Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 125
Lượm đầu người, chủ tớ đến cửa quan
Cứu anh họ cho quan huyện nằm mộng
Vương Hùng, Lý Bảo biết Đoàn Sơn Phong võ nghệ xuất chúng, mình đi bắt chẳng
những không được mà còn nguy hiểm đến tính mạng nữa! Lý Báo nói:
– Tôi không phải là đối thủ của Đoàn Sơn Phong, Vương đầu anh cũng không hơn gì. Nhưng có một người là đối thủ của hắn.
– Ai vậy? Vương Hùng hỏi.
Tôi quên mất! Năm đó không phải là Đơn tiên trại Uất trì Lưu Văn Thông tỉ
thí ở võ trường thắng Đoàn Sơn Phong một chưởng đó sao? Chúng ta là bạn
bè tri kỷ với Lưu đại ca, sao không tìm anh ấy để nhờ giúp đỡ? Chắc anh
ấy không từ chối đâu!
– Có lý, có lý đấy!
Hai người lật
đật đi ra khỏi nha môn, quẹo qua phía Đông đến một cửa lầu ở đường phía
Bắc, đó là cửa nhà của Lưu Văn Thông. Hai người bước tới gõ cửa, Lưu Văn Thông vừa mới ngủ dậy, đang súc miệng, nghe gõ cửa liền bước ra. Thấy
Vương Hùng, Lý Báo, Lưu Văn Thông hỏi:
– Hai vị hiền đệ Ở đâu lại đây?
– Chúng tôi từ nha môn tới.
Lưu Văn Thông chỉ tay mời vào nhà. Vô tới sảnh đường, ngồi xuống xong, Vương Hùng hỏi:
– Huynh trưởng không đi đâu chơi sao?
– Tôi vừa mới ở ngoài trở về mấy hôm naỵ Hai vị hiền đệ tại sao bữa nay rảnh rỗi mà đi chơi vậy?
– Hai đứa tôi đến tìm anh đây! Nhân vì vợ của Lưu Hỷ bán thịt ở Lương
Quan Đồn bị giết, quan huyện mới phái tôi đi bắt Đoàn Sơn Phong. Hai đứa tôi thật tình bắt không nổi hắn mới cầu huynh trưởng giúp cho một tay
để bắt Đoàn Sơn Phong đây!
– Đoàn Sơn Phong quả là võ nghệ siêu phàm, tôi cũng không bắt được anh ta đâu!
Huynh trưởng bất tất phải thối thác. Năm xưa huynh trưởng đã thắng Đoàn Sơn
Phong một chưởng ở võ trường kia mà! Trừ ngoài huynh trưởng ra, ở huyện
Tiêu Sơn này không có ai là đối thủ của hắn cả!
Hai vị hiền đệ
đừng nhắc tới việc một chưởng năm kia nữa, nhắc tới việc đó càng làm tôi cảm thấy hổ thẹn thêm! Năm xưa có một người mãi võ ở ngoài cửa Tây, tôi thấy người này không phải là mãi võ lịch duyệt trong giang hồ, mà là
được danh nhân chỉ giáo, đại khái là vì nghèo mà tạm xoay sở đó thôi!
Tôi muốn giúp đỡ ông ta có thêm chút ít tiền, không ngờ Đoàn Sơn Phong
cũng tới đó tỉ thí với tôi. Hai bên chạm quyền, tôi biết ngay võ nghệ
của Đoàn Sơn Phong hơn tôi một bậc. Tôi nghĩ rằng: “Nếu thua anh ta keo
này thì hãng bảo tiêu của mình sẽ ế mất!”. Tôi mới nói: – Anh bạn họ
Đoàn ơi! Tôi với anh lâu nay không thù oán, tôi làm việc này để bảo tiêu kiếm ăn thôi! Tôi nói mấy lời đó, Đoàn Sơn Phong kể như là bằng hữu,
bèn né qua, cố ý nhường cho tôi một chưởng và nói: – Anh thật xứng đáng
là Đơn tiên trại Uất trì.
