Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 127
Thi diệu pháp cợt đùa giúp nghĩa sĩ
Nói tâm sự rúng động lòng tặc nhân
Đoàn Sơn Phong cùng Lưu Văn Thông từ quán thịt đi ra thẳng đến Khánh Phong
lầu. Vừa tiến vào thành thì thấy trên đường phố từng tốp ba người, hai
người quan binh đếu mang quân trang khí giới hẳn hoi. Các quan binh này
đếu quen biết với Đoàn Sơn Phong và Lưu Văn Thông cả, nên hỏi:
– Lưu gia, Đoàn gia, hai vị đi đâu đây?
Đoàn Sơn Phong đáp:
– Chúng tôi đi loanh quanh chơi. Các vị có sai sự gì thế?
Các quan binh đều nói:
– Chúng tôi vâng lệnh là cứ chờ sẳn ở đây, cũng không biết là lệnh gì. Nghe nói có việc trọng yếu liên quan đến mật án.
Quan binh cũng không biết là đến để bắt Đoàn Sơn Phong. Quan huyện chỉ gởi
thư cho quan thủ dinh là phải phái 200 lính đóng ở hai bên Khánh Phong
lầu, nghe theo sự điều khiển của Vương Hùng và Lý Báo, cho nên họ không
biết là phải. Lưu Văn Thông đã biết rõ ràng, nhưng vẫn cùng Đoàn Sơn
Phong bước vào quán, lên lầu ngồi. Trên lầu thực khách vắng hoẹ Chưởng
quỹ đã dặn phổ ky hôm nay không tiếp khách trên lầu vì nha môn mượn lầu
biện án, cho nên phổ ky đâu dám bày bàn. Lưu Văn Thông và Đoàn Sơn Phong ngồi xuống xong, phổ ky mới biết bèn lau dọn bàn ghế, đem trái cây tươi ngon lên trước, kế đó mới tới cơm rượu. Hai người vừa uống kêu thức ăn
thì nghe nơi cầu thang có tiếng la lớn:
– Ta ăn cơm trả tiền, cái thằng lông đỏ này sao không cho ta lên.
Phổ ky nhìn kỹ thì ra đó là một Hòa thượng kiếc. Nguyên Tế Điên quậy phá ở
cửa hàng thịt xong, thấy Lưu Văn Thông và Đoàn Sơn Phong bước vào Khánh
Phong lầu, cũng lót tót đi theo vào. Vừa bước vào quán, Tế Điên nghe phổ ky nói:
– Đại sư phó này, hôm nay không bán trên lầu, ở đó có người bao rồi.
Tế Điên nói:
– Ta muốn ăn một bữa cơm, nhờ hôm nay có thêm được ít tiền, định bụng là
sẽ không phải ăn cơm ở dưới lầu; nếu không như vầy ta nào dám tới quán
rượu! Trên lầu là các ông tai to mặt lớn, món ăn một trăm sáu, trên lầu
bán tới hai trăm tư, Hòa thượng cũng ăn không nổi.
Phổ ky nghĩ
bụng: “Ăn ở dưới lầu có sao đâu!”. Bèn để Hòa thượng bước vào. Phổ ky
vừa quay mặt đi, Tế Điên te te bước lên lầu, nói:
– Cái thằng lông đỏ này không cho ta lên lầu chớ!
Lên trên lầu, Tế Điên kiếm một chiếc bàn vừa ý ngồi xuống. Phổ ky lên trên lầu kề tai Tế Điên nói nhỏ:
– Đại sư phó này!
Tế Điên hỏi lớn: – Cái gì vậy?
Bị mắc có Lưu Văn Thông và Đoàn Sơn Phong, phổ ky không dám nói rõ. Chưởng quỹ cũng sợ Đoàn Sơn Phong thấy biết được nên lật đật kêu phổ ky lại,
dặn:
– Đại sư phó cần ăn uống thứ chi cứ dọn cho ông ấy.
Phổ ky lúc đó mới hỏi:
– Đại sư phó cần ăn cơm rượu nào?
– Ở đây có thứ rượu nào?
