Đọc truyện Tây Thu Tiểu Công Chúa – Chương 20: Vẻ đẹp tâm hồn
Bọn nó bảo tớ tránh Khôi? Lẽ nào bọn này yêu thầm Khôi nên ghen? Năm thằng yêu Khôi? Một lũ Bi Di hả?
Móc đâu ra lắm thế?
Hay là toàn fan ruột của chị Chi đây? Đúng, có khả năng lắm chứ!
-“Được rồi, tớ tránh Khôi là được chứ gì?”
BỐP.
Lại một bên má nữa sưng vù, điên mất. Cái bọn điên, dám cậy đông bắt nạt tớ, dám đánh con gái, hèn, hèn lắm.
Một lũ hèn.
Tính ra không nói lý được rồi, lâu la kề cà là mình chỉ có thiệt thôi. Tớ đành phải lấy hết sức kêu lớn, các chú công an tới kìa rồi nhân lúc bọn nó lớ ngớ quay ra thì nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy thục mạng.
Mấy đứa cũng có đuổi theo, nhưng tội nghiệp các đồng chí bị cắt đuôi hết. Thu đây giải ba cấp thành phố đấy nhé, nếu đội hình đấy có Khôi hay cái bạn trường Việt Pháp thì may ra mới bắt được tớ thôi.
Về đến lớp mà thở hổn hà hổn hển, tu hết sạch chai nước khoáng của Cún.
-“Xin lỗi…Thu…đến…muộn…bài…tập…làm…hết….chưa…Thu…còn…”
-“…”
-“Bài…ba…khó…quá…”
Đang định với vở Khôi xem bài thì tay bị cậu ấy giật chứ, xong lại cứ lôi hết má này tới má kia của tớ ra xem xét. Xem chán thì lườm tớ mới hãi hùng chứ, tớ chưa lườm cậu ấy thì thôi nhé, bực cả mềnh luôn ý.
-“Đừng có mà nhìn Thu như vậy, tất cả là tại Khôi còn gì?”
Eo, mắt ngây thơ chưa kìa, đừng tưởng tớ không biết nha, cậu cũng ghê gớm lắm chứ đâu có hiền lành vô tội như vẻ thường thấy.
-“Tớ vừa bị chúng nó vả cho hai phát đấy, vì tội gì Khôi biết không? Tội chơi với cậu ý, thôi Thu sợ lắm rồi, sợ tới tốt nghiệp luôn à, hết hôm nay không dám gần Khôi nữa…”
-“…”
-“ May mà Thu chạy nhanh không thì hôm nay gãy răng cũng không biết chừng…có mỗi mấy cái răng, cái sứt cái gãy, chán đời không tả nổi…”
-“…”
Cằn nhằn một thôi một hồi mới nhớ chứ, lúc nãy vội vã quá, quên cả em xe đạp ở đó, tài sản lớn nhất của Thu, ôi dồi ôi, chết tôi. Lúc lao xuống thì em nó đã bị hội fan cuồng của Chi cô nương ăn hiếp đến tơi tả rồi.
Khổ thân em, bánh một đằng, khung một nẻo. Khổ thân chị, buồn thối hết cả người, Khôi ngồi cạnh vỗ về dỗ dành cũng không ăn thua.
Xong thì khóc, mới đầu chỉ sụt sịt thôi, nhưng lúc mang ra ông sửa xe ông bảo chịu thì tớ không kiềm nổi, nức nở luôn. Hỏng xe rồi lấy gì mà đi học? Lấy gì mà đi ship hàng? Mua xe mới thì tiền đâu? Vừa bán lại xe cũ tính theo giá sắt vụn được có gần bốn chục ngàn thôi à.
Hôm ấy đúng là phải mất một lúc mới trấn tĩnh tinh thần để tiếp tục ôn thi ý, nhưng mà vẫn buồn, xót lòng xót ruột. Đã vô sản thì chớ, lúc về lại bị chặn lần hai. Lần này, không phải bọn kia, mà là Khôi.