Anh ta đi rồi, tôi tự biết rằng mình
được anh ta nhường, nên ngày kế đi tìm anh ta để cảm tạ việc vừa qua, và hai người nhân đó kết làm bằng hữu, thường qua lại thân mật. Tôi với
anh ấy là bè bạn, hai anh em cũng là bè bạn với tôi. Nếu là người khác
đi bắt Đoàn Sơn Phong, tôi biết được sẽ đưa tin cho anh ấy mới phải.
Nhưng đây là hai anh em muốn bắt anh ấy, tôi không thể đưa tin, mà cũng
không thể giúp hai anh em bắt anh ấy được.
Vương Hùng, Lý Báo năn nỉ đôi ba lần mà Lưu Văn Thông vẫn không đồng ý. Vương Hùng Lý Báo
không còn cách nào khác hơn, bèn vào bên trong gặp mẹ Lưu Văn Thông. Hai người bước vào vái chào Lưu thái thái. Lưu thái thái hỏi:
– Hai con ở đâu mà đến đây sớm vậy?
Vương Hùng nói:
– Tại bá mẫu không biết đó, hiện nay ở nha môn đang có một nghịch án.
Nghịch án gì thế?
– Quan huyện sai hai con đi bắt Đoàn Sơn Phong mà hắn tài năng xuất chúng, hai con bắt hắn không được!
– Nội huyện Tiêu Sơn này không ai có tài hơn được Đoàn Sơn Phong sao? Hai con không đến mời họ giúp đỡ?
– Người khác thì không được, chỉ có đại ca chúng con mới đủ sức thôi.
– Con không nói chuyện này với anh con sao?
– Con nói rồi, nhưng anh con nói Đoàn Sơn Phong là bạn thân, anh không chịu giúp chúng con.
– Con kêu anh con vào đây ta bảo.
Vương Hùng lập tức ra ngoài kêu Lưu Văn Thông vào. Lưu Văn Thông hỏi mẹ:
– Thưa, mẹ kêu con vào dạy bảo điều chi?
Lão thái thái nói:
– Hai em con đến đây nhờ con giúp đỡ bắt Đoàn Sơn Phong tại sao con không giúp?
– Tại mẹ không biết, Đoàn Sơn Phong cũng là bạn thân với con. Vả lại anh
ấy tài năng xuất chúng, con cũng e rằng bị anh ấy hại thôi! Thảng như
con bị thương rồi, con không có anh em chi cả, ai hầu hạ mẹ?
–
Con nói không đúng chút nào! Đáng lẽ con không nên giao thiệp với bọn
phỉ loại đó! Địa phương ta có bọn phỉ ác đó, con phải diệt trừ sớm đi
mới phải! Mẹ bảo con đi giúp họ bắt Đoàn Sơn Phong, con có đi không nào?
Lưu Văn Thông vốn là người con hiếu, lật đật nói:
– Mẹ bảo con đi, con đâu dám cải lịnh.
– Con đã đồng ý rồi thì hãy cùng Vương Hùng, Lý Báo thương lượng kế hoạch hành động.
Ba người mới đưa nhau ra nhà ngoài. Lưu Văn Thông nói:
– Hai hiền đệ đi bắt bằng cách nào? Giả sử bắt không được thì một là đánh cỏ động rắn, hai là chúng ta còn bị hắn đả thương nữa.
Vương Hùng hỏi:
– Theo ý huynh trưởng thì phải làm sao?
– Theo ý tôi, hai em nên trở về nha môn ra mắt lão gia, xin lão gia điều
cho 200 quan binh giữ dinh, 100 khoái thủ của nha môn. Còn riêng hai em
nên đến Khánh Phong lầu đưa tin, bảo chưởng quỹ ngày mai không tiếp
khách trên lầu. Còn tôi sẽ gạt Đoàn Sơn Phong lên Khánh Phong lầu uống
rượu, phục cho hắn say khướt, chúng ta kêu 300 người mai phục ở bốn bên
tiệm rượu đó, chừng nghe tôi đánh vỡ chén làm hiệu, mọi người ập vào bắt hắn. Nếu tôi không khua chén, các ngươi đừng có vọng động nhé! Nếu bắt
không được để hắn chạy đi thì đừng mong gì bắt lại, nên phải hết sức ra
lệnh cho quan binh nghiêm mật, đừng để việc này tiết lộ ra ngoài!
