Bạn đang đọc Tế Công Hoạt Phật: Chương 38: Nơi Quán Rượu, Tô Bắc Sơn Gặp Hàn Lão
Tế Điên dẫn Tô Bắc Sơn và cha con Hàn Văn Thành đến một nhà nọ. Bên trong nghe tiếng kêu, có một người đi ra, HànVăn Thành thấy người này bèn nói:
– Phải rồi, người này tới đòi tiền tôi và đưa người tới bắt em gái tôi đây nè!
Tô Bắc Sơn coi kỹ lại là Tô Phước bè Kêu Tô Lộc, Tô Thăng níu Tô Phước lại. Tô Phước đây vốn là người ở huyện Kim Hoa, cha mẹ hắn mang theo lánh nạn, nghèo quá mới bán hắn cho Tô viên ngoại với giá 50 lượng để làm thơ đồng. Từ ngày vào làm thơ đồng, viên ngoại đối xử với hắn rất tử tế, Tô Phước lại có tật xấu là khoái ky cóp tiền bạc, lại hay uống rượu như hũ chìm. Khi say rượu, mở miệng là mắng chửi không kể ai lớn nhỏ. Ngày kia, đồng bạn đầy tớ mới khuyên dứt hắn:
– Tô Phước ơi, anh đừng có làm ồn ào như vậy! Anh hay mắng chửi người ta lỡ viên ngoại nghe được là khổ cho anh đấy!
Tô Phước say lè nhè, nói:
– Tôi nói cho các anh biết, đừng nói là viên ngoại rồi tôi ngán ổng đâu ngay đến hoàng thượng tôi muốn đánh là đánh liền coi ổng làm gì tôi? Viên ngoại là người thường thôi, nghe chửi thì nghe có làm gì được tôi nào!
Đang lúc Tô Phước nói tới đó, viên ngoại ở bên ngoài bước vào. Nghe được tiếng Tô Phước la hét trong nhà, viên ngoại nghĩ thầm: “Cái thằng Tô Phước này quá lắm, tự tung tự tác chẳng coi ai gì hết!”. Lâu nay Tô Phước ra ngoài làm việc càn rỡ, tiếng đồn bất hảo nghe đầy tai viên ngoại, hôm nay lại nghe Tô Phước đang la lối khoác lác bậy bạ trong nhà, viên ngoại bèn nổi giận, sai gia nhân kêu Tô Phước lại, bảo:
– Này Tô Phước, lâu nay mi ra ngoài, mượn thế ta lường gạt lấn hiếp người khác, tự tung tự tác, lại còn rượu chè say sưa, mắng chửi la ối om sòm, ta biết mà chưa thèm nói tới. Hôm nay mi quen nói say sưa, ăn nói càn rỡ như vậy, ta không thể nào dung thứ ngươi được nữa! Đáng lý ra ta giải mi đến nha môn cho họ sửa trị ngươi cho biết thân, nhưng gia đinh ta hiền đức không nỡ làm chuyện ác đức như vậy, chỉ vì ngươi bất nhân, ta đây cũng không thể trọn nghĩa được! Giấy nợ bán mình 50 lượng bạc của mi, ta cũng không cần nữa.
Nói rồi cầm giấy nợ kê lửa đốt bỏ, rồi bảo gia nhân tống khứ Tô Phước ra khỏi nhà, đồ đạc riêng ang theo hết để từ nay không còn bén mảng đến cửa nữa. Tô Phước ra khỏi nhà viên ngoại, mang theo mấy rương đựng quần áo và hơn 200 lượng bạc mà lâu nay chắt mót được, kiếm phòng trọ thuê ở. Trong tay có sẵn tiền, lại tuổi trẻ không người dìu dắt, Tô Phước không có việc làm, suốt ngày lêu lổng và kết giao với một người họ Dư tên Thông có ngoại hiệu là Dư lân giáp. Dư có nhà ở ngõ hẻm thứ hai, nhà chỉ có hai vợ chồng sống bằng nghể dắt mối, thấy Tô Phước tuổi còn nhỏ lại có tiền, Dư Thông mới đưa Tô Phước về nhà mình và kết nghĩa anh em. Tô Phước ở nhà Dư Thông hơn một năm, có bao nhiêu tiền dành dụm đều tiêu xài hết. Dư Thông thấy Tô Phước hết tiền bèn có ý đuổi Tô Phước đi. Tô Phước lại hay cãi vã với Dư Thông, hai bên không nhường nhịn như trước. Vợ Dư Thông ngầm bảo cho Tô Phước biết: “Chú liệu cách kiếm tiền đi chớ! Nếu kiếm tiền không ra thì anh Dư Thông nói rồi đó, không cho chú ở nữa! Chú không có tiền, chỉ ăn không phá gạo, bọn tôi không nuôi nổi chú đâu!”.