Bạn đạp con xe hồng rực sến súa, bấm cái chuông bính boong rõ ngứa tai. Tự dưng xuống giật lấy balô Thu vứt lên giỏ, tống Thu lên yên sau, không nói không rằng đèo về nhà.
Eo, cậu ấy còn cười mỉm, đẹp trai ơi là đẹp trai, đáng yêu không đỡ nổi luôn, tớ chả thấy rầu rĩ nữa ý, thế mới tài chứ!
Vừa hay tới cổng chợ thì thấy cái ôtô màu đen quen thuộc, Khôi nhét vào tay Thu một mẩu giấy. Giấy viết, tại Khôi nên Khôi đền Thu xe mới.
Với tớ, là cả gia tài.
Nhưng với cậu ấy, lại dễ dàng cứ như mua một thanh đậu phụ.
Thế giới của bọn tớ, cách xa thật là xa.
Tớ tất nhiên thích xe mới, khổ nỗi biết chắc ba mẹ không đồng ý nhận thế đâu nên từ chối. Khôi cũng chẳng ép, cậu ấy mang xe về nhà, mỗi tội là từ hôm ấy, ngày nào cũng qua chở Thu đi học.
Mới đầu hơi ngại nha, nhưng sau tớ thừa nhận là cứ thích thích, thậm chí sáu rưỡi sáng đã mong mong ngóng ngóng rồi ấy.
Từ lúc đi cùng Khôi chẳng có ma nào chặn đánh cả, thỉnh thoảng tiện thể ship tào phớ thì các chú các cô luôn tip cho nhiều nhiều. Quả thật, người đẹp làm việc gì cũng thuận lợi hơn người xấu nhỉ?
Ba mẹ nghe chuyện con xe cũ cũng không trách mắng gì cả, nói chung đột nhiên tớ thấy mọi thứ chẳng hề tồi tệ như tớ tưởng tượng, hình như còn tuyệt vời hơn ý chứ. Cảm giác cong mông đạp xe đến trường và cảm giác ngồi “thung thướng” hưởng thụ đằng sau nó khác hẳn ý các cậu ạ.
Ngày qua tháng lại, rồi cũng tới lúc thi HSG toán cấp thành phố.
Rồi cũng tới lúc biết kết quả. Trường tớ được một giải nhất, năm giải ba. Giải nhất của ai thì chắc không cần phải nói nữa. Ba mẹ nghe tin tớ có giải thì mừng lắm ý, cười phớ lớ từ sáng tới tối, ai sang mua đậu phụ cũng khoe nha. Bà con trong phố tới chơi uống trà chúc mừng náo nhiệt cả lên.
Một lần nữa, Tây Thu lại trở thành đề tài bàn tán của cả khu, là “tấm gương sáng” để các cô các chú dạy con, thật ngại mà. Tớ cười cười lấy lệ thôi chứ trong lòng, quả thật, chẳng vui vẻ gì.
Giải ba, suốt ngày giải ba.
Số tớ nó gắn liền với cái giải ấy rồi hay sao ý.
Luôn luôn như vậy, không bao giờ bứt phá được. Sống mà chẳng tiến bộ tý gì, cứ dậm chân tại chỗ thế này thì chết, chết mất thôi.
Chưa lĩnh thưởng nhưng cô chủ nhiệm thưởng nóng cho Khôi năm trăm, cho Thu một trăm. Tiền giờ cũng chẳng làm tớ vui lên được ý, nói chung là nản, thất vọng về bản thân, chán.
Đã thế có người còn suốt ngày huých tay đá chân mới đểu chứ, sầu đời mà cũng không được yên là thế nào? Tớ não nề thở dài thườn thượt.
-“Nguyễn Hoàng Trọng Khôi, cậu cứ như đỉnh Everest vậy, tớ mãi mãi, chẳng bao giờ chạm đến được.”
