Tế Điên Hòa Thượng

Chương 42


Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 42

Trinh tiết phụ hàm oan tìm huyện lệnh

Tế Thiền sư đùa cợt bắt tặc gian

Tớ gái gọi cửa phòng Triệu Ngọc Trinh, cửa vừa mở thì từ bên trong vọt ra
một người đàn ông trần trụi như nhộng. Lý Văn Phương thấy vậy không dằn
được cơn giận, sắc mặt tái xanh, bèn nói:

– Triệu Hải Minh, ông lại coi, ông khéo dạy con dữ a! Ta hãy về thư phòng nói chuyện.

Về đến thư phòng, rượu cũng không buồn uống. Triệu Hải Minh mặt giận hầm hầm, không nói một tiếng nào. Lý Văn Phương nói:

– Chúng ta đưa việc này ra quan hay bãi nại êm? Nếu đưa ra quan thì chúng ta đưa nhau đến huyện Côn Sơn nhờ xử trí, còn bác muốn bãi nại êm thì
hãy viết cho tôi một tờ bãi hôn, tôi cũng thay em trai tôi viết cho bác
một tờ để vợ, dòng dõi họ Lý nhà tôi đời đời làm môn đệ thi thư lễ nhạc, đâu dung chứa hạng người làm bại hoại gia phong như thế!

Triệu
Hải Minh là một người đọc sách thông lý, nghe Lý Văn Phương nói như vậy
chính mình cũng không nói ra thế nào khác được, bèn nói:

– Chú
muốn đưa ra quan hay bãi nại êm thì tùy chú. Con gái tôi lâu nay ở trong nhà tôi đoan đoan chánh chánh chứ có đâu như vậy. Về đây là gia phong
nhà chú lại như vậy. Tôi chỉ coi ngó việc ba thước trong nhà chứ làm sao quản lý hết ba thước ngoài cổng được!

– Theo ý tôi thì chúng ta nên bãi nại êm.

– Cũng được, để tôi viết cho chú một tờ bãi hôn.

Đứa tớ gái đứng một bên nghe hết mọi việc, vội chạy về thượng phòng nói:

– Thưa cụ bà, thưa bà chủ, không xong rồi! Hồi nãy con đi mời mợ hai, đến cửa Đông viện lồng đèn bị tắt, con đến thư phòng đốt lại lồng đèn, cụ
Ông và viên ngoại đưa con đến đó kêu cửa mợ hai. Từ trong phòng mợ hai
chạy vọt ra một người đàn ông, từ đầu đến chân không một mảnh vải che
thân, viên ngoại và cụ Ông đều thấy rõ, nhưng không nắm người ấy được.
Con nghe viên ngoại nói muốn thay mặt em viết tờ để vợ, cụ Ông cũng định viết giấy bãi hôn, vậy phải làm sao bây giờ?

Hoàng thị thái thái nghe mấy lời đó sợ tái xanh mặt, việc xảy ra ở phòng con gái như thế,
lòng dạ nào còn ăn uống được nữa! Bà chủ là người hiền đức, đối với chị
em bạn dâu rất hòa ái, nghe những lời đó cũng ngạc nhiên bèn lật đật
cùng với Hoàng thị lão thái thái thẳng đến cửa phòng Đông viện. Đến
phòng Triệu Ngọc Trinh thấy trên đất hãy còn ngọi đèn cháy lờ mờ. Trên

giường, Triệu Ngọc Trinh đang ôm con ngủ say bất động. Gần bên đó treo
tòn teng một chiếc quần đàn ông và một chiếc giày lẫn vớ còn lưu lại
trên đất. Nàng hầu đến đánh thức mợ hai tỉnh dậy. Phải kêu liên tiếp mấy tiếng, Triệu Ngọc Trinh mới tỉnh giấc. Mở mắt ra thấy nào mẹ, nào chị
dâu, a hoàn, vú em đứng lố nhố trước mặt bèn vội hỏi:

– Mẹ chưa về à? Nãy giờ con ôm cháu ngủ say không biết hiện đã mấy giờ rồi?

– Con ơi, con làm chi xảy ra cớ sự này, để hai vợ chồng già còn mặt mũi nào ngó thiên hạ nữa!