Tô Phước nghe nói, chột dạ: “Tiền đã hết, giờ biết tính sao đây?”. Bỗng chợt chớ Hàn Văn Thành lúc mới khai trương mượn viên ngoại mình 200 lạng bạc, hồi đó mình đưa anh ta, giờ kiếm anh ta đòi chắc được tiền. Hôm sau Tô Phước kiếm Hàn Văn Thành đòi tiền, Hàn Văn Thành hứa sẽ bán nhà trả nợ. Hàn Văn Thành cũng không biết Tô Phước đã bị bọn Tô Bắc Sơn đuổi từ lâu rồi. Một hôm Dư Thông nói:
– Tô Phước, chú thiệt có chủ ý đòi tiền Hàn Văn Thành không? Nếu thiệt, tôi có ý như vầy: Hiệu La công tử ở Tỉnh Nhai muốn bỏ ra vài ba trăm lạng bạc để mua một nàng hầu. Chúng ta đưa người đến kiếm Hàn Văn Thành đòi tiền, nếu Hàn Văn Thành có thì thôi, còn nếu không thì sẵn em gái anh ta đó, diện mạo xinh đẹp đáo để, chúng ta cướp đem về bán cho La công tử được vài trăm lượng đâu có mất, chú tính thế nào? Còn chờ Hàn Văn Thành bán nhà trả hả, biết đến chừng nào bán được mà chờ?
Tô Phước nghe cũng có lý, bèn nói:
– Phải đó, anh đi quy tụ người đi, ngày mai chúng ta sẽ đi đòi nợ, nếu anh ta không có tiền thì ta cứ bắt quách em gái của anh ta cho xong việc.
Dư Thông đi ra rủ rê một lát được hơn 20 tên đều là dân đầu trộm đuôi cướp. Hôm sau Tô Phước dẫn Dư Thông, cả vợ Dư Thông là Mã thị cùng bọn giựt dọc đi đến nhà Hàn Văn Thành đòi nợ. Hàn Văn Thành ra nói:
– Này Tô quản gia, tôi đã nói nhờ anh về thưa lại với viên ngoại chờ tôi bán nhà xong, biến sản nghiệp này thành ra tiền mới trả được cho người. Sao hôm nay anh còn đến nữa?
– Viên ngoại tôi nói chờ bán nhà lâu quá, bây giờ anh không có tiền hả, viên ngoại tôi bảo bắt em gái anh trừ nợ.
Nói rồi, Mã thị dẫn bọn kia áp tới bắt Hàn cô nương trói lại đẩy lên xe chạy đi. Hàn Văn Thành cản lại, bị bọn ấy đánh ột trận, Hàn lão trượng chạy ra can ngăn cũng bị xô ột cái xiểng niểng, những người hàng xóm thấy bất bình nhảy vào can thiệp cũng bị đánh nốt. Bọn ấy đẩy cô gái về tuốt nhà Dư Thông, Mã thị lúc này đóng vai bà mối, đến nhà họ La ở Tỉnh Nhai thương lượng với giá 400 lượng bạc. La công tử nói:
– Hãy về đi, lát nữa ta cỡi ngựa đến xem rồi sẽ ngã giá.
Bọn Dư Thông, Tô Phước ở trong nhà chờ La công tử đến xem mặt cô gái. Khi Tế Điên đến gọi, Tô Phước đinh ninh là La công tử đến chứ chẳng ai khác bèn vội vàng chạy ra xem, té ra người đến không phải là La công tử mà là Tô Bắc Sơn, cha con Hàn Văn Thành và Tế Điên. Tô Bắc Sơn nổi giận đùng đùng thét bảo Tô Thăng, Tô Lộc bắt trói Tô Phước lại. Dư Thông chạy ra can thiệp cũng bị bắt nốt. Kêu quan chức địa bảo ở địa phương giữ lại không cho chạy đi. Tô Bắc Sơn là nhân vật tiếng tăm ở địa phương nên nghe gọi là địa bảo tới ngaỵ Phần Hàn Văn Thành chạy vào nhà trong coi thử, thấy Hàn cô nương đang bị trói ghịt hai tay, nếu không bị trói cô nương đã tự vận rồi! Đang hồi nguy khốn ấy, Hàn Văn Thành vào đúng lúc, cắt dây mở trói đưa lên kiệu trở về nhà với Hàn lão trượng theo hộ tống. Bây giờ trời đã nhem tối, Tô Bắc Sơn nói:
– Bạch sư phó, bọn Tô Phước này ta đem tống lên nha môn ở huyện Tiền Đường để họ xử phạt cho rồi!
