Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 29
Bạn cũ gặp nhau tri ân báo đức
Tiểu nhân cựu thù lấy oán báo ân
Nói về Cao Quốc Thái mở gói ra xem thử, té ra là hai xấp lụa. Dưới ánh
trăng tỏ rạng, rõ ràng bốn chữ đề “Hưng Long đoạn điếm” (tiệm lụa Hưng
Long). Lý Tứ Minh nói:
– Hai xấp lụa này không phải là của tiệm
lụa trong huyện Dư Hàng tạ Trong huyện Dư Hàng chúng ta chỉ có hai tiệm
lụa, một tên Thiên Thành, một tên Vĩnh Thuận mà thôi. Tiệm Hưng Long này chẳng biết là ở huyện nào?
Cao Quốc Thái nói:
– Chúng ta
đứng ở đây chờ, có ai đến tìm, mình đưa lại cho họ. Nếu đưa đúng chủ
nhân thì không hề chi, còn nếu đưa nhầm kẻ bá vơ mạo nhận, người mất của xảy ra tính quẫn, tội nghiệp người ta.
Hai người đứng ở đó chờ một hồi lâu mà chẳng thấy có ai đến kiếm. Lý Tứ Minh nói:
– Bây giờ cũng không còn sớm gì nữa, thôi chúng ta hãy về nhà cái đã. Đợi đến mai, nếu có người đến tìm, nói đúng thì mình đưa họ, còn nếu không
có ai kiếm thì mình viết cáo bạch dán ở bốn cửa thành, cũng không có gì
lầm lẫn.
Cao Quốc Thái nói:
– Bữa nay đáng lẽ ta phải trở
về gặp Vương Thành Bích mới phải. Hồi chiều, ta đem tiền đi mua sắm đồ
vật và bạc, anh ấy đợi ta trở về để cùng uống rượu đó. Vì mất hết tiền
nên ta định tìm lấy cái chết cho xong. Hôm nay ta không trở về đằng ấy,
chắc ảnh lại có ý nghĩ không tốt về ta.
Lý Tứ Minh nói:
–
Bây giờ anh cứ về đằng nhà tôi trước, rồi sai người đưa thơ về cho ảnh
biết. Ngày mai hai anh em ta cùng đến bái yết anh ấy cũng không muộn mà.
Nói xong, hai người cùng rời chỗ, đến nhà Lý Tứ Minh ở cửa Tây, thấy cổng
khép hờ bèn đẩy vào. Cao Quốc Thái thấy gần ngoài cổng có ba gian phòng
đèn đuốc lù mù, bèn nói:
– Hôm nay tối rồi, ngày mai sẽ vào nhà trong, bây giờ mình vào đây nghỉ chân đã!
Lý Tứ Minh nói:
– Ba phòng này đã cho thuê rồi, mà tôi cũng không đòi tiền phòng, nhân vì tôi hay vắng nhà nên mời một người cùng phường đến ở để hai bên dòm ngó giúp đỡ nhau.
Cao Quốc Thái nghe nói gật đầu. Hai người tiến vào cửa thứ hai, kêu cửa. Bên trong có một bà già đi ra nói:
– A, đại gia đã về!
Lý Tứ Minh nói:
– Bà vô trình với bà chủ hay, hôm nay có ân huynh của ta là Cao Quốc Thái đến thăm.
Bà vú trở vào giây lát, nghe bên trong có tiếng “Xin mời vào”. Hai người
bước vào phòng trong. Bên trong lau dọn rất sạch sẽ, từ bên trong Hà thị bước ra chào hỏi ra mắt Quốc Thái. Lý tứ Minh bảo vợ:
– Nàng hãy sửa soạn thức ăn ở phòng Đông để hai anh em ta nhắm rượu nhé!
Hai ngượi lại sang phòng Đông, dưới ánh đèn tỏ, giở gói lụa ra xem lại. Lý Tứ Minh nói:
– Hai xấp lụa này, màu sắc thực màu lam ngọc đúng mức, nhưng không biết
cửa hiệu Hưng Long này ở chỗ nào? Ngày mai chúng ta niêm yết bá cáo ở
bốn cửa thành, nếu có người đến tìm, nói đúng thì đưa lại họ, còn không
có ai tới kiếm thì hai ta may mỗi người một cái áo dài mặc chơi.
Cao Quốc Thái nói:
– Phải. Ngày mai hiền đệ hãy thay ta đến cảm tạ anh Vương Thành Bích nhé. Nếu không có anh ấy cứu giúp cho thì giờ này ta đã mồ xanh ra cỏ rồi.
