Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 235
Quần ma giận bầy Kim quang trận
Đạo Duyên trộm lấy Trảm ma kiếm
Bát ma đương bày Ma hỏa kim quang trận đốt hai vị La Hán, bỗng nghe bên
ngoài có tiếng “Vô lượng Phật”. Người đến chính là Thần đồng tử Chữ Đạo
Duyên, trong lòng đang ôm Trảm ma kiếm. Bát ma nhìn thấy hồn bay ngàn
dặm. Chữ Đạo Duyên ở bờ sông chia tay cùng Lão tiên ông. Lão tiên ông
lên núi Cửu Long chùa Tòng Tuyền để tìm Trường mi La Hán mượn Hàng ma
sử. Còn Chữ Đạo Duyên đi một mạch lên Vân Hà quán ở núi Vạn Tòng, trên
đường đi gấp như tên bắn, hận chẳng mọc thêm hai cánh để đi nhanh hơn
nữa, vận chẩn cước phong đi hết một ngày mới đến núi Vạn Tòng. Ngọn núi
này rất cao, mỗi lần sau cơn mưa, từ trong hốc núi khói trắng tuôn ra
như mây. Núi này nguyên là một tòa núi báu. Lúc trước Chữ Đạo Duyên làm
đạo đồng ở đây, ông ta cũng thông minh nên rất được Lý Hàm Linh cưng
chiều. Hôm nay Chữ Đạo Duyên đến trước cổng miếu, tự nghĩ thầm: “Mình
khoan vào đã, mình đã bái Tế Công làm thầy rồi. Nếu nói rõ mình cần Trảm ma kiếm, chắc sư phụ gia sẽ không cho đâu. Thôi thì mình vào bên trong
kiến cơ nhi tác vậy”. Nghĩ như vậy rồi liền đến bên cửa nghách vỗ lên
hai tiếng, nghe bên trong có tiếng “Đến à!”. Két một tiếng, cánh cửa mở
ra. Chữ Đạo Duyên nhìn xem, nhận ra Thanh Phong đồ đệ, đạo đồng của Tử
hà chân nhân Lý Hàm Linh. Trong miếu này có hai đạo đồng, một người tên
Thanh Phong, một người tên Minh Nguyệt, kể là bạn đồng môn huynh đệ với
Chữ Đạo Duyên. Hôm nay gặp Chữ Đạo Duyên, họ vội vàng thi lễ, hỏi:
– Sư huynh, anh từ đâu đến đây? Nghe nói anh đã quy y Tam bảo Phật môn rồi. Hôm nay còn đến đây làm gì?
Chữ Đạo Duyên đem lý do tại sao mình bái Tế Điên làm thầy nói qua một lượt. Hai người bèn đi ra sau. Chữ Đạo Duyên hỏi:
– Sư phụ lão nhân gia ở trong viện nào?
Thanh Phong nói:
– Chưa về miếu. Sư phụ đi đã hơn mười ngày rồi, đi chầu Bắc Hải, chỉ để
hai đứa tôi ở lại coi miếu thôi. Sư huynh đến đây có việc chi?
– Vào trong nhà, từ từ ta nói cho chú rõ.
Vào Bắc thượng phòng ở Đông viện, Minh Nguyệt đón tiếp, hành lễ xong ba
người ngồi xuống. Thanh Phong bảo Minh Nguyệt đi châm trà. Chữ Đạo Duyên trong lòng gấp như lửa đốt, nói:
– Này sư đệ, hôm nay ta đến đây là vì sư phụ Tế Công đó. Lão nhân gia vốn là Tây phương La Hán, nhân vì hay xen vào việc người quá. Ở Thường Châu có một tòa Từ Vân quán, vị
quán chủ là Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong chiêu binh mãi mã, tích thảo đồn lương, hãm hại lê dân bá tánh. Tế Công giúp đỡ binh phủ Thường Châu công phá Từ Vân quán. Thiệu Hoa Phong trốn đến Thánh giáo đường ở
Vạn Hoa sơn. Tôi có một tiểu sư huynh tên là Ngộ Thiền đến Thánh giáo
đường ở Vạn Hoa sơn bắt Thiệu Hoa Phong, gặp Bát ma, Ngộ Thiền đốt Thánh giáo đường của Bát ma nên kết thành cừu oán với họ. Bát ma hiện giờ
đang ở chùa Kim Sơn bày Ma hỏa kim quang trận để đốt Tế Công. Nếu qua
bốn năm ngày mà kim quang của La Hán bị đốt cháy tan đi, Tế Công chắc
phải chết. Lão nhân gia là một người chánh vụ tham tu, đáng tiếc bị hại
về tay Bát mạ Ta nhờ Lão tiên ông khuyên giải, chẳng ngờ bị Bát ma trở
mặt làm nổ bể Càn khôn áo diệu đại hồ lô của lão tiên ông đi. Hiện tại
Lão tiên ông đã lên chùa Tòng Tuyền ở núi Cửu Tòng tìm Linh Không trưởng lão để mượn Hàng ma bảo sử, còn ta đến sư phụ gia mượn Trảm ma kiếm.