– Thưa mẹ, con có làm chi đâu nào?

Đứa tớ gái ưa nói hớt đứng kế bên mới đem sự việc vừa rồi thuật lại và nói:

– Mợ hai ơi, mợ đừng có giả bộ, quần áo giày vớ của đàn ông hãy còn ở đây mà!

Bà chủ cũng hỏi:

– Em ơi, tại sao lại có sự việc như thế này, bình thường em đâu có như vậy?

Cụ bà Hoàng thị cũng hỏi như vậy. Triệu Ngọc Trinh nghe hỏi như thế tức
giận đến phát run, xuất hạn cùng mình, thở dài một tiếng, nói:

– Mẹ Ơi, con bây giờ thiệt khó biện minh, có miệng mà khó nói nên lời.

Thật là:

Nước đục chẳng tường giếc với chép,

Nước trong mới tỏ có hai phẹ

Nói tới đó thì Triệu Hải Minh và Lý Văn Phương bước vào. Triệu Hải Minh giận uất tận cổ, nói với Hoàng thị:

– Sao bà không mang đứa con gái không biết xấu hổ này đi về nhà cho rồi.
Tôi trao đổi giấy bãi hôn với Lý Văn Phương xong thì bên ngoài sắp sẵn
kiệu ngựa rồi đó.

Triệu Ngọc Trinh bồng đứa bé đi ra sắp sửa lên kiệu, Lý Văn Phương bước tới níu lại, nói:

– Này Triệu thị, lần này cô trở về nhà cha mẹ, muốn lấy anh họ Trương, họ Vương, họ Lý, họ Triệu gì thì mặc cô, còn đứa bé này là máu huyết của
em tôi để lại, giờ phải để lại cho tôi!


Nói rồi cướp đứa bé ra
khỏi lòng Triệu Ngọc Trinh. Triệu thị đau đớn khóc rống và lên kiệu cùng mẹ trở về nhà. Về đến nhà vừa lên thượng phòng đã thấy Triệu Hải Minh
chờ sẵn, mặt giận hầm hầm đóng cửa lại, lấy một con dao bén và một sợi
dây thừng, nói:

– Con a đầu mặt dày mày dạn này, hôm nay mày phải chết! Nếu không ngày mai ta sẽ chôn sống mày!

Hoàng thị lão thái thái quá đau đớn cho con gái, ngửa mặt lên trời rồi ngất lịm.

Triệu Ngọc Trinh nghĩ thầm: “Mình chết như vầy sẽ để lại tiếng xấu muôn năm,
chi bằng ta chết trước huyện nha Côn Sơn, cái chết ở đó mới chứng tỏ
được danh tiết trong trắng của ta”.

Nghĩ rồi bèn cầm dao khoét lỗ cửa sổ giấy, chui mình qua lỗ cửa chạy thoát. Chạy ra đến bên ngoài,
trên bầu trời sao giăng giăng sáng rỡ, Triệu Ngọc Trinh chẳng dám đi
trước viện bèn chạy thẳng ra phía sau thẳng ra mé sau góc hoa viên. Mở
cửa góc hoa viên ra xem, bên ngoài quang cảnh tối đen lại còn sợ hơn
nữa. Dấn bước ra ngoài đầu va vào ngạch cửa. Con dao cũng vướng mạnh vào khe cửa khứa đứt tay máu tuôn xối xả vây cùng quần áo. Sao khi lượm con dao lại, cầm chắc trên tay bèn bước thấp bước cao lò dò tiến tới. Vừa
đi vừa lo sợ không biết nha môn lệnh nằm ở nơi nào. Vừa đi, trong bụng
tự nghĩ: “Rủi ro gặp tên thổ phỉ nào đó đón đường không biết số phận
mình sống chết ra sao đây!”.

Đi mãi đến trời sáng rõ. Chính mình
cũng không biết Đông Tây Nam Bắc là hướng nào. Đang đi về phía trước thì gặp một cụ già đang lấy thau múc nước. Bà ấy thấy Triệu Ngọc Trinh đầu
tóc rối bù, mặt mày trắng nhợt, thân bê bết máu, bất giác rùng mình,
nói:

– Ơ, chắc là con mẹ này điên?

