc bỏ
được gánh nặng ngàn cân! Lý An lập tức ngồi dậy nói:

– Thuốc hay quá! thuốc hay quá! Không khác gì thuốc tiên.

Nói xong đòi uống nước, uống nước xong lại cảm thấy đói bụng, đòi ăn.

Lý Bình thấy vậy lòng rất vui mừng, nói:

– Sư phó, thuốc này hay thiệt, nhưng tên nó lại chẳng hay tí nào.

Tế Điên nói:

– Thuốc của ta đây còn có một tên nữa.

– Tên gì vậy, thưa sư phó?

– Tên là “Yếu mạng đơn”. Em của chú sắp chết đến nơi, không còn mạng sống nữa, uống thuốc của ta vào thì mạng sống của nó được kéo lại nên mới có tên “Yếu mạng đơn” như thế.

– Vâng, tên này còn nghe được một chút. Có một bà lão thái thái bị ho, trong đàm lẫn máu, sư phó có trị được không?

– Được tất, bệnh đó có khó gì!

– Sư phó nếu trị được thì hay quá! Mẹ của người anh kết nghĩa của tôi mắc bệnh đã lâu, trong đàm lẫn máu rất là trầm trọng! Để tôi đưa lão nhân
gia đến đó trị bệnh nhé!

– Đi trị bệnh cũng được thôi, chỉ sợ tới đó người ta không có lời mời, tới tận cửa mà người ta không cho vào thì kỳ cục lắm!

– Nhà đó với nhà này coi như một. Nếu không thân, tôi đâu có để ý lo làm chi! Sư phó cứ yên tâm cùng tôi đi đến đó đi.

Tế Điên và Lý Bình cùng ra khỏi quán rượu. Lý Bình hỏi:

– Sư phó xuất gia ở chùa nào?

– Ta xuất gia ở chùa Linh Ẩn bên Tây Hồ, có pháp danh là thượng Đạo hạ Tế, nhưng thường người ta cứ gọi là Tế Điên thôi!

Nói tới đó hai người đã đến trước cổng nhà Mã Tịnh. Lý bình sửa soạn kêu cửa, Tế Điên bảo:

– Để ta kêu cho.

Nói rồi kêu lớn:

– Có Hoa Vân Long ở trong nhà không?

Lý Bình hỏi:

– Sư phó vừa nói cái gì vậy?

– Chú chẳng cần để ý làm chi.

Giây lát Mã Tịnh ra mở cửa hỏi:

– Hiền đệ mới vừa kêu cửa đó phải không?


Lý Bình đáp:

– Không phải tôi kêu cửa mà là vị đại sư phó cùng đi với tôi đây. Vị Hòa
thượng này là Tế Thiền sư ở chùa Linh Ẩn đấy. Ngài đã trị cho Lý An hết
bệnh, nay tôi mời lão nhân gia đến trị bệnh cho lão thái thái.

Mã Tịnh ngạc nhiên giây lát rồi nói:

– Hiền đệ đến thật không đúng lúc. Hiện ta có mấy người bạn đến chơi, hiền đệ đưa Hòa thượng về nhà đi, đợi ta mời sẽ đến sau.

Tế Điên đứng kế bên vọt miệng nói:

– Có đúng không nào? Ta đoán ngay mà! Có phải người ta không cho vào phải không!

Lý Bình nói:

– Đại ca, sao anh nói kỳ vậy! Có bạn bè nào ở trong ấy mà tôi không gặp
được? Trị bệnh cho lão thái thái mà có gì phải giấu giếm? Bệnh của lão
thái thái không thể lâu được! Nếu em tôi không được chữa trị hết, tôi
cũng không đưa Tế Công đến đây đâu.

– Ngày mai sẽ thăm bệnh.

Lý Bình bực quá, kéo ngay Tế Điên vào nhà trong. Lý Bình và Mã Tịnh vốn là bạn tri kỷ, hoạn nạn có nhau, trước việc đó Mã Tịnh không biết làm sao, đành theo họ vào nốt. Tế Điên cứ nhắm hướng Đông phối phòng đi thẳng
tới, Mã Tịnh lật đật chạy theo níu lại nói:

– Thưa đại sư phó, xin mời lên thượng phòng uống trà.

Tế Điên hỏi:

– Làm sao lại không mời lên Đông nhỉ?

– Có khách.

– Có ba người khách quen, có một người chạy không được!

Lý Bình cũng không biết đầu đuôi ra sao, trong bụng nghĩ: “Đây là thư
phòng, lý ra mời khách mới phải, tại sao Mã đại ca không mời Hòa thượng
vào đó kìa?”.

Ghé cửa sổ nhìn vào không thấy có ai, Lý Bình cảm thấy buồn buồn! Ba người vào đến thượng phòng, Lý Bình nói:

– Sư phó ở đây trị bệnh nhé, để tôi trở về quán sửa soạn đồ nhắm, một lát sư phó về quán uống rượu, chúng ta cùng nhậu một trận.

– Chú cứ về đi!

Sau khi Lý Bình về rồi, Tế Điên móc trong lưng ra một cục thuốc bảo đem
nước âm dương đến hòa tan vào, rồi cho lão thái thái uống. Trong giây
lát, lão thái thái cảm thấy tinh thần sảng khoái, bèn ngồi dậy nói:

– Con ơi, mấy tháng nay mẹ bệnh không thể trở mình được, làm sao bữa nay lại khỏe khoắn thế này?

Mã Tịnh nói:

– Tại mẹ không biết đấy thôi, hiện có Tế Công ở chùa Linh Ẩn cho mẹ uống thuốc linh đơn diệu dược đấy.

Lão thái thái nghe nói Tế Công ở chùa Linh Ẩn đến trị bệnh cho mình, biết Tế Công là người khoái rượu, bèn dặn:

– Con ơi, con hãy dập đầu cảm tạ Tế Công đi và dọn rượu thịt đãi người nhé!

Mã Tịnh vâng lời, đi ra nói:

– Mẹ tôi dạy phải ra dập đầu lễ tạ sư phó và mời sư phó ra phía trước uống rượu.

Tế Điên nói: Được!

Rồi đứng dậy đi thẳng đến Đông phối phòng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.