Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 111
Tri phủ định kế thăm tặc nhân
Tế Công khéo bắt Hoa Vân Long
Trấn sơn báo Điền Quốc Bổn nghe có quan Tri phủ đến thăm, lập tức đi ra
nghênh tiếp. Ra đến ngoài cổng thấy quan Tri phủ ngồi trên một chiếc
kiệu lớn có đông quan nhơn tùy tùng. Điến Quốc Bổn bước tới trước kiệu,
nói:
– Công tổ đại nhơn giá lâm, thảo dân Điền Quốc Bổn nghinh tiếp chậm trễ, mong đại nhân thứ tội cho!
Quan Tri phủ Trương Hữu Đức lập tức bảo hạ kiệu và khoát rèm bước xuống, nói:
– Đã lâu ngưỡng mộ đại danh của Điền viên ngoại, hôm nay mới được hân hạnh gặp gỡ. Viên ngoại cần gì phải khiêm nhường thái quá!
– Xin rước đại nhân vào.
Quan Tri phủ đi vào bên trong, Tế Điên cũng chen đi theo sau, còn các vị Ban đầu đều đứng ở ngoài cổng. Tế Điên cùng quan Tri phủ vào đến đại sảnh,
Điền Quốc Bổn nói:
– Xin rước đại nhân ngồi.
Quan Tri phủ
ngồi xuống xong, Điến Quốc Bổn không tị hiềm, cũng ngồi xuống và sai bảo thủ hạ dâng trà tiếp đãi. Điền Quốc bổn nói:
– Hôm nay đại nhân giá lâm có điều chi sai bảo chăng?
Quan Tri phủ đáp:
– Bản phủ đã lâu nghe danh viên ngoại, hôm nay đặc biệt đến viếng thăm để chuyện trò một bữa!
Đang nói tới đó, thấy Tế Điên đứng ở phía sau quan Tri phủ dực mình vào giá
quạt, hai mắt lim dim dường như muốn ngủ, Điền Quốc Bổn nói:
– Vị quản gia của đại nhân chắc hồi hôm thức khuya nên thân thể mỏi mệt, vậy có thể ra bên ngoài nghỉ ngơi một lát!
Tế Điên mượn câu nói ấy, mở mắt đi ra ngoài, quan Tri phủ cũng không ngăn
lại. Tế Điên đi ra khỏi đại sảnh, thẳng đến hoa viên, tới chỗ cửa nghách ghé mắt nhìn, bên trong hoa viên rất ngăn nắp, nhà mát giải lao, gác
nhà thủy tạ đầy đủ, lại có ba gian hoa sảnh ở phía Bắc. Càn khôn đạo thử Hoa Vân Long đang đứng trước hoa sảnh nhìn về phía cửa nghách. Thật ra
tên giặc này đang ngồi trước bàn tiệc trong hoa sảnh, vì lo lắng nên
uống rượu không vô, sau cùng, trong lòng hồi hộp, hắn không biết quan
Tri phủ vô cớ đến thăm là có ý gì! Hắn nghĩ: “Phải chăng là ông ấy đến
bắt tả” Càng nghĩ càng lo sợ, hắn đứng dậy bước ra hoa sảnh nhìn về cửa
ngách. Thấy Tế Điên trong y phục Ban đầu, mặt mũi đã rửa sạch sẽ, Hoa
Vân Long nhìn không ra, bèn gật đầu kêu Tế Điên lại, định hỏi xem quan
Tri phủ đến với bao nhiêu người và đến với mục đích chị Hoa Vân Long
kêu:
– Nhị gia ơi! Lại đây.
Tế Điên cũng không thèm nói.
Hoa Vân Long lại nghĩ: “Thằng cha này không điếc chắc là câm”, tức giận
không thèm kêu nữa, bỏ vào trong hoa sảnh. Tế Điên bước theo, đến trước
cửa hoa sảnh, lấy hai tay chặn cửa, nói:
– Này Hoa Vân Long! Mi chạy đằng nào cho biết!