Vương Hùng nói: – Thế thì được!
Hai người cáo từ trở về nha môn ra mắt quan huyện. Quan huyện hỏi:
– Hai ngươi có bắt được Đoàn Sơn Phong không?
Vương Hùng nói:
– Không có! Xin lão gia đưa cho quan thủ thành một phong thư ra lịnh điều 200 quan binh thủ dinh và truyền một 100 khoái thủ ở nha môn, không nói là bắt ai cả, ngày mai phải mai phục bốn phía Khánh Phong lầu. Hạ dịch
sẽ mời một người bạn làm bảo phiêu giúp sức bắt Đoàn Sơn Phong.
– Chỉ có một tên Đoàn Sơn Phong mà sao bày lắm chuyện thế?
– Thật ra Đoàn Sơn Phong võ nghệ rất cao cường, nếu không định kế, e bắt hắn không được.
– Cũng được! Quan huyện nói.
Vương Hùng và Lý Báo cùng đi đến Khánh Phong lầu. Gặp chưởng quỹ, Vương Hùng hỏi:
– Này chưởng quỹ, tiệm cơm này một ngày bán được bao nhiêu tiền?
– Mỗi ngày bán hơn 100 điếu tiền.
– Ngày mai, trên lầu các ngươi không bán cơm rượu cho ai nhé! Một ngày
mất bao nhiêu tiền chúng ta chiếu theo số sẽ trả đủ. Ngày mai mượn lầu
này để biện án. Những người cùng Đơn tiên trại Uất trì đến đều là sai sự cả. Ông phải dặncác phổ ky ngàn muôn lần chớ tiết lộ tin này ra ngoài
nhé! Nếu tiết lộ tin này, vụ án sẽ trở thành trọng đại thì ông không
khỏi lên quan đâu.
Chưởng quỹ nói:
– Hai vị đầu mục cứ yên tâm. Không ai tiết lộ tin này đâu.
Vương Hùng, Lý Báo cắt đặt công việc đã xong xuôi, mới đến nhà Lưu Văn Thông
báo lại là mọi việc bố trí đã xong. Lưu Văn Thông nói:
– Thôi, hai chú hãy về đi!
Sáng hôm sau, Lưu Văn Thông thức dậy, thay đổi y phục, ngầm dắt theo đơn
tiên, từ nhà đi thẳng đến Tây quan, vừa đúng lúc Đoàn Sơn Phong vừa mở
cửa tiệm, mọi người đang bu quanh. Có một Hòa thượng kiếc đang quậy phá ở đó. Ông Hòa thượng không phải ai lạ mà chính là Tế Điên. Ông ta thấy
các quan nhơn ở trong rừng đài liễu trói Vương Toàn, Lý Phúc dẫn đi rồi, cũng theo vào cửa Nam. Vừa vào thành, thấy có tiệm bán chỉ ở đường phía Đông. Chưởng quỹ họ Lý tên Đắc Thủy đang đứng trước cửa tiệm. Một người trên đùi có một mụt ghẻ mắt người đang phơi nắng trước cửa. Tế Điên
nhìn thấy, miệng niệm “Nam mô A Di Đà Phật”.
Nguyên người có ghẻ
mặt người này họ Lý, kêu là Lý Tam Đức, chuyên sống bằng nghề phổ ky,
tánh tình rất hòa nhã. Trong nhà còn đủ cha mẹ, lại có vợ và con dại, mà chỉ trông cậy vào nghề làm công của Tam Đức để sống qua ngày. Ở ngoài
cửa phía Nam có một tòa Đoàn Gia Trà lầu bán kèm cơm rượu nhưng vắng
khách lỗ lã, Đoàn chưởng quỹ muốn đóng cửa dẹp tiệm. Có người nói:
– Anh đừng đóng cửa! Anh kêu Lý Tam Đức vào làm phổ ky đi. Người này tánh tình hòa nhã lại giỏi dắn, quen biết cũng nhiều. Tiệm này nhờ có anh ta sẽ buôn bán khá hơn cho mà coi!
