Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 26
Cứu nạn dân đưa về am Thanh Tịnh
Cao Quốc Thái nghèo khổ kiếm bà con
Có thơ:
Tâm tư sầu thảm phổ lên đàn
Gió mai trăng lạnh tiết thu sang
Tiếng ca réo rắt dường dao cắt
Não nuột lòng người dạ xốn xang.
Triệu Văn Hội, Tô Bắc Sơn và Tế Điên vừa ngồi xong thì màn trúc lay động, từ
bên trong đi ra một người thiếu nữ khoảng mười tám, mười chín tuối,
phong tư rất mỹ lệ, đầu chải kiểu tóc vấn, mình mặc áo trắng thường. Tô
Bắc Sơn thấy biết nàng là gái từ nhà lương thiện, mới hỏi kỷ về lai
lịch. Nghe hỏi, cô gái lộ nét u sầu, đem việc bán mình chôn cha rồi bị
kẻ gian gạt gẫm bán vào chốn yên hoa, mỗi mỗi thuật lại rõ ràng.
Hai vị viên ngoại nghe xong rất lấy làm cảm kích, bèn hỏi:
– Này cô nương, nàng có biết ngâm thi không?
Xuân Hương đáp:
– Về văn lý, tiểu nữ cũng biết rõ vẽ đôi chút.
Triệu viên ngoại nói:
– Thế thì nàng làm hai bài cảm hoài cho ta xem thử.
Hồi nãy, Triệu viên ngoại thấy mấy câu thơ hãy còn nghi là không phải chính tay Xuân Hương làm, nên bây giờ muốn tận mặt thử về văn lý như thế.
Xuân Hương không cần nghĩ ngợi lâu, cầm bút viết ngay:
Son phấn lầu xanh biếng điểm hoa
Tấc lòng tơi tả cánh hoa sa
Khúc cũ càng ngâm thêm áo não
Vườn xưa về lại khổ không nhà
Tóc mây nửa món lười gương lược
Giọt lệ tuôn sa ướt đẫm tà
Tư mã Giang Châu may được gặp
Chén mừng rót nối khúc Tỳ bà.
Viết xong đưa lên cho Tô, Triệu hai vị viên ngoại xem.
Cả đến Tế Điên cũng khen hay: Tiếc thay, con người tài cao như thế, nhân
phẩm như thế mà lại sa vào chốn yên hoa! Uổng thiệt! Uổng thiệt!
Ba người còn đương than thở, lại thấy Xuân Hương đưa thêm một bài thơ bảy chữ nữa:
Cốt nhục chia lìa sự nghiệp tan
Chiếc thân xấu số lọt Câu Lan
Vóc ngọc sụt sùi rời quan xá
Gót son đau đớn nhập bình khang
Trước gương luống thẹn khuynh thành sắc
Gặp người hổ bấy nét bên đàng
Gió sớm sương chiều mòn mỏi mắt
Mong sao gặp Nguyễn chớ Lưu lang.
Tế Điên xem bài thơ xong, khen không tiếc lời. Triệu Văn Hội nói:
– À, à, tôi có bài thơ thất tuyệt đây.
Mụ tào kê đem văn phòng tứ bửu đến. Triệu Văn Hội không cần suy nghĩ, cầm viết thảo một mạch:
Lầm lạc Câu Lan chán phận mình
May gặp Xuân Hương tại viện đình
Nhan sắc đâu nhường nàng Tây Tư?
Mình thương tớ với, tớ thương mình.
Tô Bắc Sơn cũng buột miệng làm một bài thơ tuyệt cú:
Áo thắm mộng xanh đẹp lạ thường
Phong lưu thiên hạ chỉ Xuân Hương
Suốt tháng không ăn, nhìn cũng thỏa
Mới nghe chớ trách tớ si cuồng.
Tế Điên nói: Ờ, ta cũng có bài thơ nữa chớ!
Bèn đọc:
Hôm nay ta thấy sướng vui thay
Cười bảo Xuân Hương bước lại ngaỵ
Xuân Hương nghe đọc thất kinh, vội hỏi:
– Thưa sư phụ, sư phụ là người tu hành, bảo tôi đến gần làm gì?