Triệu Ngọc Minh nghe bà cụ nói như vậy, bèn mượn miệng giả điên luôn, kêu lớn:

– Hay hay hay! Lại đây, lại đây! Theo ta về Tây phương làm Phật Tổ.

Bà cụ nghe la sợ quá, co giò chạy trốn, gặp ai cũng nói:

– Con mẹ điên tới đó, nó dữ lắm!

Kẻ qua đường tò mò nhóm lại rất đông. Triệu Ngọc Trinh cũng tìm không ra
huyện Côn Sơn, trời đã đứng bóng, đang đi tới bỗng nghe trước mặt có

tiếng la:

– Ta cũng điên đây, tránh ra tránh ra!

Triệu Ngọc Trinh ngước mắt nhìn xem thấy đầu kia chạy lại một vị Hòa thượng kiếc trong miệng cứ la:

– Ta cũng điên đây, ta cũng điên đây!

Vị Hòa thượng này tóc dài hơn hai tấc, mặt dính đất tèm lem, tăng bào rách bươm, áo mất bâu, thắt lưng đứt nối lung tung, da nổi xù xì, không mang vớ, đôi chân trần xỏ trên dép cỏ, đi băng xiêng băng nai, bước chân
loạng choạng. Triệu Ngọc Trinh thấy vậy thất kinh, thầm nghĩ: “Mình đây
điên giả, còn ông ấy điên thiệt. Nếu như ông ấy chạy đên níu tay mình,
ôm mình, quật ngã mình, mình sẽ phải làm sao đây?”.

Sợ đến nỗi
không dám bước tới nữa. Hòa thượng khùng vừa chạy đến chính là Tế Điên,
đằng sau Triệu Phước và Triệu Lộc chạy theo bén gót. Khi nghe Tế Điên
bảo: “Ta cũng điên nữa”, bèn tức giận hết sức. Hai người nghĩ: “Bỏ ra
237 lượng bạc đi mua về một cục đá vác đi nặng đến nổi gân cốt cả hai
oải hết mà bán được có một trăm tiền, vô cớ ổng lại phát điên. Phải xem
thử ra sao cho biết!”. Khi Tế Điên chạy tới gần con mẹ điên thì ngừng
lại, miệng nói nho nhỏ:

– Muốn kiếm quan huyện theo ta, không biết nha môn ở đâu, ta dẫn đi!

Nói rồi cấm đầu chạy về phía trước, Triệu Ngọc Trinh nghe nói thế bèn nghĩ: “Phải chăng ông Hòa thượng này có điều chi oan ức đây! Ông ấy muốn kiếm quan huyện để đầu cáo, sao mình không chạy theo ổng?”. Hòa thượng chạy
trước, con mẹ điên chạy phía sau, ai mấy xem thấy cũng bật cười. Chạy
được một quãng thấy đàng trước đi lại một chiếc kiệu, Tế Điên thấy kiệu
đến bèn nói:

– Được rồi, không cần phải chạy nữa, lão gia huyện
Côn Sơn đi viếng khách trở về, Hòa thượng ta đón đầu xe dâng cáo trạng,
có việc gì mà không được. Hòa thượng ta đến kêu oan một tiếng là kiệu
phải ngừng lại ngaỵ Ta muốn đi kêu oan ai mà dám cãi ta nào?

Triệu thị nghe nói đến quan huyện lệnh Côn Sơn, thầm nghĩ: “Đây là người ta đến kêu oan mà!”.

Một lát sau từ đàng kia đi lại, bóng cờ lọng nhấp nhô, não bạt inh ỏi,
thanh đao, phỉ hổ, kiếm kích sáng ngời. Quan huyện ngồi kiệu đi giữa,
tùy tùng tiền hô hậu ủng rất đông. Quan Tri huyện họ Tăng tên là Sĩ Hầu
vốn xuất thân từ khoa bảng, từ khi về trấn nhậm huyện này xử đoán rất
công minh, thương dân như con, hôm nay đi đón rước thượng quan tới trần
nhậm trở về. Triệu thị quỳ mọp bên đường, kêu lớn:

– Oan uổng tôi lắm!

