Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 20
Triệu Bân đang đêm dò tướng phủ
Vương Hưng vô cớ bị nghiêm hình
Có thơ rằng:
Đông lạnh nhà nhà cắm liễu xanh
Giữ xuân xuân cứ mãi trôi nhanh
Rượu ngon ta cứ tu bằng thích
Con cháu hòa vui cứ trưởng thành.
A hoàn túc trực bên ngoài, nghe tiếng động vội chạy vào lượm đèn đốt như cũ. Phu nhân cũng thức giấc bước vào, hỏi:
– Đại nhân gặp việc gì có vẻ kinh hoàng thế?
Thừa tướng nói:
– Ta đang xem sách, bỗng nhiên tinh thần mỏi mệt, thiếp vào trong mộng,
gặp một điềm lạ thường: Ta thấy lão Thái sư trở về nhà, tay chân bị
xiềng trói, có quỷ tốt theo áp tải, quở ta ở dương gian làm ác quá
nhiều. Ta định ngưng dỡ lầu Đại Bi và thả các ông Tăng cho rồi. Phu nhân thấy việc đó như thế nào?
Phu nhân nghe rồi cười nói:
– Đại nhân là người đọc sách thánh hiền, sao lại đi tin những chuyện dị đoan nhảm nhí như thế?
Thừa tướng nghe vợ nói như thế, bèn tạm gác ý định đó. Hỏi a hoàn:
– Đã mấy canh rồi?
A hoàn thưa: Trống vừa đổi sang canh hai.
Thừa tướng dặn: Hãy truyền dụ là canh ba đêm nay ta sẽ ra thư phòng thẩm vấn Điên tăng. Không phạt nặng ông này không được!
Vừa nói câu đó, bỗng nghe từ ngọn đèn cầy trong nhà phát lên mấy tiếng hù hù, ngọn lửa phóng cao lên cả thước.
Thừa tướng ngạc nhiên hỏi:
– Cái gì thế?
Ngọn đèn bỗng nhỏ lại bằng hạt táo, chao đi chao lại, bỗng chốc lại lóe cao
rồi trở lại như cũ, ba lần như vậy. Thừa tướng rút bảo kiếm trấn trạch
nhắm ngay ngọn đèn chém xuống. Ngọn đèn bỗng chẻ thành hai ngọn. Thừa
tướng chém thêm mấy chục kiếm nữa. Cả phòng nhấp nháy hàng trăm ngọn
đèn. Lại nghe vú già kêu:
– Ngoài cửa có con quỷ lớn. Sợ chết đi được!
Một a hoàn la:
– Không xong, dưới ghế có một con quỷ ngồi xổm, nhe răng nhọn hoắt!
– Ối chà, bên rèm lại có một con quỷ, đầu lắc lư!
Thừa tướng bảo vú già đánh kiểng bảo bọn gia nhân vào đánh quỷ. Vú già, a
hoàn chạy ra cửa hô hoán lên, bọn gia đinh bên ngoài chạy vào, nghe
trong nhà quỷ loạn vội chạy đến trước Thừa tướng chờ dạy việc. Vừa chạy
đến nội xá, bỗng nghe nhiều tiếng nhốn nháo:
– Không xong rồi, tướng công ơi! Có con quỷ bứt gong.
– Không xong rồi, tướng công ơi! Có con quỷ chết treo.
– Không xong rồi, tướng công ơi! Có con quỷ cụt đầu.
– Ô, ô, lại có con quỷ hút máu, rượt cắn người ta.
Đó là Tế Công thi triển pháp Phật mà ra.
Nhơn vì Thừa tướng phái 20 tên gia nhân ở phòng ngoài canh chừng các Hòa thượng. Tần Thăng trong bọn nói:
– Công việc của chúng ta đây không phải dễ. Suốt đêm hôm qua ta không
chợp mắt được tí nào, hôm nay lại lãnh việc này nữa. Ta có nghĩ như vầy: Bọn mình mỗi đứa bỏ ra 200 tiền, hùn nhau mua rượu thịt làm một bữa
nhậu. Canh hai đêm nay, chúng ta cùng đánh chén, đến canh ba Thừa tướng
thẩm vấn các Hòa thượng ở thư phòng, tưởng cũng chẳng nhỡ việc nào. Các
chú nghĩ sao?
Mọi người đồng thanh: Tốt, tốt lắm! Thế thì tiến hành!
Cả bọn chung đậu được bốn điếu, phái một người đi mua rượu thịt đem về. Mới chưa hết canh một, trong bọn có kẻ nói:
– Thôi chúng ta nhậu đi!
Mọi người cùng dọn rượu thịt ra. Tế Điên nói:
– Xin các vị đại từ đại bi cho Hòa thượng ta một chén với.
Tần Thăng nói:
– Làm Hòa thương không được uống rượu, sao ông lại đòi rượu? Hòa thượng
dạy người ta không được giết người, trộm cắp, dâm dật, nói láo, uống
rượu là năm điều giới cấm. Ông đòi uống rượu, há không phạm giới hay
sao?