Không có hai thứ bảo bối này không thể bắt Bát ma được. Chân nhân đã
không có ở nhà, hai vị sư đệ hãy từ bi từ bi lấy Trảm ma kiếm cho ta
mượn một lát, ta đi cứu Tế Công trưởng lão rồi đưa về ngaỵ Ta cũng không cần bửu bối của Tổ sư gia đâu.
Thanh Phong, Minh Nguyệt nghe xong, lắc đầu nói:
– Việc đó hai đứa tôi không dám lớn mật như vậy đâu. Tổ sư gia mà biết
được, chúng tôi tránh không khỏi đòn. Trước đây nhân vì sư huynh trộm
lấy Bát vân quang trang tiên đại mà Tổ sư gia đánh chúng tôi một trận,
nói hai đứa tôi không để ý. Việc này hai đứa tôi càng không dám nữa!
– Hai vị sư đệ làm việc này là tốt thôi! Tế Công nguyên là một vị La Hán, nếu không có Trảm ma kiếm này sẽ phải chết trong tay Bát mạ Người xuất
gia là chuyên lo tích công bồi đức, ta đi cứu Tế Công rồi đem về trả
liền, quyết không để cho hai sư đệ bị quở trách đâu. Nếu mà Tổ sư gia có biết đi nữa, thì đó là một việc tốt. Tổ sư gia cũng không trách cứ đâu.
Thanh Phong, Minh Nguyệt nói:
– Sư huynh nói gì thì nói, hai đứa tôi không dám nghe theo đâu.
– Hai sư đệ biết Trảm ma kiếm để ở đâu không?
Thanh Phong nói:
– Biết thì có biết, mà hai đứa tôi không dám nói cho anh biết đâu.
– Khi xưa lảm đạo đồng trong miếu, ta thấy thanh kiếm đó treo trong khám
thờ ở điện năm tầng, không biết bây giờ có dời đi chỗ khác không?
– Sư huynh đã biết chỗ rồi tự đi tìm lấy, hai đứa tôi không biết đâu đấy. Tổ sư gia nếu có hỏi, hai tôi nói là không biết. Hai tôi chắc không
tránh khỏi đòn nặng vì tội mách lẻo nói cho anh biết.
– Đã như thế, hai vị sư đệ cứ để mặc tôi tìm lấy. Hai vị sư đệ không cản ngăn là tôi cám ơn lắm rồi.
– Anh là đại sư huynh của chúng tôi, hai tôi cũng không dám cản ngăn anh! Anh mà trừng mắt thì hai tôi đâu dám chọc giận.
– Ta cũng không dám trừng mắt với hai sư đệ. Thôi ta đi tìm đây.
Nói rồi bước ra phía sau. Lên điện năm tầng kiếm ở khám thờ không thấy. Chữ Đạo Duyên nghĩ thầm: “Lạ thiệt! Tại sao lại không có kìa?”. Ngạc nhiên
hồi lâu, rồi nghĩ lại: “Chắc là còn ở trong miếu này, để tìm chầm chậm
thử xem, không tìm thì không được”. Nghĩ rồi, Chữ Đạo Duyên lục tìm khắp nơi suốt cả đêm, đến sáng hôm sau vào giờ ăn sáng, tìm đến điện sau
cùng nhìn lên khám thờ thấy có bảng ngà đề là “Tảm ma kiếm”. Chữ Đạo
Duyên nhìn kỹ thấy đoạn vàng gói bao kiếm bằng da cá màu lục, nhung vàng quấn cán có những tua màu vàng. Chữ Đạo Duyên hồi còn làm đạo đồng
trong miếu đã thấy thanh kiếm này, quả nhiên không sai. Chữ Đạo Duyên
thấy rồi mừng quá, lạy tám lạy, trong miệng chúc cáo đã xong rồi mới đưa tay thỉnh kiếm xuống, ra nhà chái nói:
– Hai sư đệ, cám ơn sự giúp đỡ rất nhiều. Vài ba hôm ta sẽ đem kiếm về trả. Nếu Tổ sư gia chưa trở về thì càng hay.
– Hai đứa tôi không biết đâu à! Anh làm sao được thì làm. Anh lục tung
khắp nơi trong miếu này, hai tôi có cản cũng không được. Chỉ mong anh về trước Tổ sư gia là được.
– Phải đó!