Hoa Vân Long nghe nói đúng là tiếng của Tế Điên, hắn sợ đến nỗi hồn bất phụ thể, nói:
– Sư phó ơi! Lão nhân gia sao cứ theo bắt tôi hoài vậy?
– Ta không định bắt mi! Nếu muốn bắt mi, thì ta tóm mi ở trong vách đôi
của Mã Tịnh tại Tiểu Nguyệt Đồn kia đấy! Còn ở Bồng Lai quán, khi Lục
Thông túm chặt chân mi lại, ta cũng bắt được nữa cơ mà!
Hoa Vân Long nghĩ bụng: “Phải đấy! Bây giờ sao lại bắt mình?”. Tế Điên nói:
– Điền Quốc Bổn đưa thơ đến nha môn Tri phủ kêu ta đến bắt mi.
Hoa Vân Long nghe nói nổi giận:
– Được! thằng chó đẻ Điến Quốc Bổn thiệt là lòng người dạ thú mà!
Tế Điên nói:
– Mi tới số rồi!
Liền lấy tay chỉ một cái, dùng định thân pháp giữ cứng Hoa Vân Long lại,
đoạn trở ra ngoài, đến cổng hai, kêu Sài Nguyên Lộc và Đỗ Chấn Anh vào
hoa viên. Rồi nói:
– Hoa Vân Long đây nè, vô bắt đi. Mấy ông trói cho kỹ nhé!
Sài, Đỗ hai người mừng như bắt được vàng, chạy vào hoa sảnh thấy đúng là Hoa Vân Long, bèn rút dây sắt trói nghiến hắn lại. Tế Điên thò tay vào bọc
Hoa Vân Long móc ra, đúng là vòng bạch ngọc trong suốt lung linh kỳ ảo
và mão phụng quan gắn 13 hột châu, đem giao cho Sài Nguyên Lộc. Tế Điên
nói:
– Hãy đưa nó ra bắt Điền Quốc Bổn luôn!
Điền Quốc Bổn vốn là tên đại bợm, ngồi không chia của ở Tây Xuyên. Hắn thấy mình vàng bạc đã đầy đủ, mà bọn lục lâm thủ hạ ra bên ngoài gây án cũng nhiều,
hắn sợ e một người phạm án gây liên lụy đến anh em, trong đó có hắn, bèn dắt díu quyến thuộc trốn đến phủ Khúc Châu ở ẩn. Trong tay hắn có sẵn
của tiền, bèn mua đất sắm nhà, cùng với Khưu Thành và Dương Khánh ẩn
tích tại đây. Trước kia hắn cũng đóng vai thường dân tuân giữ luật pháp, về sau, nhân anh em của Tần Thừa tướng là Hoa thái tuế Vương Thắng Tiên đến phủ này. Điến Quốc Bổn đến ra mắt Vương Thắng Tiên, trước khi đi,
dọ hỏi những người giữ cửa xem Vương Thắng Tiên ưa thích những đồ vật
chị Thấy Thắng Tiên đối với các loại cổ ngoạn, tự họa, vàng ngọc đều
không ưa thích, chỉ khoái có gái đẹp, Điền Quôc Bổn bèn nghĩ ra một kế
“Mỹ nữ yên phấn”. Hắn bỏ ra ba ngàn lượng bạc mua một nàng ca kỹ mười
phần xinh đẹp tên là Ngọc Lan. Điền Quốc Bổn kêu Ngọc Lan đến bảo:
– Này Ngọc Lan! Ta định đưa nàng đến chỗ này là gả nàng cho em Tần Thừa tướng, không biết ý nàng như thế nào?
– Viên ngoại có điều chi xin cứ dạy bảo cho!