Anh ấy thật là một người quân tử, tính tình hiền hậu ngay thực, đối đãi
với ta trước sau như một. Thật là một người bạn quý khó tìm!
Lý Tứ Minh nói:
– Vâng. Ngày mai hai ta sẽ cùng đi gặp anh ấy.
Hai người ăn uống xong, ngơi nghỉ.
Sáng hôm sau, hai người vừa rửa mặt, điểm tâm xong, nghe bên ngoài có người hỏi:
– Lý Tứ Minh, trong nhà anh có người tên Cao Quốc Thái phải không?
Tiếp theo, tiếng gõ cửa dồn dập. Hai người lật đật bước ra xem. Ngoài cửa đã đứng sẵn hai vị sai dịch, mang theo bốn tên phổ kỵ Hai vị này đầu đội
mũ vải xanh nhạt, mình mặc án chẽn xanh, lưng thắt dây bản da, chân mang giày nhẹ, mỗi người trên tay đều cầm côn gỗ, dây xích sắt. Hai vị Ban
đầu này, một vị tên là Kim Lăng Thọ, một vị tên là Đổng Thế Xương. Vừa
gặp Cao Quốc Thái, vội hỏi:
– Này, bạn có phải là Cao Quốc Thái không?
Cao Quốc Thái đáp:
– Vâng, chính tôi, hai vị tìm tôi có việc chi?
Nghe xong, vị Ban đầu ấy rút dây sắt trói nghiến Cao Quốc Thái lại. Lý Tứ
Minh vội chạy đến can thiệp cũng bị trói nốt. Trói xong, lại hô:
– Bây đâu, lục tìm tang vật!
Họ vào các gian phòng lục xét và tìm thấy hai xấp lụa ở phòng Đông. Lý Tứ Minh hỏi:
– Ban đầu ơi, tại sao hai ông bắt trói chúng tôi thế này?
Kim ban đần đầu nói:
– Ở đây chúng tôi có tờ trát, lịnh của quan huyện sở tại sức cho bọn tôi
phải bắt trói bạn ngaỵ Hai tôi vô cớ đâu dám bắt trói người lương thiện! Hai anh làm việc gì thì tự hai anh biết lấy, còn hỏi bọn tôi làm gì?
Vị Ban đầu kia nói:
– Dẫn đi mau, đừng nói nhiều lời. Đến nha môn, các anh sẽ biết.
Nói rồi dẫn hai người mang theo hai xấp lụa về phòng làm việc ở huyện nhạ
Lúc đó, quan huyện đi đưa đón quan trên chưa về, chờ đến mặt trời xế
bóng quan huyện mới về đến nha sở. Vừa về đến, quan huyện lập tức truyền lịnh:
– Chuẩn bị thăng đường!
Ba quan chức sự lật đật tề
tựu, đứng xếp hàng chờ lịnh. Tráng ban lo việc thị uy hộ quan đường. Tạo ban coi việc bài trí hiệu lệnh. Khoái ban coi việc thứ tự trình việc
bắt trộm đuổi cướp. Ba ban ai lo việc nấy. Huyện quan họ Võ tên Dao
Khuê, xuất thân từ khoa bảng, đoán việc như thần, thực thi phép nước,
yêu dân như con, lòng những mong toàn huyện đi đường không nhặt của rơi, đêm khỏi cài then cửa. Hôm nay quan huyện thăng đường xử đoán việc
công. Bên dưới trình thưa:
– Việc tiệm lụa ở Ân Gia Độ bị cướp,
bọn cướp đèn đóm sáng ngời, gậy gộc dao kiếm khảo tra chủ nhân, cướp đi
50 tấm lụa và 1.000 lượng bạc. Đầu đảng là Cao Quốc Thái, chủ oa trữ là
Lý Tứ Minh, xin giải trình đại nhân xét xử.
– Hãy dẫn bọn nó vào!
Hai bên dạ ran, lập tức đưa Cao Quốc Thái và Lý Tứ Minh vào quỳ trước huyện đường. Hai người thưa bẩm:
– Kính thưa lão gia, sinh viên Cao Quốc Thái kính xin ra mắt. Tiểu tử là Lý Tứ Minh xin ra mắt lão gia.
Quan huyện ở trên nhìn xuống thấy Cao Quốc Thái văn chất thanh bai, phẩm mạo đoan chính, ngũ quan thanh tú, gương mặt hiền lành không có vẻ gì hung
ác cả, bèn hỏi:
– Này Cao Quốc Thái, bọn mi giữa đêm đốt đèn đánh cướp tiệm lụa, đồng lõa có bao nhiêu tên, số lụa cướp được đem về giấu ở đâu? Nói mau!