Tế Điên điềm nhiên thong thả đọc tiếp:
Mau cởi thắt lưng bằng lụa đẹp
Đưa tặng lão tăng buộc lại giày.
Mọi người nghe xong, cười rộ.
Tế Điên nói:
– Nhân dịp này, hai vị viên ngoại nên làm một việc công đức đi!
Tô Bắc Sơn hỏi:
– Này Xuân Hương, nàng muốn lập gia thất hay ý nàng muốn thế nào?
Xuân Hương đáp:
– Nếu may được người hảo tâm cứu tôi ra khỏi hầm lửa, thì tôi tình nguyện xuất gia làm tiểu nị Gia đình họ Doãn nhà tôi ba đời cám đội ơn đức đó.
Tô viên ngoại hỏi mụ tào kê:
– Nhà chủ tốn về nàng Xuân Hương hết bao nhiêu?
Mụ tào kê đáp:
– Về phần chuộc về, tôi chi ra hơn 350 lượng. Ấy là không kể việc nàng ở nhà tôi mấy tháng nay, mỗi ngày ăn xài hao tốn.
Tô Bắc Sơn nói: Được rồi.
Triệu Văn Hội nói:
– Này Tô huynh, việc đó để cho tôi, Tôi sẽ bỏ ra 500 lượng chuộc nàng ra
đưa đến Thanh Tịnh am ở trên Thành Hoàng Sơn, nhờ Thanh Chơn lão ni cô
chiếu cố giùm.
Nói rồi bảo gia nhân lấy bạc ra đến 500 lượng giao cho mụ tào kê, rồi thuê kiệu đưa Xuân Hương đến Ni am.
Xuân Hương nghe nói, cúi đầu lạy tạ và yêu cầu ba vị theo đưa hộ tống.
Tế Điên nói: Ừ, được, để chúng ta đến trước chờ sẵn, gia nhân Triệu Minh sẽ theo kiệu đưa đi sau.
Tế Điên ba người ra khỏi viện Câu Lan, thẳng đến núi Thành Hoàng. Tế Điên buột miệng ngâm:
Người lành ắt gặp thiện duyên
Người dữ ắt gặp oan khiên dẫy đầy
Bần tăng độ kẻ khờ ngây
Chỉ e nhân thế phây phây lơ là.
Bỗng nghe có người kêu:
– Có phải Tế Công lão nhân gia đến đó không? Tôi liên tiếp lên chùa Linh Ẩn ba lần để đón Ngài mà hôm nay mới gặp!
Nói rồi chạy tới quỳ xuống cúi đầu thi lễ.
Tế Điên nhìn lại là một người tuổi ngoài 60, đầu đội khăn bốn góc, mình
mặc áo màu vàng đất, lưng thắt dây tơ, chân mang hài trắng, ngũ quan rất đoan chánh.
Nguyên ở núi Thành Hoàng có một vị lão ni tên là
Thanh Tịnh, có một cháu gái tên là Lục Tố Trinh lấy chồng tên là Cao
Quốc Thái, nhà ở đường Nho Lâm phía cửa Nam huyện Dư Hàng.
Cao Quốc Thái là con nhà rất có gia sản nhưng anh ta chỉ biết đọc sách mà không chịu lo việc kinh doanh.
Qua một thời gian, của cải trong nhà sạch như rửa, chỉ còn lại hai vợ chồng không, trên không miếng ngói che đầu, dưới không tấc đất cắm dùi. Ăn
sớm lo chiều, chạy ăn từng bữa. Lục thị nói:
– Vợ chồng ta không
lẽ ngồi khoang tay chờ chết ở đây sao? Chi bằng chúng ta dời đến ở thành Lâm An trú tạm. Ở đó, tôi sống nhờ với người cô đang tu ở một am trên
núi Thành Hoàng, còn chàng thì tìm ghi tên vào ở nhờ học quán tại đó.
Như vậy chúng ta có thể sống qua ngày được, còn chàng cũng có thể trau
giồi học nghiệp. Đợi đến kỳ thi sắp mở, chàng lại ra kinh ứng thí để lập công danh, không biết ý chàng như thế nào?