– Có rượu trắng, Trần Thiệu, Mai khôi lộ, Ngũ gia bì, Trạng nguyên hồng, Nhơn trần liên hoa, Bạch hà diệp thanh, Nhân sâm lộ.
– Đem cho ta hai bầu Mai hoa lộc nhé!
Không có Mai hoa lộc, chỉ có Mai khôi lộ thôi.
– Đúng nói đó! Ở đây có món gì ngon nào?
– Chiên, xào, chưng, nấu, ram, tiềm, buổi sáng ăn sơ sơ, trưa lại các món hải vị thượng đẳng đều có đủ.
– Vậy thì lấy miếng thịt xắt cứa cứa rồi bỏ vô chảo xào cho ta một dĩa.
– Thịt miếng xào hỉ?
– Ừ!
Giây lát phổ ky đưa lên, Tế Điên dòm thấy, nói:
– Không phải cái này, sao mà cắt hết vậy thì đâu gọi là khứa.
– Vậy thì xắt nhuyễn xào rồi. Thôi, Hòa thượng ăn giùm đi.
– Món này bao nhiêu tiền?
– Một trăm sáu mươi.
– Chú đưa lại ta 80 tiền nhé!
– Tiệm cơm đâu có chuyện bớt tiền lại.
– Chú phải đem cho đúng chớ, chú đem cái gì bảo ta ăn cái đó sao?
Lưu Văn Thông ngồi ở bàn kia nghe nói như thế, bảo:
– Thôi, đem món thịt miếng xào đó cho chúng ta, chú đem thứ Hòa thượng kêu cho người.
Phổ ky đem dĩa thịt xào cho Lưu Văn Thông, rồi kêu cho Hòa thượng dĩa thịt xắt nhuyễn xào. Tế Điên thấy dĩa thức ăn, nói:
– Không được, bảo khứa như thế này lại xắt như thế kia! Vậy là món thịt đinh xào tương gừng rồi. Ta không muốn cái này.
Phổ ky chỉ có nước đem thịt xắt nhuyễn xào bán cho người khác, rồi kêu cho
Hòa thượng món thịt đinh xào tương gừng. Tế Điên thấy đem lại bèn nói:
– Chú thiệt là phá ta không! Ta không ưa thịt tương gừng đó đâu.
– Vậy rốt lại Hòa thượng muốn kêu thứ chi?
– Chú không đợi ta nói xong mà. Đem thịt thái ra hết rồi quết lại cho nhừ.
– Đó là thứ bò viên rồi. Hòa thượng muốn thứ nào? Viên nướng, nhúng dấm, xuyên hoàn, tứ hỉ hay hải sâm? Nói cho rõ đi!
Viên nướng thì bao nhiêu tiền? Viên nhúng dấm bao nhiêu tiền?
Viên nướng 200, viên nhúng dấm 240.
– Tại sao nhúng dấm lại mắc hơn thứ nướng?
– Nhúng dấm có tẩm thêm muối.
– Chú kêu cho ta một dĩa viên nướng, thêm vào một ít muối được không?
– Không được đâu! Vậy là Hòa thượng kêu thịt viên nướng hỉ?
Giây lát thịt vò viên nướng đem lên. Tế Điên nói:
– Ta chỉ kêu một viên mà sao chú lại đem chi 11 viên thế này?
– Cái này là một dĩa đây mà. Đại sư phó chịu khó lựa ra, tôi khỏi tốn công một chút.
– Ta muốn ăn một viên lớn để thưởng thức hương vị của nó mà chú làm không đúng chút nào; còn cái này nữa, ta muốn uống cho say rồi khua ly rượu
loong coong chơi!
Nghe câu nói đó, Lưu Văn Thông sợ hết hồn, nghĩ thầm: “Mình tính khua ly rượu làm hiệu lịnh. Nếu Đoàn Sơn Phong chưa
say rượu mà ông ta khua chén, quan binh áp tới, chắc chắn bắt không được Đoàn Sơn Phong rồi!”
Đằng kia, phổ ky nói với Hòa thượng:
– Xin đại sư phó đừng có khua chén.