Cao Quốc Thái nghe nói, vội trình:
– Bẩm
lão gia, sinh viên là người học trò, không biết việc cướp tiệm lụa ở Ân
Gia Độ là thế nào, cả đến việc đốt lửa cầm gậy uy hiếm chủ nhà, sinh
viên nào có biết điều chi!
Quan huyện vỗ bàn, hét lớn:
– Cha chả, hỏi nhẹ nhàng mi chẳng chịu khai! Vậy thì bây đâu, đè xuống đập cho nó một trận!
Cao Quốc Thái vộ thưa:
– Bẩm lão gia, xin người bớt giận để tiểu sinh trình rõ: Ân Gia Độ đốt
đèn cướp của đả thương chủ nhân, việc đó tiểu sinh hoàn toàn không biết. Nếu lão gia đánh khảo gia hình bắt tiểu sinh nhận lấy việc mưu phản đó, tiểu sinh quyết không dám nhận đâu!
Quan huyện nói:
–
Theo ta thấy thì chắc chắn là mi đã có quen thân với bọn cướp tiệm lụa
bị cướp rồi, ngươi nói không biết, tại sao hai xấp lụa này lại ở trong
tay mi?
Cao Quốc Thái nói:
– Bẩm lão gia, hôm qua tiểu
sinh tình cờ lượm được gốc cây Tây nam ngoại thành, tiểu sinh định ngày
hôm nay dán bố cáo ở bốn cửa thành, nếu có ai đến nhận tiểu sinh cho
lại, nào dè lại bị lão gia bắt về đây. Đó là sự thật xin thưa trình.
Quan huyện nghe nói, cầm hai xấp lụa lên xem và truyền dẫn thủ kho của tiệm
Hưng Long là Vương Hải vào. Giây lát, từ bên ngoài, một người trạc ngoại ngũ tuần đi vào. Người này ngũ quan đầy đặn, có vẽ phúc hậu, đến quỳ
trước án. Quan huyện bảo sai nhân đem hai xấp lụa cho xem và hỏi:
– Ngươi xem thử hai xấp lụa này là của tiệm Hưng Long bán ra hay bị bọn
giặc cướp đỉ Việc này rất hệ trọng, ngươi không được hồ đồ nhé!
Vương Hải xem một lát rồi thưa:
– Bẩm huyện quan, rõ ràng hai xấp lụa này bị bọn giặc cướp đi.
Quan huyện nghe nói thế, hỏi:
– Có Bằng cớ gì mi dám bảo hai xấp lụa này bị cướp đỉ Hãy nói mau!
Vương Hải thưa:
– Trình bẩm lão gia, đây có bằng chứng rõ ràng. Trong tiệm của chúng tôi, hàng còn treo trên giá chưa bán chỉ có chữ “Hưng Long đoạn kiếm” mà
thôi. Nếu có người đến mua lụa, khi mua xong, tiệm chúng tôi mới đóng
lên lụa một con dấu đã bán nữa, trên dấu bán có khắc chữ “Sanh tài hữu
đạo”. Trên hai xấp lụa này không có khắc con dấu đã bán nên tôi quả
quyết là đồ vật bị đánh cướp.
Quan huyện nghe nói, cho người dẫn đi ra. Cao Quốc Thái quỳ một bên nghe không sót một lời.
Quan huyện nói:
– Này Cao Quốc Thái, ngươi nghe rõ hết chưa? Bây đâu, đè Cao Quốc Thái xuống đánh một trận cho tạ Đánh xong sẽ hỏi tiếp.
Cao Quốc Thái thưa:
– Xin lão gia thương tình xét lại, quả tình hai xấp lụa này tiểu sinh
lượm được mà có. Có thể là do bọn cướp đem đi bị đánh rơi rồi tiểu sinh
lượm được, chớ nào có bằng chứng gì là tiểu sinh đang đêm đốt đèn uy
hiếp chủ nhân cướp của đâu?
Quan huyện nghe nói, nổi giận đập bàn, hét lớn:
– Cha chả, hay cho thằng giặc già hàm, dám ở trước quan đường già hàm cải chày cãi cối! Bây đâu, dẫn chứng nhân ra đây!