– Không cần, cứ đưa hai đứa nó về nhà ông đi, lát nữa ta có việc cần đến chúng nó!
Tô Bắc Sơn rất tin phục Tế Điên nên bảo gia nhân áp dẫn bọn Tô Phước về nhà mình. Khi về đến nhà Tô viên ngoại thì đêm đã quá canh, dặn bảo giữ bọn Tô Phước ở nhà ngoài, chỉ Tô Bắc Sơn và Tế Điên thẳng vào thư phòng. Tế Điên nói:
– Bữa nay Hòa thượng ta không muốn ngồi đây!
– Bạch sư phó, Ngài muốn ngồi ở phòng nào?
– Ta hôm nay muốn ngồi ở phòng ngủ của ông hà!
– Bạch sư phó, lão nhân gia đến nhà của đệ tử cứ xem như là nhà của mình, muốn ngồi đâu mà chẳng được.
Nói rồi sai Đắc Phước xuống tin cho thái thái hay để dọn phòng cho có ngăn nắp và tránh sang phòng khác gấp, lát nữa Hòa thượng và viên ngoại sẽ xuống tới. Vừa đến trước phòng, Tế Điên nói:
– Tới rồi hả, đúng hẹn ghê!
Tô Bắc Sơn lấy làm lạ, hỏi:
– Bạch sư phó, người hẹn hò với ai vậy?
– Có hẹn thật mà không thấy chưa chưa kể là đúng hẹn.
Nói rồi Tế Điên cùng Tô viên ngoại, Hàn Văn Thành bước vào trong nhà, Trần Lượng nghe tiếng Tế Điên nói oang oang bên ngoài, nhìn qua rèm giường quả đúng là Tế Điên đến thật. Trong phòng có một bàn bát tiên với mấy cái ghế, Tế Điên vào liền ngồi ngay cái ghế chánh, Tô viên ngoại và Hàn Văn Thành ngồi hai bên, Tô viên ngoại nói:
– Thưa sư phó, bây giờ mình uống rượu trước hay uống trà trước?
– Cái đó khoan đã, bây giờ biểu tụi nhỏ đem Tô Phước lại đây cho ta!
Giây lát gia nhân dẫn Tô Phước đến, Tế Điên nói:
– Này Tô Phước, bữa nay hãy nói thật cho Hòa thượng ta nghe đi! Ai xúi biểu ngươi làm chuyện động trời này! Nói thiệt đi, rồi bọn Hòa thượng ta tha cho, còn không chịu nói thiệt hả, ta sẽ gởi ngươi lên quan để họ trị giùm!
Tô Phước nghe nói mấy lời đó rồi, chính hắn cũng biết Tế Điên là người thông suốt quá khứ vị lai, không phải tầm thường, nên không dám giấu giếm, bèn thưa:
– Hòa thượng hỏi đến, tôi xin trình thưa: Sau khi bị Ông đuổi ra khỏi nhà, tôi thuê phòng trọ để ở. Gặp Dư lân giáp Dư Thông đưa tôi về nhà cho ở, áo quần tiền bạc của tôi anh ấy mượn lần hết, khi hết tiền rồi anh ấy định đuổi tôi đi. Vợ anh ấy nói cho tôi biết, vì tôi không có tiền trọ nên họ không cho ở nữa. Trong lúc túng ngặt, tôi bỗng nhớ ra anh Hàn Văn Thành có thiếu ông chủ 200 lượng bạc, số bạc này chính tôi đem giao cho anh ấy. Nhớ ra rồi tôi bèn tới đòi để đem tiền về xài đỡ, nào ngờ nhằm lúc anh ấy không có tiền. Dư Thông nghe biết việc này bèn biểu tôi, hãy cướp em gái của anh Thành đem đi bán cho La công tử ở Tỉnh Nhai, bắt người trừ nợ là xong việc. Dè đâu việc này bị Ông chủ biết được bắt đem về đây, những việc vừa rồi tôi xin trình thưa hết, không dám giấu giếm điều chi.