– Ta định khua chén chơi, nếu có ai không muốn, năn nỉ Hòa thượng ta, đừng chọc Hòa thượng ta thì ta không khua.
– Có ai chọc giận Hòa thượng đâu nào?
Lưu Văn Thông nghĩ thầm: “Cái ông Hòa thượng này thật là lạ!”. Liền nói:
– Đại sư phó đừng quậy đừng phá phổ ky nữa, một lát ăn cơm xong bao nhiêu tiền tôi xin trả.
Đoàn Sơn Phong nói:
– Hơi đâu mà hiền đệ lại để ý ông ta!
Lưu Văn Thông nói:
– Tôi thấy Hòa thượng này hay chọc ghẹo người ta lắm đa!
Hai người nói tới đó càng uống càng thích thú. Rượu rót ly nào sạch ly đó,
chén nào cạn chén đó mà Đoàn Sơn Phong vẫn không saỵ Lưu Văn Thông nghĩ
thầm: “Thường ngày Đoàn Sơn phong đâu có mạnh rượu như vậy? Sao hôm nay
uống mãi mà không say kìa? Phải say mới bắt được hắn chớ!”.
Đằng kia Hòa thượng tự nói lẩm nhẩm:
– Người ta muốn uống rượu không say là có chủ ý; phải nhắc lại một việc
bận tâm cho nó trong lòng sanh bối rối, chừng đó rượu mới say.
Lưu Văn Thông nghe vậy, nghĩ bụng: “Ừ phải! Câu nói đó nghe có lý đa”. Bèn nói:
– Đoàn đại ca, em coi anh như là người anh của em vậy, em có việc gì
không hề dối gạt anh; còn anh, anh không coi em như là em, nên có việc
lại dấu em, thiệt không phải chút nào!
Đoàn Sơn Phong nói:
– Hiền đệ nói sai rồi! Anh có điều gì dấu hiền đệ đâu?
– Việc làm của đại ca, tưởng đâu em không biết, nhưng sự thực làm sao lấy giấy gói lửa được?
– Anh có làm gì đâu nào?
– Việc làm ở Lương Quan Đồn đấy mà!
Đoàn Sơn Phong nghe nói câu đó, mặt lập tức đỏ hồng, rượu đã xông lên. Vụ án ở Lương Quan Đồn chính là do hắn gây ra. Đoàn Sơn Phong nguyên quán
người phủ Hàng Châu, tỉnh Hồ Nam, trước kia là một tay giang dương đại
đạo trong chốn lục lâm, giỏi thuật phi thiềm tẩu bích, trốn đến huyện
Tiêu Sơn mở một cửa hàng thịt. Trong tay hắn có vốn sẵn, không có gian
quyến, một thân một mình lại siêng năng làm việc, nên không ai biết là
hắn xuất thân từ lục lâm. Một hôm Đoàn Sơn Phong đi thâu tiền ở một làng tại Tây quan, đi đến Lương Quan Đồn, thấy có một người đàn bà mua chỉ
thêu ở trước cửa nhà. Đoàn Sơn Phong thấy người đàn bà này mười phần
xinh đẹp, từ đầu đến chân không chê vào đâu được. Đối diện nhà người đàn bà là tiệm tạp hóa, Đoàn Sơn Phong đến tiệm tạp hóa ấy. Gặp người quen
làm chưởng quỹ hỏi:
– Đoàn chưởng quỹ, ông đi đâu đây?
– Tôi đi thâu tiền, tôi xin hỏi thăm một việc: người đàn bà mua chỉ kia là vợ của ai vậy?
– Ông không biết sao? Đó là người nhà của Lưu Hỷ bán thịt đồng nghề với ông đấy!
Đoàn Sơn Phong nghe nói ngạc nhiên:
– Ái chà chà, Lưu Hỷ thiệt là phước ba đời! mặt mày như ma lem mà có được vợ đẹp quá chừng chừng!
– Cái đó làm sao nói được. Ai cũng có số mạng hết!
Đoàn Sơn Phong hỏi kỹ xong, trở về tiệm mình, kêu phổ ky hỏi:
– Lưu Hỷ mua thịt có thiếu nợ chúng ta không?