Tế Điên nghe nói, cười khà khà đáp:
– Quản gia tuy
biết một mà không biết hai. Trong đó còn có biết bao nhiêu điều hay lạ!
Trời có sao rượu, đất có suối rượu, người có thánh rượu. Rượu hợp với
muôn việc, rượu hòa tính tình. Thánh Trọng Ni lấy rượu làm đạo, để giữ
điều hòa đấy.
Tần Thăng nói: Ông Hòa thượng biết nói hay như vậy, ta cho ông một chén đây.
Nói rồi rót một ly rượu đưa đến. Tế Điên tiếp lấy, cười lớn:
– Ha ha ha!
Ngày dài tợ năm, nhàn mới biết
Việc lớn bằng trời, rượu cũng thôi.
Ngâm rồi, tợp một miếng cạn ráo, nói: Xin quý vị vui lòng cho một chén nữa.
Tần Thăng nói: Đã được cho một chén rồi, lại còn đòi nữa, thiệt không biết xấu hổ chút nào?
Tế Điên nói: Ông không cho cũng được, cả đến một chén xã giao cũng không có nữa sao?
Tần Thăng lại rót thêm một chén nữa.
Tế Điên uống lại nói: Rót thêm một chén nữa cho đủ ba chén đi.
Tần Thăng nói: Không được đâu! Cái này đâu phải để cho ông, còn phần người khác nữa chớ!
Tế Điên cười hà hà, nói: Thôi được, không cho thì ta tự lấy uống vậy.
Đoạn cầm ly rượu niệm liền mấy câu: “Án sắc hích, mau mau mau!”. Tức thì
trong chén, rượu đầy tràn. Tế Điên uống liền mấy chén nữa, rồi để chén
xuống. Mấy người trong bọn cũng muốn cũng muốn uống rượu, đưa chén giành nhau rót. Nào dè bình đã khô queo, một giọt cũng không.
Mọi người đều nói: Hồi sớm mua đồ ăn còn tiền mà, đem bình ra mua thêm đi.
Rượu mua rồi giây lát cũng hết sạch. Riêng Tần Thăng không nói một lời, buồn bực kiếm chỗ lánh mặt. Ai nấy say vùi, ngũ nằm la liệt.
Tế Điên
thấy ai nấy ngủ vùi mới tháo xiềng sắt ra đi về phía nội viện báo ứng.
Bọn ác nô của Thừa tướng hàng ngày cậy thế chủ nhân, ra ngoài tác ma tác quái bị Tế Điên hoá phép di đảo đánh cho một trận, lắc cho một hồi,
chính là để báo ứng đó.
Đang đi, Tế Điên thấy một người đang cắp dao từ phía Bắc xăm xăm đi tới. Nhìn kỹ lại thì chính là Thám nan thủ vật Triệu Bân…
Nhắc lại Triệu Bân từ ngày giúp Tế Điên giả làm thần Vi Đà, trộm Ngũ lôi bát quái thiên sư phù, vào phủ Thừa tướng gặp Y Sĩ Hùng và đưa về nhà ra
mắt Triệu thái thái. Y Sĩ Hùng ở chơi mấy hôm rồi từ biệt ra đi. Triệu
Bân vẫn bán lẽ trái cây ở Tây Hồ, thấy vô số quan binh kéo đi rầm rộ về
phía chùa Linh Ẩn. Triệu Bân thấy có người quen trong quân ngũ, bèn chạy lại hỏi thăm, mới biết là Tế Điên đánh quản gia của Thừa tướng, Thừa
tướng phát lịnh điều binh đến vây chùa, bắt trói ông Tăng khùng dẫn về
Tướng phủ, định đánh cho chí chết.
Triệu Bân nghe rồi thất kinh,
nghĩ thầm: “Tế Công có ơn cứu mạng tạ Bây giờ người bị nạn, làm sao ta
không cứu được?” Lại nghĩ: “Hồi hôm mẹ ta há không nói với ta về đạo tu
thân đó sao? Được rồi, để tối nay chờ lúc mẹ ta ngủ say, ta cắp dao thái rau đi giết quách tên Thừa tướng gian ác đi cho rồi, báo thù cho sư phụ Tế Công trưởng lão”. Nghĩ rồi, chậm chậm trở về nhà.
Lão thái thái hỏi: Hôm nay sao con không bán?
Triệu Bân nói: Bữa nay trong mình con không khỏe.
Thái thái nói: Không khỏe thì về nhà nghỉ.
Tối lại, đang lúc Triệu Bân thấp thỏm chờ mẹ ngủ say để ra đi, bỗng nghe có tiếng gõ cửa. Triệu Bân khó chịu nghĩ: “Chắc mẹ ta thức dậy quá”. Tiếng gõ cửa lại nổi lên gấp hơn. Triệu Bân chạy ra xem, thì ra là bà Vương ở đối diện.