Khôi cười hiền, khẽ đặt tay tớ vào lòng bàn tay của cậu ấy, sau đó dùng bút bi viết lên vài chữ.
“Đang chạm rồi đây này.”
Hả?
Ăn gì mà tự dưng ngu thế? Không phân biệt được đâu là nghĩa đen, đâu là nghĩa bóng hả?
Chán Khôi luôn nha.
Cậu ấy ngồi chơi với tớ một lúc thì đi đâu mất ý. Rồi lát sau không hiểu có vụ gì mà cả lớp rủ nhau kéo hết xuống chỗ cây phượng khu nhà B, rồi dần dần nháo nhác cả khối, sau đó là cả trường.
Ôi dồi ôi, không thể tin được, Khôi bán xe. Trai đẹp đeo biển 99K bán xe hồng rực, hót hòn họt luôn. Các bạn, các chị tranh nhau mua nha, ồn ào cả một khu. Khổ là cậu này oái oăm, 99K thì ai cũng có, nhưng điều kiện của cậu ấy là, phải trả bằng tiền có bốn số seri cuối là 4372. Cả lũ nháo nhác luôn à, Chi kìa, gọi hẳn cho fan club luôn kìa.
Thu thấy giá “hạt dẻ”, cũng thử vận may. Trời đất quỷ thần ơi, cứ như là mơ ấy, chính cái tờ 100K cô chủ nhiệm cho lúc nãy có seri như thế chứ. Khiếp, tớ sướng phát rồ luôn, ra sức đẩy đám đông, mồm năm miệng mười gọi bạn.
-“Tớ có nè, có nè, bán cho tớ đi, Khôi ơi, 100K tính không Khôi?”
Bạn gật đầu cái rụp, nhận tiền thành giao xe, trả tớ một ngàn tiền thừa. Ví của bạn mà cũng có tờ một ngàn ư? Khôi còn nhúng cái bút vẽ vào sơn trắng, điệu nghệ viết lên khung hồng mấy chữ “Tay Thu – Little Princess”. Mọi chuyện suôn sẻ quá à, cảm giác cứ như mơ ý nhỉ?
Mà thôi, kệ xừ đi. Mua được hàng đại hạ giá thế là sướng rồi.
-“Khôi muốn sưu tập tiền à? Số 4372 ấy, có ý nghĩa gì đặc biệt lắm phải không? Nếu cậu thích thì cứ bảo, tớ đi bán hàng hay có tiền khách trả lắm, tớ sẽ chú tâm rồi đổi cho cậu?”
Có người giật nảy, sau đó nhìn tớ lắc đầu, ra điều không cần nữa.
Xe này cũ rồi, nhưng cũng tính là xe mới, Thu đèo Khôi nha, lượn ra lượn vào rất là phởn mà, toe toét cả buổi luôn.
Chuyện hai người cao điểm nhất được thành phố chọn đi thi HSG Bắc Bộ thì tớ biết rồi, nhưng có điều không ngờ được bạn kia là nữ, tên Thu Minh. Phục thật đấy, con gái mà học giỏi ơi là giỏi.
Các buổi chiều Minh sang trường tớ học đội tuyển với Khôi, thầy dạy riêng hai bạn thôi. Thỉnh thoảng có hôm bạn ấy cũng lên lớp tớ chơi, bọn con trai phải gọi là xoắn hết cả quẩy.
Xinh thì không bằng Chi đâu, nhưng “bạn mới” mà, bao giờ chả gây sự chú ý hơn. Với lại nhìn có thiện cảm lắm ý, không trang điểm son phấn gì cả, nói chuyện dịu dàng đáng yêu lắm.
Đặc biệt theo đuôi Khôi suốt luôn, hại bọn con gái tức gần chết. Sự thù ghét của bọn nó bây giờ chuyển hết từ tớ sang Minh rồi. Tớ nghĩ cũng có gì nghiêm trọng lắm đâu, bạn ấy quen mỗi Cún, hai người còn trao đổi bài vở, hay đi với nhau là đúng rồi.
