Bạn đang đọc Tế Công Hoạt Phật: Chương 13: Quảng Huệ Tăng Cuồng Ngôn Mắc Họa
Có thơ rằng:
Mây chó vành trăng sắc bạc màu
Cũng không vinh nhục, cũng không sầu
Gặp nhau tâm sự quên năm tháng
Núi vẫn xanh rì nước chảy mau.
Dương Mãnh chạy ra ngoài. Trần Hiếu cũng đi theo. Hai người đi ra xem quả là Tế Điên, nói:
– Bạch sư phụ, lão nhân gia làm gì mà kêu to dữ vậy?
Tế Điên nói:
– Ta tới đây chúc thọ lão thái thái mà bọn nó chê ta rách rưới, chẳng chịu vào thưa bẩm.
Trần Hiếu, Dương Mãnh nói:
– Bọn nó chỉ nghĩ đến lợi thôi.
Trịnh Hùng cũng từ bên trong đi ra tới, thấy một vị Hòa thượng kiếc, nói:
– Hai vị hiền đệ không ở trên phòng khách uống trà, ra đây làm gì?
Dương Mãnh, Trần Hiếu nói:
– Chúng tôi hôm nay xin giới thiệu với huynh trưởng người mà chúng tôi thường đề cập đến. Đây là Tế Công thiền sư ở chùa Linh Ẩn đó.
Trịnh Hùng nói:
– Thì ra là Thánh tăng đây, đã lâu ngưỡng mộ đại danh, hôm nay may mắn được gặp, thật là phúc đức ba đời.
Tế Điên nói:
– Hôm nay là lễ mừng đại thọ của lão thái thái, tôi đưa chút lễ vật đến thân tự chúc mừng người.
Trịnh Hùng thấy Hòa thượng áo quần lam lũ giống như kẻ ăn xin, làm sao có thể đưa vào khách sảnh được, đưa mắt ngó Dương Mãnh và Trần Hiếu, lại không tiện từ chối, trong lòng còn do dự chưa định. Kế nghe Tế Điên nói:
– Ta đến đưa chút lễ vật chúc thọ thôi chớ không vào ngồi ở phòng khách đâu. Qúy phủ cao bằng quý hữu rất nhiều mà ta lại không có áo quần lành lặn.
Trịnh Hùng nghe nói thầm mừng, nhưng ngoài miệng nói vài lời giả lả:
– Hòa thượng đến đây thì có hề chi, xin mời vào.
Dương Mãnh cũng muốn Tế Điên đi vào để xem lời của Quảng Huệ nói có đúng không. Tế Điên nói:
– Trịnh đại nhân đã có lời mời, ta làm sao không đi chúc thọ lão thái thái?
Trịnh Hùng cũng không tiện cản ngăn, bèn cùng Tế Điên đi vào phòng khách. Tế Điên kêu người hầu đem bàn bát tiên ra để ngay chính giữa, trên trải thảm đỏ. Tế Điên móc thịt chó và các vật ra, rồi ngồi một bên. Trịnh Hùng mắt thấy giận tím mặt lại, ngặt có Trần Hiếu, Dương Mãnh không tiện phát tác, còn phải đến cám ơn Tế Điên rồi kêu gia nhân đem quẳng đi. Người trong phòng tiệc, Tế Điên quen biết phân nữa. Hầu bàn dọn cơm rượu lên, Tế Điên đứng dậy tới các bàn mời rượu, mời đến bàn Quảnq Huệ, Quảng Huệ ngạo nghễ ngồi cao, không thèm nói một lời. Mời xong, Tế Điên trở về bàn uống rượu.
Kế nghe Quảng Huệ nói:
– Thưa Trịnh đại quan nhân, hôm nay tôi tới đây, một là chúc thọ, hai là muốn ở trước mặt lão thái thái hiếu kính một trò mọn, biến một vật, trên trời biết bay, trong nước biết lội, trong cỏ lại nhảy. Xin người hãy ra sau thưa bẩm, tôi ở ngoài sẽ biến ra cho lão thái thái ở trong đó xem.
Trịnh Hùng nghe rồi nói: Được.
Rồi đi vào phía sau, thấy các bà vợ thân hữu đang vây quanh tiếp chuyện với lão thái thái. Trịnh Hùng nói:
– Thưa mẹ, hiện có Quảng Huệ tăng ở Tam Quan miếu muốn biến một pháp thuật ẹ xem đó.
Lão thái thái vừa nghe, giận đến xanh cả mặt, nói:
– Mày với Hòa thượng kia dám cười ta hả? Mau biểu thằng trọc đó đi cho rảnh. Mắt ta đã mù hai năm rồi, mày còn bảo xem coi pháp thuật gì nữa?
Trịnh Hùng nghe nói mới chợt hối hận, vội thưa:
– Xin mẹ bớt giận, con nhất thời quên lú mất!
Các vị nữ thân ở một bên đều nói:
– Nhưng nhưng ơi, xin bảo ông ấy biến cho tụi con xem.
Lão thái thái lúc đó mới bảo:
– Này Trịnh Hùng, con ra bảo ông ấy làm phép đi.
Trịnh Hùng trở ra phòng khách, nói:
– Xin đại sư phụ thi triển pháp thuật đi.