– Ngày mai ta mời Vương Thắng Tiên đến nhà dùng cơm, nàng trang điểm với
những dồ trang phục người nhà, cố ý đến đại sảnh tìm ta để Vương Thắng
Tiên nhìn thấy nàng. Ông ấy nếu có hỏi, ta sẽ nói nàng là em gái ta đang thời kỳ góa bụa. Nếu ông muốn, ta sẽ gả nàng cho ông ấy, nàng nhờ đó
cũng được hưởng vinh hoa, giàu sang gấp nhiều lần hơn ở đây. Phần ta
cũng được tiếng quan hệ bà con.
Ngọc Lan gật đầu đồng ý. Hôm sau, Điến Quốc Bổn mời Vương Thắng Tiên đến dùng cơm, lúc đang uống rượu
chuyện trò nơi đại sảnh, thì Ngọc Lan trang điểm thật khéo, bước đến cửa đại sảnh hỏi:
– Viên ngoại có trong này không?
Nói rồi vén rèm ra, cố ý nói:
– Ối chào! Mấy con a đầu này thiệt dễ ghét! Trong nhà có khách mà không báo cho ta biết.
Nói rồi mắt hạnh liếc ngang, liếc Vương Thắng Tiên một cái rồi bỏ rèm xuống trở về nhà sau. Vương Thắng Tiên lúc đó hai mắt ngó chăm chăm, mới hỏi:
– Này Điến viên ngoại! Người mới ra đó là ai vậy?
Điền Quốc Bổn cố ý đằng hắng một tiếng, nói:
– Cô ấy là em tôi, mới đến chưa đầy một tháng. Tội nghiệp, chồng đã quá cố. Hiện giờ đang ở chơi trong nhà tôi.
– Viên ngoại sao không tìm mối gả cô ấy đi?
– Chưa gặp người hợp ý nên tôi cũng không dám đề nghị.
Vương Thắng Tiên cũng không tiện hỏi tiếp, ăn uống xong cáo từ ra về. Về đến công quán, Vương Thắng Tiên nói với mọi người:
– Từ khi sanh ra đến nay, ta chưa gặp người nào đẹp! Hôm nay đến nhà Điến Quốc Bổn, thấy em gái ông ta, thật là Tây Thi tái thế!
Gia nhân là Vương Hoài trung nói:
– Thưa Thái tuế! Để tôi đi nói với Điền viên ngoại làm mai cho cô ấy tục huyền với lão gia, đại khái là được thôi!
Vương Thắng Tiên nói:
– Được! Ngươi nếu dàn xếp việc này ổn thỏa, ta thưởng cho ngươi 200 lượng.
– Lão gia nhớ lời là được rồi!
Nói xong, Vương Hoài Trung lập tức đến nhà Điến Quốc Bổn đưa ra việc cầu
thân của Vương Thắng Tiên. Điền Quốc Bổn cũng mừng vì đúng với điều mong muốn, bèn đem Ngọc lan gả cho Vương Thắng Tiên. Sau việc đó, Điền Quốc
Bổn ỷ thế kết thân với em Tần Thừa tướng mà kết giao với quan trưởng,
làm đảo lộn nha môn, lật lọng công lý, tung hoành đủ kiểu. Quan Tri phủ
tiền nhiệm là người thanh liêm, không hợp với hắn, nên hắn gởi một phong thơ cho Vương Thắng Tiên, Vương Thắng Tiên vào gặp Tần Thừa tướng tâu
rồi thế nào mà quan Tri phủ bị điều đi nơi khác. Quan Tri phủ Trương Hữu Đức này lại cũng không hợp với hắn. Hắn lại gởi cho Vương Thắng Tiên
một phong thợ Vương Thắng Tiên lại đến ra mắt Thừa tướng, Thừa tướng
hỏi:
– Thân thích của chú là thế nào vậy? Mệnh quan của Hoàng thượng đều không hợp với hắn tả Đâu có thể cho hắn điều khiển được!