Bà Vương nói:
– Này Triệu Bân, xin phiền cậu
một chút! Nhơn vì thằng Vương Hưng nhà tôi sáng nay đi bán trái cây,
ngang qua phủ thừa tướng bị giữ lại. Lúc giữa trưa lại có một chiếc kiệu nhỏ đưa đến bảo thằng bé nhà tôi bị chứng thổ tả, bảo vợ nó đi tiếp
giúp. Mãi tới giờ này chưa thấy bọn nó trở về nhà, tôi thấy không an tâm chút nào! Nhà tôi lại không có ai, xin phiền cậu đi dọ hỏi giùm.
Triệu Bân dạ dạ nhận lời. Anh ta là người thật tâm làm việc nghĩa nên lật đật cho mẹ hay rồi thay đổi y phục, giắt theo con dao thái rau, đi ra cửa,
nhắm hướng Tần phủ mà đi đến. Trời đã tối, gánh trái cây của Vương Hưng
vẫn còn để đó, có anh chàng Quách Tứ gác lộ giữ giùm. Triệu Bân thấy có
người quen bèn hỏi:
– Này Quách Tứ, chú Vương Hưng đâu rồi?
Quách Tứ đáp:
– Té ra là Triệu cạ Anh hỏi Vương Hưng ở đâu hả? Hồi sáng này nhị công tử của Thừa tướng kêu anh ta vào hầu. Anh ta nhờ tôi coi chừng giùm. Tôi
bán giùm anh ta cũng bộn bộn. Tôi có việc bận, chờ anh ta hoài mà không
thấy trở ra. Dọ hỏi tin tức, bọn gác cửa không thèm trả lời, tôi cũng
không biết chuyện gì xảy ra cho anh ta nữa.
Từ biệt Quách Tứ,
Triệu Bân lần dò hỏi thêm mấy chỗ nữa cũng chẳng được tin tức gì hơn.
Trống điểm canh hai, lật đật trở lại tướng phủ, tìm một chỗ vắng người,
rún mình nhảy thót lên mái nhà, định tìm giết Thừa tướng để trả thù cho
Tế Điên. Nào ngờ đi vào bên trong, từ nóc nhà dòm xuống thấy đèn đuốc
sáng lờ mờ phản chiếu gương mặt bọn gia nhân mờ mờ ảo ảo như bầy oan
quỷ. Triệu Bân nhìn thấy phát khiếp, lật đật bỏ đi qua phía Tây. Đến một hoa viên, từ nóc nhà nhìn ra tứ phía, Triệu Bân thầm nghĩ: “Hoa viên
này chắc không phải nằm trong tướng phủ. Nhà ai ở sát vách tường vậy
cà?”. Nhìn một hồi lâu thấy ở phía Đông bắc có một tòa trang viện, đèn
đuốc sáng lóa. Triệu Bân bèn nhảy xuống men lại gần xem, thì thấy chung
quanh trồng cây quế thơm phức. Phía Bắc có một cái cửa thông, qua cửa là một dãi tường hoa, ở giữa có một bàn cờ tướng kẻ bằng vôi trắng. Tòa
nhà này chính là ba gian Liêm Nguyệt đài ờ phía Bắc, Đông Tây phối phòng cũng đều có ba gian như vậy. Triệu Bân để mắt nhìn vào: Sau bức rèm
tre, ánh đèn chiếu sáng tỏa, mọi vật bên trong rõ ràng trước mắt. Trên
chiếc bàn bát tiên chất đầy cả trái cây tươi ngon đủ loại, sơn hào hải
vị chẳng thiếu thứ chị Triệu Bân nghĩ thầm: “Chà, sẵn đây ta chén một
bữa no say rồi đi kiếm giết chết thằng Thừa tướng chó đó cũng chưa
muộn”. Hăm hở đi vào được mấy bước, bỗng lại sực tỉnh, tự trách: “Triệu
Bân ơi Triệu Bân! Mi khùng quá! Nhỡ trong nhà có ai người ta bắt gặp rồi mày chui ngả nào? Chi bằng kiếm một viên đá ném vào thử xem!”. Nghĩ
rồi, mò kiếm được viên gạch nhỏ, nhằm bức rèm ném tới. Đó là phép ném đá dò đường của khách lục lâm thường dùng. Nếu trong nhà có người sẽ có
tiếng hỏi, hoặc có chó, sẽ sủa gâu gâu vì có tiếng động.
Sau khi
ném gạch vào bức rèm và chờ một lát, không thấy động tĩnh chi, Triệu Bân rất mừng vì biết trong nhà không có ai, mới mạnh dạn đi vào. Vừa bước
lên thềm, bỗng nghe bên trên có tiếng kêu:
– Ái chà! Có đại ca tới! Mau cứu em với!
Triệu Bân cả kinh, ngước đầu nhìn kỹ, té ra là hai vợ chồng Vương Hưng, cả mình đầy máu, đang bị treo ngược ở xà nhà.