Cao Quốc Thái nghe nói có chứng nhân, mặt thất sắc nhìn lên. Bên ngoài dẫn
vào một người lạ hoắc. Người ấy độ hơn 20 tuổi, đầu đội khăn xanh rách
góc mình mặc áo xanh chẹt, giày xanh vớ trắng, da mặt trắng xanh, đôi
mắt ti hí, chiếc mũi củ tỏi dòm xuống cái miệng trẹt, đôi môi mỏng dính. Chiếc đầu cá trê với hai thái dương lõm vào càng làm cho đôi mắt như
ríu lại. Té ra người này là Lãnh Hạng Nhị, hiệu là Lãnh Bất Phòng, ở ba
gian phòng ngoài của Lý Tứ Minh. Bình thời đến mượn tiền Lý Tứ Minh
nhiều lần không được nên có ý thù. Nhà Lãnh Nhị có hai vợ chồng mà nuôi
không nổi, vợ phải bỏ đi làm mướn kiếm sống. Anh ta suốt ngày ở nhà một
mình tính đủ thứ chuyện làm hại Lý Tứ Minh vì không cho hắn mượn tiền,
cho bỏ ghét. Một tối nọ nghe bên nhà Lý Tứ Minh có khách, Lãnh Bất Phòng suy nghĩ: “Bình thường Lý Tứ Minh có mời bạn bè bao giờ, hôm nay chắc
có gì hệ trọng đây!”. Hắn ta len lén rình nghe. Thì ra người mới đến là
Cao Quốc Thái đang cùng Lý Tứ Minh đi vào nhà. Lãnh Nhị đứng ngoài cửa
thứ hai nghe ngóng. Lý Tứ Minh nói:
– Hai xấp lụa của tiệm Hưng Long này, nếu ngày mai không có có ai đến tìm thì hai đứa ta mỗi người may một cái áo bào mặc chơi.
– Lãnh Nhị nghe nói đến chỗ đó, trong lòng thầm nghĩ: “Ta nghe nói tiệm
lụa Hưng Long ở Ân Gia Độ lần trước bị bọn cướp đốt đèn cầm gậy uy hiếm
chủ nhân dọn sạch. Vụ án đó đến bây giờ vẫn chưa tìm ra manh mối. Ngày
mai ta đến nha môn, thêm mắm dặm muối, vu cho hắn chứa chấp đồ gian.
Thằng cha Tứ Minh này thiệt đáng ghét, ai đời phát tài như thế mà mình
hỏi mượn mấy điếu chẳng chịu chọ Lần này thì biết tay ông, để lần sau
ông hỏi có dám khước từ không cho biết!”. Sáng hôm sau, Lãnh Nhị lật đật lên dinh quan huyện, hỏi:
– Hôm nay vị Ban đầu nào trực thế?
Có người đáp:
– Hôm nay nhằm Kim Lăng Thọ ban đầu trực đấy.
Lãnh Nhị tìm Kim ban đầu, hỏi:
– Này Kim ban đầu, vụ án nửa đêm đốt đèn cầm gậy cướp của ở Ân Gia Độ, mấy ông đã tìm ra thủ phạm chưa?
– Hãy còn đang tra xét.
– Lý Tứ Minh ở phòng Đông trong viện chúng tôi đang chứa một tên gian
dương đại đạo. Hôm qua có tên đầu đảng là Cao Quốc Thái đến ở nhà hắn,
hai người bàn luận cả đêm. Tôi nghe rõ hết nên lật đật đến đây trình
báo.
– Hay dữ a! Ta sẽ đưa ngươi vào ra mắt quan huyện mới được.
Đoạn sai người vào trình quan huyện. Quan huyện lập tức thăng đường, dạy đem Lãnh Nhị lên gạn hỏi. Lãnh Nhị đến trước, quỳ xuống trình thưa:
– Bẩm lão gia, tiểu nhân là người mướn phòng nhà của Lý Tứ Minh, thường
thấy người có hình tích khả nghi ra vào nhà hắn. Tối hôm qua có tên đầu
đảng là Cao Quốc Thái đến ở nhà hắn, khoe nói việc đốt đèn cầm gậy, uy
hiếp chủ nhân, cướp của ở Ân Gia Độ. Tiểu nhân với bên hắn vốn không thù oán chi, sợ e lão gia điều tra biết được, bắt tội tiểu nhân có việc này lại không trình báo để tặc nhân trốn thoát.
Quan huyện trước
tiên sai người lưu Lãnh Nhị lại, rồi phái Kim Lăng Thọ, Đổng Thế Xương
đi bắt Cao Quốc Thái và Lý Tứ Minh về tra xét. Khi hai người đòi bằng
chứng bèn bảo dẫn Lãnh Nhị ra.