Hòa thượng bảo đem một cây kéo, một tờ giấy rồi cắt khá nhiều bươm bướm. Ông ta cũng có chút tài năng trong miệng râm râm đọc chú, thổi một hơi tiên khí vào, tức thì thấy một đôi bươm bướm bay thẳng vào nhà trong. Ai nấy đều hoan hô vang dậy.
Dương Mãnh và Trần Hiếu đồng nói với Tế Điên:
– Bạch sư phụ, người cũng nên tỏ ọi người biết chút thủ đoạn đi.
Tế Điên bèn đứng dậy nói lớn:
– Ta cũng muốn biến nữa.
Nói xong, niệm “Án ma ni bát mê hồng, án sắc lịnh hích”, tức thì hơn ba mươi con cào cào bay nhảy lung tung khắp sảnh đường. Ai nấy ngạc nhiên, cúi đầu nhìn lại, chiếc đũa trên bàn đâu mất, cả sảnh đường cười rộ. Tế Điên lấy tay chỉ một cái, bầy cào cào biến mất, mọi người vẫn có đủ hai chiếc đũa. Mọi người đều xưng tụng lạ kỳ.
Quảng Huệ thấy mọi người đều khen ngợi Tế Điên, mặt tối sầm lạI không vui, nói:
– Thưa Trịnh đại nhân, tôi xin hiếu kính lão thái thái một chén canh.
Nói rồi đứng dậy lấy một cái túi vải để úp trên bàn, trong miệng đọc chú lâm râm, khi giở túi ra thấy có sẵn một tô canh ngon, giống hệt như vừa mới nấu còn sôi ục ục. Tế Điên lấy tay chỉ một cái, tô canh đó đang bưng úp đổ trên đầu Quảng Huệ. Cả người và đầu cổ của Quảng Huệ bị nóng đỏ hồng. Mọi người vỗ tay cười lớn. Quảng Huệ xấu hổ lấy tay lau lia lịa rồi nói:
– Thưa quý vị, hôm nay tôi muốn ở trước quý vị thi triển pháp thuật một phen, không ngờ bị kẻ tiểu nhân phá rối. Bây giờ tôi xin dốc hết tài nghệ thi triển pháp thuật, biến ra quả đào tiên, kính mời lão thái thái.
Mọi người đều nghĩ rằng, bây giờ đương tiết tháng tư, đào cũ đã hết lâu rồi, đào mới hãy còn non choẹt. Đương lúc trái mùa này, có được mới tân kỳ! Quảng Huệ vừa niệm chú, Tế Điên đi tới nói:
– Ông biến rồi đừng giở ra nhé, để ta đoán thử xem!
Quảng Huệ nói: Cứ việc đoán thử.
Trong miệng lại đọc:
Thọ đào một giỏ hiến đường tiền
Dâng hiến đường tiền bất lão tiên
Hôm nay biến được phù dung qua?
Tuổi thọ như đào bách vạn niên.
Đọc xong, liền thấy trong bao nổi gồ lên.
Tế Điên nói: Ông đọc sai rồi.
Quảng Huệ nói: Ta đọc sai thì ông đọc đi!
Tế Điên đọc:
Quả đen một giỏ hiến đường tiền
Dâng hiến đường tiền bất lão tiên
Hôm nay biến được cà bốn qua?
Thịt dê xào dấm tỏi thơm liền.
Quảng Huệ mở ra xem, thì là bốn trái cà dài. Cả phòng cười rộ. Quảng Huệ giận đến đỏ mặt tía tai! Trịnh Hùng sợ Quảng Huệ bẽ mặt, vội kêu gia nhân bưng vào. Gia nhân tên Triệu Phước bưng đến đầu đại sảnh nhìn lại đúng là bốn trái đào lớn, nói:
– Cái gì kỳ vậy, thiệt là đáng giận! Ta phải trở ra kêu mọi người xem lại.
Nói rồi quay trở ra khách sảnh, mọi người coi lại đúng là bốn trái cà. Trịnh Hùng nạt:
– Triệu Phước, bộ mi điên hả, còn đem trở ra làm chi vậy?
Triệu Phước tức giận quay quả đi vào, giở ra xem thì là đào thiệt. Bèn nghĩ: “Thôi, để ta ăn quách cho rảnh”. vừa muốn ăn, Tế Điên đuổi theo sau lưng, nói:
– Triệu Phước ngươi làm gì đó?
Triệu Phước nói:
– Người ta biến ra trái đào, còn ông dùng phép gì mà mắt thiên hạ vậy? Tôi muốn ăn trái đào đó.
Tế Điên lấy tay chỉ một cái, nói:
– Ngươi cứ ăn thử.
Triệu Phước cầm lên cắn một miếng, răng như muốn bể, coi lại là đào bằng gỗ. Tế Điên nói:
– Ngươi đem vào cho lão thái thái ăn đi.
Triệu Phước cầm đem vào, lão thái thái ăn vào, nước đào ứa ra miệng trông rất ngon lành. Triệu Phước bèn nghĩ thầm: “Kỳ lạ quá!”. Rồi quay quả đi ra. Ngoài kia, Quảng Huệ ngồi lặng thinh không nói lời nào.