– Lưu Hỷ không mua thiếu, mua hàng trả tiền mặt, cũng không gối đầu.
– Lưu Hỷ đến mua thịt, cầm ông lại để ta nói chuyện một chút.
Phổ ky vâng lời. Sáng hôm sau Lưu Hỷ đến, phổ ky báo lại với Đoàn Sơn Phong. Hắn ta bước ra hỏi:
– Này Lưu Hỷ, mỗi ngày anh bán được bao nhiêu tiền?
– Bán hơn 20 cân thịt thôi.
– Trong nhà anh có mấy người? Bán như vậy có đủ ăn không?
– Nhà tôi người không nhiều, chỉ có hai miệng ăn thôi. Mỗi ngày bán với vốn hai điếu tiền tạm đủ. Tôi cũng không dám mua chịu.
– Nếu có đủ hàng, một ngày anh bán được bao nhiêu?
– Nếu có đủ hàng, tôi có thể bán được 5,60 cân, như thế cũng có lời ra, mà tôi không có vốn.
– Không hề chi! Tôi bán thịt cho anh 1000 cân thịt, anh cứ lo bán, rồi
vài tháng trả tôi một lần. Tôi thấy anh là người rất thành thật, không
đến nỗi quỵt nợ. Anh thấy thế nào?
– Thế thì càng tốt.
Đoàn Sơn Phong bỏ ra vốn như thế cốt để kết bạn với Lưu Hỷ. Nào ngờ Lưu Hỷ
là người quá thành thật, cũng không nói việc đó cho trong nhà biết. Một
hôm đến rằm tháng bảy, Đoàn Sơn Phong hỏi:
– Này Lưu Hỷ, anh phân phối thịt lâu nay có đòi nợ được không?
– Khó đòi lắm! Tối nay tôi lên xóm Đông thâu tiền, chắc không về nhà kịp.
Đoàn Sơn Phong nghe Lưu Hỷ nói tối nay không về nhà kịp, nên tối lại hắn dắt theo cương đao và 50 lượng bạc mò tới nhà Lưu Hỷ. Hắn nhảy tường vào,
thấy Vương thị đang thêu dưới đèn, trong nhà lặng lẽ không người, ba
gian Bắc phòng cửa đều đóng chặt. Đoàn Sơn Phong xô cửa bước vào, Vương
thị hỏi:
– Ai đó?
Đoàn Sơn Phong nói:
– Ta họ Đoàn, gọi là Đoàn Sơn Phong, đã lâu ngưỡng mộ dung nhan xinh đẹp của tiểu
nương, hôm nay đặc biệt đến đây, xin tiểu nương ban cho tình hoan lạc!
Ta có mang theo đây 50 lượng bạc để tặng tiểu nương, gọi là bày tỏ chút
tình.
– Vương thị là người hiền thục, nói:
– Này, ông đừng ăn nói bậy bạ nhé! May mắn hôm nay chồng tôi đi khỏi, ông nên mau ra
khỏi đây đi, tôi sẽ không nói gì hết. Nếu ông không nghe lời, tôi la lên thì ông khó sống đó!
– Mi dám la hả? Hãy coi đây!
Nói xong hắn rút đao xoẹt một cái. Vương thịt sợ quá, la thất thanh: – Bớ người ta, cứu!
Đoàn Sơn Phong sợ bên hàng phố nghe được, ở đây đều là chỗ quen biết, nên
vội đưa đao lên kết thúc tánh mạng thiếu phụ, rồi đem đầu người gối lại
ném vào trong một hẻm nhỏ. Ở đó lại có ông già đang đi cầu, thấy bọc
giấy ném tới, bèn nói:
– Chắc là thần tài cho mình đây!
Nói rồi kêu bà già đốt đèn lên xem, sợ hãi đến rụng rời! Ông ta vội gói
lại, ném trong đám lau bên đầm, báo hại Lý Phúc lượm ra xem mà mang họa. Đoàn Sơn Phong cho rằng việc này không ai biết! Hôm nay nghe Lưu Văn
Thông nhắc đến việc ở Lương Quan Đồn nên sợ đến tái mặt.