Chữ Đạo Duyên nói rồi cáo từ ra khỏi Vân Hà quán, vận chẩn cước phong đi nhanh, lòng gấp như
tên bắn, hận chẳng mọc thêm đôi cánh để sớm đến chùa Kim Sơn. Khi vừa
đến bờ sông, nhìn xa xa chỉ thấy bên trong chùa Kim Sơn, ma hỏa cao ngàn trượng, cửa chùa đóng chặt, người dâng hương ngoạn cảnh vắng tanh. Nhìn vào chùa Kim Sơn như một đám mây mù, không biết việc gì xẩy ra trong
đó! Chữ Đạo Duyên đến trước chùa lấy tay chỉ một cái, cổng chùa mở bét,
nhìn vào bên trong chẳng thấy kim quang đâu, bèn hét lớn:
– Hay cho nghiệt súc cả gan! Sơn nhân ta đến đây.
Trấn phía chánh Nam chính là Thiên hả điếu tẩu Dương Minh Viễn, Quế lâm tiều phu Vương Cửu Phong. Hai người ngước đầu nhìn lên, hồn bay ngàn dặm, vì họ biết Chữ Đạo Duyên là đồ tôn của Tử hà chân nhân Lý Hàm Linh, trong
tay đang cầm thanh bửu kiếm giống như Trảm ma kiếm.
Dương Minh Viễn nói:
– Chúng ta ngày xưa không oán, gần đây không thù, vì sao hôm nay ngươi về phe Tế Điên mà đối địch với bọn ta?
Chữ Đạo Duyên nói:
– Ngươi có biết Tế Điên là gì của ta không?
– Ngươi là đạo gia, ông ấy là hòa thượng, có là gì của ngươi đâu?
– Ông ấy là sư phó của ta, các ngươi là cửu thù của sư phó ta, tức là oan gia đối đầu của ta đó!
Dương Minh Viễn và Vương cửu Phong nghe xong bèn nói:
– Tế Điên là sư phó của ngươi, bọn ta nể mặt ngươi không đốt ông ấy nữa
là được rồi! Thánh giáo đường ở Vạn Hoa sơn của chúng ta nể mặt ngươi
coi như bị đốt không đi! Chúng ta trở về núi Vạn Hoa, ông ấy trở về núi
Linh Ẩn, từ đây hai bên bãi chiến, ngươi thấy thế nào?
Lúc đó nếu Chữ Đạo Duyên bằng lòng thì tốt biết bao! Đằng này Chữ Đạo Duyên đang
hận trong lòng không giết được Bát ma thì không hả giận, liền nói:
– Không được! Hôm nay ta phải giết các ngươi mới được!
Nói rồi thò tay vào rút kiếm ra. Thanh kiếm này có gì đặc biệt? Nguyên
thanh kiếm này khi rút ra khỏi vỏ có một làn bạch quang tỏa ra làm vẹt
tan cả Ma hỏa, rất là lợi hại, nên mới có tên là “Trảm ma kiếm”. Khi Bát ma tôn Lục hợp đồng tử Tủng Hải làm đầu, chỉ nhân vì ông ta ra ngoài
làm nhiều việc quấy, thường thường hại người. Tử hà chân nhân Lý Hàm
Linh tuần tra núi, dùng thanh kiếm này chém ông ta, chế phục Bát mạ Cho
nên Bát ma rất sợ Lý Hàm Linh và Trường Mi La Hán một tăng một đạo này
thôi, ngoài ra không sợ ai nữa cả. Nào ngờ đâu hôm nay Chữ Đạo Duyên lấy trộm thanh kiếm này, nhưng chẳng phải là “Trảm ma kiếm” thiệt. Thanh
kiếm thiệt làm sao ông ta lấy được? Tử hà chân nhân sợ e có linh tinh
nào đó vào trong miếu trộm Trảm ma kiếm đi, cho nên mới dự bị thanh kiếm này. Hôm nay Chữ Đạo Duyên tự cho là kiếm thật, thò tay rút kiếm ra,
không thấy có bạch quang đâu cả. Chữ Đạo Duyên còn đang ngạc nhiên thì
Bát ma đã nhận ra không phải là Trảm ma kiếm rồi. Dương Minh Viễn nghĩ
thầm: “Ra tay trước vẫn hơn”, liền rút Táng môn kiếm vẫy lên, tức thì
thiên hỏa, địa hỏa, tam muội chân hỏa đồng loạt xô đến Chữ Đạo Duyên.
Chữ Đạo Duyên muốn chạy cũng không kịp, cả người lẫn kiếm bị đốt cháy
khét lẹt. Tế Điên lúc đó cứu cũng không kịp, chỉ miệng niệm:
– A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai!
Vương Cửu Phong nói:
– Dương đại ca, anh gây rắc rối dữ rồi đó. Ông ấy là đồ tôn của Tử hà
chân nhân, anh đốt chết rồi, thảng như Tử hà chân nhân đến báo cừu, mình phải làm sao đây?
– Đã đốt chết rồi, dù cho Lý Hàm Linh có đến,
chúng ta cũng quyết sống mái với ông ta một phen. Cứ sợ Ông ta hoài làm
sao nên đại cuộc?
Đương nói tới đó thì bên ngoài có tiếng kêu lớn:
– Đạo Duyên ơi! Sao mà chết khổ sở quá vậy!.