Cao Quốc Thái nói: Đến nước này, hai ta chỉ còn cách đó thôi, chớ không còn cách nào khác.
Hai vợ chồng bèn bán hết những đồ đạc lặt vặt để làm lộ phí rồi lên đường đi Lâm An.
Thấy họ đến, vị lão ni cô vui mừng lắm, bèn cấp riêng cho vợ chồng họ một
căn nhà ba gian phòng để ở. Lục thị giúp đỡ việc may vá, còn Cao Quốc
Thái chỉ dốc lòng đọc sách mà thôi. Ở trong am, đời sống hai vợ chồng
rất bình thản.
Mấy tháng trôi qua bình tịnh, rồi một sự biến xảy
ra: Vị lão ni có một vị đại đồ đệ tên là Huệ Tánh, thấy Cao Quốc Thái là con người ngà ngọc, văn chất nguy nguy, kinh luân đầy bụng, phẩm mạo
hơn người thì có ý mến tài. Hai người thường cùng nhau cao đàm hùng
biện. Huệ Tánh vốn là con nhà quan, văn chương thông suốt. Quốc Thái nói chuyện cũng đối đáp như lưu.
Một ngày nọ, nhân lúc nhà vắng
không có ai, Huệ Tánh lấy viết thảo một bài thơ thất ngôn tứ tuyệt đưa
cho Quốc Thái xem. Thơ rằng:
Chắp tay khấn nguyện Đại Sĩ danh
Chẳng nguyện sanh Tây, Tiên Phật thành
Chỉ mong được giọt cành dương rảy
Tác hợp cho con sen liền cành.
Quốc Thái xem xong, đổi sắc mặt, nói:
– Thiếu sư phụ không nên nghĩ như thế. Trên đời này, trai gái vì thú vui
chốc lát mà hư danh tiết một đời, để nhơ muôn thưở, làm trò cười cho hậu thế. Huống nữa, đây là chốn thanh sạch của Phật môn, đâu nên làm ô uế.
Huệ Tánh nghe nói thế, mặt tai đỏ ửng, quay mình bỏ đi. Từ đó, hễ gặp Cao
Quốc Thái, Huệ Tánh mắc cỡ, bét sang ngõ khác. Cao Quốc Thái thấy có
điều bất tiện, mới thưa với lão ni:
– Xin sư phụ tìm giúp cho một căn nhà hai phòng ở dưới núi để vợ chồng dọn ở. Ở trong am có nhiều bất tiện.
Lão ni không còn cách gì hơn, đành tìm một căn nhà khác ở dưới núi. Tìm
được một nhà ba gian chỉ có độc một cửa của viên ngoại Châu Bán Thành.
Châu Bán Thành hỏi lão ni: Sư phụ tìm nhà cho ai ở vậy?
Lão ni đáp: Tôi tìm giùm cho người bà con từ huyện Dư Hàng ngụ Ở am tôi. Nó là cháu gái tôi, cùng đi với chồng nó. Chồng nó tên là Cao Quốc Thái,
là người theo nghiệp thi thơ, thấy ở trong am có nhiều bất tiện nên nhờ
tôi tìm cho một nhà khác.
Châu Viên ngoại nói: Ngày mai, sư phụ đưa Cao Quốc Thái đến tôi xem thử.
Hôm sau, lão ni dẫn Cao Quốc Thái đến. Châu viên ngoại thấy Cao Quốc Thái
cử chỉ đoan nghiêm, văn từ tao nhã, bèn có bụng thương muốn giúp đỡ, lại e mới gặp lần đầu, Cao quốc Thái từ chối không nhận, mình bị bẽ mặt đi, mới ngầm dặn gia nhân rằng: “Nếu Cao Quốc Thái có thiếu tiền phòng thì
đừng có đòi nhé!” Đó là Châu viên ngoại thương tình dặn hờ thế thôi.