Chưởng quỹ nghe lời bèn kêu Lý
Tam Đức vào làm phổ kỵ Việc buôn bán càng ngày càng khá nhờ có Tam Đức
tánh tình vui vẻ hòa nhã. Được hơn hai năm, tiệm cơm bắt đầu có lãi,
chưởng quỹ càng có biệt nhãn đối với Tam Đức hơn, những ngày lễ tết
trong năm đều có quà tặng, ngày thường cũng được ưu đãi hơn, nhờ thế gia đình Lý Tam Đức cũng để sống qua ngày. Bỗng nhiên trên đùi Lý Tam Đức
mọc lên mục ghẻ mặt người nhưng chẳng dám xin nghỉ vì các miệng ăn ở nhà đều trông cậy vào anh tạ Chưởng quỹ thấy Lý Tam Đức đi cà nhắc khập
khiễng thật khó giữ lại. Một hôm, chưởng quỹ nói:
– Lý Tam Đức, anh nên nghỉ làm đi! Lý Đức nghe nói, thất kinh đáp:
– Chưởng quỹ ơi, nếu ông đuổi việc tôi, tôi bị nghỉ việc thì bốn, năm miệng ăn của gia đình tôi không biết sống ra sao!
– Không phải là tôi đuổi việc anh, mà tôi thấy anh bây giờ không còn làm
việc được nữa. Công việc buôn bán của chúng tôi đây khá lên là cũng nhờ
anh. Bây giờ anh chỉ cần ngỉ dưỡng bệnh. Có ai lãnh trị hết bệnh cho
anh, tốn bao nhiêu điếu tôi cũng cho hết.
Lý Tam Đức nghỉ thầm:
“Chưởng quỹ đối với mình tốt quá”. Bèn trở về nhà dưỡng bệnh. Nhưng bệnh mỗi lúc càng nặng thêm, không có tiền, sai con đến tiệm lấy. Một hôm
đứa bé lãnh tiền như thường lệ, nghe trong đám phổ ky có người bàn tán:
– Chúng ta làm từ sang tới tối chỉ được một phần tiền công. Còn người ta chơi không ở nhà lãnh tiền.
Thằng bé trở về nói lại. Lý Tam Đức tức giận, chống gậy đi lên tiệm để gặp các phổ ky, nói:
– Trước đây tôi không đắc tội với các anh, hiện nay tôi bị mụt ghẻ oan
nghiệt này, chưởng quỹ thương tình mới đối xử như thế. Tại sao con tôi
đến lấy tiền, các anh lại bàn ra tán vào?
Mấy người phổ ky nói:
– Không có ai bàn tán gì đâu, anh đừng có nghe lời thằng nhỏ, nên trở về dưỡng bệnh đi!
Nghe mọi người khuyên giải, Lý Tam Đức trở về nhà, đi đến cửa tiệm chỉ thêu, chưởng quỹ cửa tiệm này là Từ Đắc Thủy vốn quen biết, hỏi:
– Lý lão tam! Bệnh chú chưa hết sao?
– Thôi đừng nhắc tới nữa, bệnh tôi thiệt khó lành, nó thuộc loại âm sang, không biết tôi làm chuyện tổn đức gì mà như thế này! Tôi chết đi rồi,
cả nhà không biết sống làm sao?
– Chú tìm người trị bệnh đi. Không có tiền tốn mấy điếu tôi cũng cho, chỉ cần chú hết bệnh là được!
Ông ta biết rõ là bệnh không dễ gì trị, muốn nói để cho qua chuyện thôi.
Nào ngờ Phật sống Tế Điên lại đến. La Hán gia thi triển pháp Phật muốn
cứu giúp Lý Tam Đức và đùa cợt Từ Đắc Thủy chơi.