Đấy là tớ nghĩ thôi.
Tiếc rằng, cảm xúc của tớ, nó lại không được hào phóng như thế. Tim gan bức bối, ruột rà ngứa ngáy, tưng tức kiểu gì ấy, không rõ nữa.
Chẳng biết Khôi có thích Minh không nhỉ? Xinh như thế cơ mà? Vừa xinh vừa giỏi nha, dễ thương nữa.
Eo, chỉ có thằng ngu mới không thích thôi.
Có hôm tớ đi ship tào phớ qua trường thấy hai người đó còn đứng trước cổng thảo luận hăng say lắm cơ. Ờ nhưng Khôi mà, chủ yếu Minh nói, còn Khôi thì gật đầu viết viết thôi. Đúng là bạn cùng tiến, đẹp đôi thật đó.
Xem kìa, bàn bài thì cứ thế mà bàn, vẫy vẫy tay cái gì? Thu không nhìn thấy Khôi đâu nhá, tớ lơ cậu ấy luôn.
Đạp được một lúc ngẫm lại cũng không hiểu chính mình nữa, sao cái thái độ nó lại méo mó như vậy nhỉ?
Chẳng biết nữa, Thu bực bực tức tức từ đó tới tối luôn, làm ba mẹ cứ hỏi han hoài không dứt. Tớ lúc đầu còn giấu, sau thì tích tụ lâu quá thế là vừa cắn miếng đậu sốt vừa nhỡ mồm than thở.
-“Con đã xấu còn kém cỏi, chả bù cho bạn ý, vừa xinh vừa giỏi.”
Ba tớ phì cười chứ.
-“Cuộc sống mà, lúc nào chả có người ưu tú, con chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi, không nhất thiết phải trông vào người khác mà thòm thèm ghen tỵ…”
-“Nhưng con…”
-“Tây Thu biết tướng mạo đẹp hay xấu là phụ thuộc vào đâu không?”
-“Do trời cho chứ còn gì ạ, trời cho xấu thì xấu, cho đẹp thì đẹp…”
-“Không hẳn đâu con, vẻ đẹp của con người còn toát lên từ nội tâm. Người ác độc hay càu nhàu thì vẻ mặt thường nhăn nhó dữ dằn, người thiện lương vui vẻ thì có khuôn mặt phúc hậu…”
Lý thuyết suông, không tin.
Tớ liền tranh luận lại với hai cụ, tại Thu thấy đâu có đúng đâu, đầy người xấu tính mà vẫn xinh đấy thôi, cái chị gì ngoại tình với ba Khôi đó, đẹp ngất ngây đi à.
-“Đó chỉ là chút hào nhoáng bên ngoài thôi, trông mãi cũng nhàm. Ngược lại nếu một người sống có tâm có đức, vui vẻ khoáng đạt thì sẽ khiến cho người xung quanh cảm thấy yêu thương thoải mái khi ở cùng. Ở họ toát ra khí chất riêng biệt, với phụ nữ người ta hay gọi là duyên ngầm đó, càng ngắm càng thích, càng nhìn càng yêu…”
Ừm, cũng có lý nhỉ? Mẹ giỏi ghê ta, ai dạy mẹ không biết? Ba mẹ nói chuyện linh tinh nhiều lắm. Mặc dù tớ chưa hiểu hết được những gì các đồng chí truyền đạt, cũng chưa đồng tình một trăm phần trăm, nhưng dù sao bây giờ lòng dạ nhẹ nhõm đi nhiều lắm ý.
Đúng vậy, Tây Thu có thể không phải cô gái xinh đẹp nhất.
Nhưng Tây Thu, nhất định sẽ là cô gái có nụ cười rạng rỡ ấm áp nhất.