Quả nhiên, hai vợ chồng Cao Quốc Thái dọn đến ở. Cao Quốc Thái làm nghề xem bói qua ngày. Được 100 điếu ăn hết 100, được 200 điếu ăn hết 200, hai
vợ chồng sống hẩm hút rất là chật vật. Lật bật mà nửa năm trôi qua, sáu
tháng tiền phòng chưa đóng đủ.
Một hôm, người phụ trách thu tiền
nhà có việc xin nghỉ phép, mới nhờ anh phổ ky đi thu giúp. Anh phổ ky
không được dặn bảo lại việc này, lấy sổ thuê nhà ra tra xét lại, mới
thấy Cao Quốc Thái thiếu đến sáu tháng tiền nhà không trả, bèn nghĩ:
“Tên Cao Quốc Thái này bộ mình có mọc ba đầu, vai nẩy sáu tay, đầu to
chân cứng, dựa vào sản nghiệp nhà ai mà dám không chịu đóng tiền nhà
chớ! Ta phải đi đòi hắn mới được. “
Phổ ky đến nhà Quốc Thái kêu cửa. Bên trong, Lục thị hỏi:
– Ai kêu cửa đó?
Phổ ky đáp:
– Ta là người nhà Châu viên ngoại đến lấy tiền thuê nhà.
Lục thị nói:
– Chồng tôi hiện không có ở nhà, để rồi tôi nói lại nhé!
Phổ ky nói:
– Người không có ở nhà cũng được, còn tiền cũng không có ở nhà nữa sao?
Sáu tháng nay rồi, hễ hỏi đến là đi vắng phải không? Các người ở nhà của người ta, dựa thế dựa thần nhà ai mà không chịu trả tiền? Đợi bị mắng
chửi mang xấu mới chịu trả phải không?
Lục thị nói:
– Để chồng tôi về rồi sẽ đem tiền đến trả mà!
Phổ ky nói:
– Chẳng thể chờ lâu được, bọn ta ở ngoài khóa cổng lại là xong việc.
Phổ ky bèn khóa cổng ngoài lại rồi bỏ đi. Đến chiều, Cao Quốc Thái trở về, thấy cổng bị khóa lại, mới hỏi vợ. Lục thị nói:
Hôm nay chủ nhà đến đòn tiền, gia nhân họ khóa cổng đó!
Quốc Thái nghe nói, nổi giận đùng đùng, la:
– Hay cho Châu Bán Thành, dám cả gan khi dễ ta đến thế! Để ta đến huyện Tiền Đường làm cáo trạng thưa hắn mới được.
Lục thị nói:
– Chúng ta không tiền làm sao ra lễ nghĩa được? Sáu tháng tiền nhà không
chịu trả mà lại muốn đi thưa người ta, làm sao hợp lý được?
Hai
vợ chồng còn đang thương nghị, vừa hay có lão ni Thanh Tịnh đến chơi.
Thấy vợ chồng có vẻ đứng ngồi không yên, lão ni mới hỏi duyên cớ. Lục
thị bèn đem việc tiền phòng không đóng, bị khóa cổng lại thuật qua một
lượt. Lão ni nói:
– Tiên sinh không phải ra ngoài làm chi, nên
dọn về ở phòng cũ vẫn hơn. Ra ngoài kiếm tiền khó lắm. Tiên sinh lại làm nghề bói toán, hôm nay kiếm được chút ít gì đó, vài bữa lại không ngợ
Tiên sinh lại là người thật thà, không thể làm như họ được, thôi tốt hơn nên về chỗ cũ là tiện nhất.
Nói rồi bảo Lục thị gom góp đồ đạc,
lão ni thay mặt trả nhà lại rồi cùng hai vợ chồng Quốc Thái trở về núi
Thành Hoàng. Phần Châu Bán Thành không chịu lấy tiền nửa năm thuê nhà,
nói là để cúng thí vào việc hương khói trong am. Nào dè, hai vợ chồng
Quốc Thái về ở lại mấy hôm, một sáng nọ, Quốc Thái nói chẳng rằng bỏ đi
mất, để lại cho Lục thị mấy tờ giấy. Lục thị xem xong hồn phi phách tán. Tại sao thế?…