Kiệu tức thì dừng lại, quan huyện nhìn ra thấy đang quỳ bên đường một người
phụ nữ trạc tuổi đôi mươi, phục sức rất đơn giản. Quan huyện thấy rồi

bèn cho dẫn đường thiếu phụ đến trước xe. Người thiếu phụ ngước mặt lên
thưa:

– Bẩm lão gia, tiểu phụ rất là oan uổng!

– Ngươi muốn kêu oan điều gì? Cứ sự thật trình ra đi!

– Kính bẩm đại nhân, tiểu phụ nhân họ Triệu có chồng là Lý Văn Nguyên
chẳng may tạ thế, tiểu phụ một dạ thủ tiết thờ chồng. Vừa rồi nhân lễ
sinh nhật của anh chồng tiểu phụ Lý Văn Phương, trời đã sang canh, tiểu
phụ Ôm con là Mạc Lang nhi ngủ say ở Đông viện. Đứa tớ gái gọi cửa,
trong phòng tiểu phụ chạy ra một người đàn ông thân thể lõa lồ. Anh
chồng tiểu phụ thấy việc bất minh như vậy cũng không biết ra làm sao bèn thay em viết một tờ để vợ, cha tiểu phụ trước sự bất minh đó cũng viết
một tờ để hôn, rồi đem tiểu phụ về nhà đưa cho một đoạn dây thừng và một con dao biểu rằng tiểu phụ phải tự tử lấy. Tiểu phụ chẳng tiếc gì mạng
sống này, chỉ sợ tiếng xấu còn lưu lại ngàn năm không gột rửa, cho nên
đến đây cầu xin lão quan giải tỏa nỗi oan ức ấy.

Quan huyện nghe
xong sự việc, trong lònng thầm nghĩ: “Những sự việc báo cáo này là ở nhà cha mẹ ruột nó là Triệu Hải Minh, của nhà chồng nó là Lý Văn Phương,
quan thanh liêm khó xét việc nhà người, thôi gác lại cho rảnh!”. Trong
đám đông bỗng có tiếng la lớn:

– Bỏ qua vụ án này không xứng đáng hưởng tiền lương đâu nhé!

Quan huyện nghe la, tức giận nói:

– Ai la gì ồn ào thế! Bây đâu đừng cho nó chạy, bắt nó vào đây cho ta.

Quân lính chạy ra tìm kiếm nhưng không thấy người nói đâu hết. Quan huyện ra lệnh đưa người thiếu phụ về nhà môn xét hỏi. Về đến nha môn, quan huyện xuống kiệu thăng đường ngay và cho đòi thiếu phụ vào tra xét. Triệu
Ngọc Trinh đem sự việc trình thưa giống y như trước. Quan huyện biết là
Triệu Hải Minh và Lý Văn Phương đều là thân sĩ trong huyện, truyền gọi
đến trình bày sẽ biết. Nghĩ rồi bèn truyền quân lính kêu Triệu Hải Minh
và Lý Văn Phương đến xét hỏi. Sai nhân vâng dạ đi ngay đến cổng nhà họ
Triệu truyền lịnh gọi: Triệu Hải Minh nghe nói thầm nghĩ: “Hay cho con a đầu này, mi đến huyện quan tố cáo ta, bây giờ còn mặt mũi nào nhìn
người ở huyện Côn Sơn nữa!”.

Lên đến huyện nha, Triệu Hải Minh
thưa bẩm ra mắt. Quan huyện nhìn thấy Triệu Hải Minh ngũ quan thuần hậu
ra dáng viên ngoại ngũ phẩm, bèn hỏi:

– Này Triệu Hải Minh, con gái ông đã khai hết với ta, sự thật như thế nào, hãy trình ra đi!

– Dạ bẩm lão phụ đài ở trên soi xét, trong nhà chức viên bất hạnh mới xảy ra việc này, cầu mong phụ đài nể mặt chức viên đừng hỏi đến làm chị Tôi nếu không chính mắt thấy làm sao trả lời cho được.

Sự việc đã đến quan đường, đâu thể nào mơ mơ hồ hồ được? Truyền cho xuống để cho bổn quan tra hỏi lại cho minh bạch.

Kế nghe người hầu bẩm có Lý Văn Phương đến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.