Tế Điên nghe trình xong bèn kêu:
– Bây đâu, dẫn nó lại trước giường, bắt nó quỳ xuống!
Trần Lượng đang nấp dưới gầm giường nghe không sót một chi tiết, tự nhủ thầm: “Eo ôi, mình bậy dữ đa! Thật ra viên ngoại Tô Bắc Sơn là người tốt, việc bậy bạ này là do bọn nó làm cái chuyện “gian thần giả truyền thánh chỉ” đây mà. May mà Tế Công lão nhân gia đã tới kịp lúc, nếu không ta bữa nay giết lầm người vô tội”.
Tế Điên bên ngoài lấy tay chỉ điểm thinh không, nói:
– Nhìn cho kỹ nó đi để ngày mai báo ứng nó, khi khổng khi không muốn cầm dao giết người ta, to gan thiệt. Bây giờ biết lỗi mình chưa?
Tô Bắc Sơn nghe nói là lạ, ngạc nhiên hỏi:
– Thưa sư phó, lão nhân gia nói chuyện với ai vậy?
– Ông không biết đâu, cứ ngồi mà xem, đừng nói nhiều! Bây đâu, dẫn Dư Thông vô đây cho ta.
Lát sau gia nhân dẫn Dư Thông vào quỳ trước mặt Hòa thượng. Tế Điên lấy tay điểm điểm, nói:
– Này Dư Thông, ngươi thật là lớn mật quá, bộ tưởng những việc bọn ngươi làm Hòa thượng ta không biết hay sao? Sự việc như thế nào, tình thiệt khai hết ra đi, Hòa thượng ta sẽ tha tội chết cho, còn không chịu khai thiệt, ta sẽ đem ngươi trình với quan sở tại trị phạt cho biết mùi đòn bổng.
– Thưa chư vị, chư vị đừng trách tôi, việc này là do Tô Phước kiếm con nợ của ông chủ để đòi tiền thiếu. Tôi không dính vào việc ấy.
– Tuy Tô Phước tìm con nợ của ông chủ đòi tiền thiếu thật, mà chuyện tác tệ này không phải do ngươi bày biểu à?
Dư Thông nghĩ bụng: “Việc này không nói thật không xong. Chi bằng mình nói thiệt rồi năn nỉ Hòa thượng xin tha thứ để thả mình ra”. Nghĩ đoạn liền nói:
– Bạch Thánh tăng, người khỏi cần tra hỏi nữa! Việc này là do tôi lầm lẫn, nhân vì Tô Phước ngụ nhà tôi, muốn kiếm Hàn Văn Thành để đòi tiền mà đòi không được, bọn tôi mới bàn tính với nhau là bắt người để trừ nợ.
Tế Điên gật đầu, nói:
– Dẫn nó lại quỳ trước giường đi! Ngươi đã nghe rõ hết chưa?
Trần Lượng nghĩ thầm: “Chắc là Tế Công lão nhân gia đã biết mình ở dưới này quá!”. Tế Điên cười ha hả, nói:
– Cái gì mà biết với chẳng biết, nếu chẳng biết thì ta tới đây làm chỉ Ta bảo ngươi nhìn cho kỹ mặt hai thằng này, để ngày mai báo ứng nó nhé!
Tô Bắc Sơn nói:
– Thưa sư phó, người nói chuyện với ai vậy?
– Ông không cần biết làm gì!
Tô Bắc Sơn mới bảo dọn tiệc rượu lên. Tiệc dọn xong, Tô Bắc Sơn nói:
– Này Hàn hiền đệ, chúng ta tuy giao dịch trong buôn bán nhưng có giao tình. Đại khái, ta vốn là người thế nào, chú cũng biết, ta đâu thể làm cái chuyện thương thiên hại lý ấy được.
Hàn Văn Thành nói:
– Cũng là lầm lẫn thôi, tôi xin chịu tội với anh.
– Thôi, hãy rót rượu cho Thánh tăng đi!
Hòa thượng nói:
– Rót rượu là chuyện nhỏ, ta nghe hình như ở đây có mùi.
Tô Bắc Sơn hỏi:
– Có mùi gì đâu?
– Mùi ăn trộm.
– Làm gì có mùi ăn trộm ở đây?
– Dưới gầm giường ấy (sàn để hạ).
Tô Bắc Sơn lật đật kêu người đi bắt trộm.