Hôm chủ nhật tuần đấy, vừa chuẩn bị đi ship hàng chuyến đầu tiên đã gặp Khôi đứng đợi ngoài cổng. Cậu ấy mặc chiếc quần ngố màu ghi và áo phông xanh. Chẳng biết do áo quần đẹp hay do Khôi đẹp nữa, nhìn choáng váng quá à. Thu ngất ngây con gà tây luôn.
Tớ cười ngượng, Khôi cười tủm. Rốt cuộc bạn đèo tớ đi nha. Vẫn như mọi lần, ai đó ngoan ơi là ngoan, có tiền khách tip là cho Thu hết, thỉnh thoảng đi mệt mệt còn mua kem cho tớ nữa, thích lắm.
Tớ luyên thuyên vài chuyện linh tinh với cậu ấy, hỏi han vớ vẩn, xong không hiểu sao chẳng kiềm được ý, buột miệng bâng quơ.
-“Minh xinh hiền giỏi như vậy, chơi cùng chắc sướng lắm nhỉ? Khôi…Khôi…thích Minh không?”
Bạn vẫn đạp xe như thường, chẳng tỏ thái độ gì cả. Mà cái bạn Minh này, mai sau chắc thắp nhang muỗi cũng lên mất, thiêng không chịu được, vừa nhắc tới người đã thấy mặt kìa.
-“Ớ, tình cờ thế, Khôi, Thu, đi đâu đấy? Minh đang định đi mua sách nâng cao, thấy thầy bảo quyển này có vài dạng bài hay lắm, Khôi đi cùng không?”
Ặc, thế đấy!
Câu trước là Khôi và Thu.
Câu sau rút gọn còn mỗi Khôi. Mà cũng phải, tớ có chuẩn bị thi đâu mà phải sách với chả vở. Thôi chẳng muốn làm kì đà cản mũi đâu, Thu đành vỗ vỗ lưng Khôi, ngậm ngùi lên tiếng.
-“Khôi vào mua sách với Minh nha, Thu về trước cũng được.”
Cậu ấy dừng xe, quay lại búng vào tai tớ, rõ là đau. Xong còn hơi lườm lườm, lườm xong lại véo má thêm phát nữa rồi cười cười. Nói đùa biểu cảm thay đổi cứ như thời tiết vậy, nhiều lúc thật chịu chẳng hiểu bạn nghĩ gì luôn?
Đừng có nói là gặp người thương nên ngại ngùng nhé. Hình như là thế, kiểu này Khôi thích Minh hay sao ấy?
Phải, chắc chắn là trúng tiếng sét ái tình với Minh rồi, tin này mà lan ra không biết hot như thế nào đây?
-“Đi đi còn gì, không phải thẹn, chắc bạn ấy cũng thích Khôi đó, có gì thắc mắc cứ nhắn tin, Thu sẽ làm quân sư tình cảm cho. Dù sao tớ cũng hiểu tâm lý con gái hơn…”
Rõ là có lòng tốt mà, đáng nhẽ phải được báo ân chứ? Đấy, thế nào mà Tây Thu nhọ quá, rõ là lương thiện như thế, nhiệt tình đến vậy, cớ làm sao mà Khôi cứ như muốn giết Thu ý.
Kiểu này Khôi băm vằm tớ mất thôi, nói thật đấy. Mặt cậu ấy trông ghê lắm, số phận tớ lát nữa chắc cũng chẳng khá khẩm hơn Chi và Hưng mấy đâu. Có nên giở chiêu cũ không? Chuồn là thượng sách ý?
Nhưng mà Khôi chạy giỏi lắm, giải nhất đó, Thu sợ không thoát. Trời ơi cái mặt tớ mỏng manh thế này mà bị Khôi đấm cho một quả chắc nát luôn ý à. Khổ quá là khổ luôn.
Nói chung cũng chẳng biết mình sai ở đâu nữa, chỉ biết số sắp tận rồi.