Vương Thắng Tiên bị tắc nghẹn không trả lời được, bèn viết thư hồi âm cho
Điền Quốc Bổn, bảo hãy tra xét những cái không hay của quan Tri phủ gởi
về rồi sẽ giúp hắn sau. Điền Quốc Bổn lần trước báo cáo là có hầm ngầm,
lần này lại phái Khưu Thành đem treo đầu người, định cho quan Tri phủ
mất tiếng thanh liêm. Nào ngờ: “Lưới trời lồng lộng, thưa mà không lọt!” đối với tên giặc tội ác tầy trời. Hôm nay, đương ngồi trong đại sảnh
tiếp chuyện quan Tri phủ, thấy hai vị Ban đầu Sài, Đỗ trói Hoa vân Long
đi với Tế Điên tới đại sảnh, Điến Quốc Bổn nổi giận mắng lớn:
– Kẻ nào cả gan dám ở trong nhà ta biện án hử?
Tên giặc đứng rột dậy, định rút dao động thủ. Tế Điên lấy tay chỉ một cái,
trồng cứng Điến Quốc Bổn lại. Lưu Xuân Thái bước tới rút dây sắt trói
nghiến tên giặc. Kê tử nhãn Khưu Thành, Kim sí điêu Dương Khánh nghe
tiếng chộn rộn, nhảy ra rút dao chống cự, bị Tế Điên dùng phép định thân trồng cứng và sai trói lại tất cả.
Quan Tri phủ ra lệnh trở về
nha môn. Lập tức bọn giặc bị áp giải về đến phủ đường. Quan tri phủ
thăng đường, truyền đem những đơn tố cáo ra trình. Giây lát có hơn 20
người đưa đơn tố cáo Điến Quốc Bổn, có người tố cáo hắn cướp giựt vợ
con, có người tố cáo hắn cho vay siết ruộng đất, và nhiếu tội ác khác.
Ngay lúc đó, quan huyện Tây An sai người mời Tế Điên về nha môn uống
rượu. Sau khi Tế Điên đi rồi, quan tri phủ lần lượt hỏi cung các tên
giặc và tạm giam lại đó chờ Tế Điên về sẽ giải đi. Lúc đó, trên đường
phố phủ Khúc Châu, mọi người đều xôn xao bàn tán tin đồn Tế Công ở chùa
Linh Ẩn bắt được Hoa Vân Long, Điền Quốc Bổn, nhị thái gia và tam thái
gia rồi. Tin đồn này lan ra làm kinh động đến hai tên giang dương đại
đạo, một người tên là Truy vân yến tử Diêu Điện Quang, một người tên là
Qúa độ lưu tinh Lôi Thiên Hóa. Hai tên giặc này ở trong nhóm 36 người
bạn kết nghĩa tại huyện Ngọc sơn, lúc này đang ở phủ Khúc Châu, nghe tin Hoa Vân Long bị Tế Điên Hòa thượng bắt đưa về nha môn Tri phủ, Diêu
Điện Quang nói:
– Này Lôi hiền đệ! Chúng ta là bạn kết nghĩa với
Hoa Vân Long, chẳng biết tin này thì thôi, còn đã biết, chẳng lẽ chúng
ta làm ngở Chúng ta hoặc là phá lao cướp ngực, hoặc là giết Tế Điên Hòa
thượng để báo cừu cho Hoa nhị đệ rồi tìm cách cứu Hoa Vân Long ra.
Lôi Thiên Hóa nói:
– Huynh trưởng nói có lý đấy! Chúng mình hãy đi dò xét thử!
Hai người từ trong khách điềm đi ra, tản bộ trên đường phố. Lúc bấy giờ
chiều tối, đã lên đèn, họ thấy phía trước đi lại có hai người hầu đi
theo một ông Hòa thượng kiếc. người hầu nói:
– Bạch sư phó! Ngài có muốn uống rượu không?
– Ta không uống đâu! Ta chính là Tế Điên Hòa thượng bắt Hoa Vân Long đây. Nếu có ai không phục cứ ra đối đầu với ta!
Diêu Điên Quang nghe nói là Tế Điên Hòa thượng, bèn thò tay vào túi định rút dao ra báo cừu cho Hoa Vân Long.